Chương 264: Chương 133 Ngươi biết Liệt Diễm Nữ Hoàng? (Thượng)

- Sư mẫu, ngài mau đi xem Tiểu sư đệ thế nào. Ta nhất thời thu tay không kịp, chỉ sợ đã làm hắn bị thương.

Âm Chiêu Dung cười ha hả, nói:

- Không cần phải lo lắng cho tiểu sư đệ ngươi. Hắn không có việc gì đâu.

Khi nãy bà ta đã xem rất rõ ràng, bảy đầu Lôi Long kia của Phất Thụy khi quay về tấn công, cũng không phải nhắm vào Cơ Động, Cơ Động chỉ bị lực dư chấn đánh bay mà thôi. Với năng lực phòng ngự biến thái kết hợp của Chu Tước Biến và Đằng Xà Biến của Cơ Động, làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy chứ?

Đối với hai gã đệ tử này, Âm Chiêu Dung có thể nói là hài lòng không thể hài lòng hơn. Khi còn trẻ, bà ta cũng tuyệt đối là một thế hệ thiên tài kinh diễm, thế nhưng muốn đạt đến tu vi của Phất Thụy như hiện tại, cũng là chuyện của hơn bốn mươi tuổi. Sự cường hãn của Phất Thụy đương nhiên là không cần phải nói tới, đệ nhất thủ tịch của Âm Dương Học Đường từ trước đến nay. Mà Cơ Động lại gây cho bà ta sự kinh hỉ tuyệt đối, tuy rằng bà ta và Âm Triêu Dương đều biết Cơ Động có thiên phú kinh người cộng thêm vô cùng cố gắng, nhưng nói thế nào cũng không nghĩ đến hắn ở trong thực chiến lại có thể dựa vào thực lực của bản thân mà có thể cùng với Phất Thụy bảy quan chống lại. Cho dù là có sử dụng một ít kế sách, nhưng đó cũng là dựa trên thực lực cường hãn mà thi triển. Đổi lại là một ma sư bốn quan khác, chỉ sợ ngay cả chiêu đầu tiên của Phất Thụy cũng không đỡ nổi.

Quả nhiên bên kia, Cơ Động dưới sự trợ giúp của Chúc Diễm cũng đã đứng lên. Tuy rằng sắc mặt hắn có chút tái nhợt, Chu Tước Biến trên người cũng đã tự động thu hồi đi, nhưng rõ ràng Cơ Động vẫn còn năng lực để hành động.

Khi hai sư huynh đệ hai người đồng thời trở lại trước mặt Âm Triêu Dương, không khỏi nhìn nhau cười. Cơ Động chủ động nói:

- Sư tổ, ta thua rồi. Mặc dù sư huynh đã bị Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa của ta xâm nhập, nhưng vẫn còn có năng lực chiến đấu. Ma lực của ta cũng đã tiêu hao hết. Trận chiến này là ta thua.

Phất Thụy chân thành nói:

- Tiểu sư đệ, hiện tại cũng không phải là lúc để khiêm tốn. Cái Tất Sát Kỹ cuối cùng của ngươi cũng không có đánh lên trên người ta. Nếu ta nhớ không lầm, lúc trước tại Âm Dương Học Đường, ngươi một kích tất sát năm mươi tám cấp Cơ Dạ Thương chính là dùng chiêu này. Hơn nữa lúc đó ta cũng đã trúng một cái Tất Sát Kỹ khác của ngươi. Nếu lại trúng thêm cái sau nữa, Âm Dương Song Thuộc Tính sẽ bộc phát ra hiệu quả Tổ hợp kỹ, ta cho dù không chết cũng nát xương, đừng nói là phản kích lại.

Cơ Động khẩn thiết nói: "Sư huynh đã nương tay, tiểu đệ làm sao lại không biết cơ chứ? Nếu sư huynh toàn lực tấn công ta, ta căn bản là không có cơ hội phát ra mấy cái ma kỹ đó. Cho dù là tại thời khắc cuối cùng, bảy đầu Lôi Long của sư huynh nếu đầu tiên công kích ta sau đó mới quay về cứu bản thân, cũng đồng dạng khiến ta nát xương, chết không có chỗ chôn. Bất luận nói thế nào, trận chiến này tiểu đệ cũng đã thua."

Phất Thụy còn muốn nói gì nữa, nhưng Âm Triêu Dương đã mở miệng:

- Được rồi.

Nghe được sư tổ lên tiếng, hai sư huynh đệ nhất thời im lặng lại. Âm Triêu Dương quay sang Cơ Động gật gật đầu, nói:

- Biểu hiện hôm nay của ngươi khiến ta rất hài lòng. Bất luận là khí thế trong thực chiến, ứng dụng ma lực đối với bản thân, cùng cách phối hợp pháp trận, còn có sự tính toán trong chiến đấu và khả năng nắm chắc ma lực của mình, cũng đều đạt đến cực hạn mà khả năng của ngươi hiện nay có thể đạt được. Cho dù ngươi đối mặt không phải là Phất Thụy, mà là một gã ma sư cấp bậc bảy quan chân chính, dưới tính huống đối phương vì ngươi chỉ có bốn quan mà khinh thường, cũng đủ để cùng đối thủ chiến đấu một trận. Ngay cả ta và Chiêu Dung cũng đã xem thường năng lực thực chiến của ngươi.

Cơ Động không có mở miệng, nhưng mà, trận chiến hôm nay đúng là hắn đã dốc hết toàn lực để ứng phó. Từ lúc mấy ngày trước xác định trận chiến này sẽ xảy ra, hắn cũng đã bắt đầu chuẩn bị. Hắn đem tất cả những kỹ năng mà mình có thể sử dụng minh tưởng lại một lần, vừa để nắm chắc mình có thể sử dụng bao nhiêu kỹ năng, mỗi một kỹ năng có thể tạo được những tác dụng gì, toàn bộ đều tính toán cẩn thận lại. Đây là tỷ thí, cũng không cho phép sử dụng bất cứ dược vật bổ sung ma lực hay là tinh hạch gì, hắn đã mô phạm lại tất cả các tình huống để ứng phó. Mà kết quả cuối cùng cũng không khác với dự tính của hắn bao nhiêu.

Ánh mắt Âm Triêu Dương lại chuyển sang hướng Phất Thụy:

- Ngược lại với Cơ Động, biểu hiện của ngươi hôm nay làm ta cảm thấy rất thất vọng.

Sắc mặt Phất Thụy ngưng đọng lại, cung kính lắng nghe Âm Triêu Dương dạy bảo.

- Ta nghe nói, trong Thiên Can Học Viện ngươi có biệt danh là Lôi Đế, đúng vậy không?

Phất Thụy có chút xấu hổ nói:

- Là các đệ tử khác nể mặt, nói lung tung vậy thôi.

Âm Triêu Dương lạnh mặt quát:

- Cái gì mà nói lung tung? Lôi là gì? Là Hạo Nhiên Chánh Khí, là khí thế rộng rãi trải khắp thiên hạ, là chí dương chí cương, là liệt hỏa thăng hoa. Ngươi xem vừa rồi ngươi đã làm gì? Thân là một gã Lôi hệ ma sư, ngươi lại chỉ biết thụ động phòng ngự là sao? Không có công kích như mưa rền sấm giật, ngươi xứng đáng tự xưng là Lôi Đế sao? Đúng vậy, hôm nay người mà ngươi đối mặt là sư đệ ngươi, trong lòng ngươi khẳng định là có cố kỵ. Nhưng mà, ngươi có nghĩ đến hay không, nếu hôm nay ngươi đối mặt là một gã ma sư bốn quan, ngươi sẽ làm thế nào? Mèo vờn chuột trêu tức đối thủ? Lúc ngươi xuất ra Thất Long Hãm Thiên, đúng là ngươi đã xuất ra toàn lực, nhưng mà ngay sau đó, chiến cuộc đã hoàn toàn vượt qua khả năng khống chế của ngươi. Với ma lực tứ quan của Tiểu sư đệ ngươi, làm sao có thể khống chế được Tứ Long Tứ Xà? Trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì? Sư Tử săn thỏ cũng xuất ra toàn lực. Còn ngươi thì sao? Nếu một kích cuối cùng của Tiểu sư đệ ngươi đánh lên người của ngươi, ngươi cho rằng chỉ đơn giản là bị nát xương mà thôi à? Lúc đó xương cốt ngươi ngay cả bột phấn cũng sẽ không còn lưu lại. Mặc dù còn chưa có chân chính va chạm, nhưng uy lực của một kích này tuyệt đối là một cái Sơ Cấp Siêu Tất Sát Kỹ rồi.

Nghe những lời Âm Triêu Dương nói, trong mắt Phất Thụy không khỏi sinh ra một tia hoảng sợ. Phải biết rằng, với thực lực bảy quan của hắn chẳng qua chỉ là mới bắt đầu nghiên cứu về Siêu Tất Sát Kỹ mà thôi. Muốn chân chính thi triển ra một cái Siêu Tất Sát Kỹ, nhất định cần phải có thực lực chín quan mới được, lúc đó mới có thể một mình thi triển ra đơn thể Siêu Tất Sát Kỹ. Bình thường, mỗi một vị Chí Tôn cường giả cũng chỉ có thể thi triển được một loại Siêu Tất Sát Kỹ mà thôi. Không ngừng hoàn thiện, gia tăng uy lực của Siêu Tất Sát Kỹ đặc thù của chính mình, luôn là mục tiêu hàng đầu của Chí Tôn cường giả.

Cơ Động bất quá chỉ mới bốn quan mà thôi, còn chưa đạt đến năm quan, thế nhưng đã có thể thi triển ra một cái Sơ Cấp Siêu Tất Sát Kỹ! Phất Thụy cho dù có tự tin đối với bản thân mình đến đâu đi nữa, cũng không cho rằng thân thể mình có thể ngăn cản được một cái Siêu Tất Sát Kỹ dù yếu nhất. Hơn nữa, lúc này hồi tưởng lại, lúc hắn bị cái Tất Sát Kỹ U Diễm Băng của Ám Viêm Ma Vương đánh trúng, khắp người đều có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, giống như là toàn bộ tính mạng lực trong cơ thể không ngừng bị thiêu đốt đi vậy. Bất luận là hắn cố gắng giãy dụa thế nào đi nữa, ma lực trong cơ thể cũng hoàn toàn bị chế trụ, không thể điều động chút nào. Tuy rằng hắn không hiểu được sự ảo diệu trong đó, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra uy lực cường hãn của Tất Sát Kỹ đó. Uy lực của nó thậm chí còn cường đại hơn lực bùng nổ trực tiếp của Diễm Dương Trùy nữa.

- Sư tổ, ta biết lỗi rồi!

Phất Thụy hổ thẹn cúi đầu.