- Lần này mạo hiểm tiến vào Địa Cung tìm bảo tàng, tuy rằng cũng liên tục gặp phải nguy hiểm, bất quá có thể học được Ngũ Hành Pháp Trận, tất cả đều phải nhờ vào bức tàng bảo đồ kia của ngươi. Ta điều chế cho ngươi một ly rượu, có thể coi như là một phần lễ vật vậy.
Diêu Khiêm Thư có chút thất vọng nói:
- Ngươi cũng biết điều chế rượu nữa a! Ta đối với rượu cũng không có hứng thú cho lắm. Thật ra cũng lâu lắm rồi ta cũng không có uống qua rượu.
Khóe miệng Cơ Động toát ra một tia cười khổ:
- Ngươi là người đầu tiên không cảm thấy hứng thú khi nhấm nháp Kê Vỹ Tửu do ta điều chế. Hy vọng sau này ngươi cũng có thể bảo trì như vậy, không có mãi đòi ta pha chế rượu.
Vừa nói, hắn vừa mở ra Bình Điều Chế, đổ ba loại rượu ngon theo tỷ lệ nhất định vào trong bình, đóng nắp bình cẩn thận, cổ tay run lên, Bình Điều Chế đã bay vào trong không trung, xoay tròn mãnh liệt.
Nhìn đến thủ pháp pha chế rượu của Cơ Động, ánh mắt Diêu Khiêm Thư không khỏi sáng lên, trong lòng thầm kêu lên một tiếng:
- Nhanh quá.
Bình Điều Chế ở trong lòng bàn tay Cơ Động tựa như sống lại vậy. Bình Điều Chế thủy tinh mang theo chất rượu pha trộn hai màu vàng kim và trắng mịn không ngừng nhảy múa, hóa thành một loại quang mang đặc thù.
Thực lực càng tăng cao, ở phương diện điều chế rượu, Cơ Động càng thêm thành thạo rất nhiều, thậm chí với một số thủ pháp thần ảo ở kiếp trước hắn cũng dần dần có thể tiến hành thử nghiệm được. Giống như chén rượu mỹ lệ khi thi đấu với Phất Thụy, Cửu Thiên Tiên Nữ Giáng Trần, cho dù là ở kiếp trước, tại thời điểm đỉnh cao nhất của hắn cũng không thể mỗi lần điều chế đều có thể thành công. Nhưng tại kiếp này, chỉ dựa vào một ít tố chất thân thể hơn người đã lập tức thành công ngay lần đầu tiên.
Ba đoàn tinh quang đột nhiên bùng nổ từ trên Bình Điều Tửu, Cơ Động vẫn như trước ngồi trên mặt cỏ, cũng chỉ như trước một tay bay múa. Thế nhưng lúc này ở trong mắt của Diêu Khiêm Thư chỉ cảm thấy hoa lên một trận, phảng phất giống như có ba khỏa mặt trời màu vàng kim phân biệt từ đỉnh đầu Cơ Động cùng với hai bên thân thể chợt dâng lên. Rung động, chỉ có hai từ rung động mới có thể hình dung ra tâm tình của hắn lúc này mà thôi. Cho dù hắn đối với phương diện pha chế rượu cũng không am hiểu lắm, nhưng cũng hoàn toàn có thể nhìn thấy được tài nghệ tinh thâm của Cơ Động ở phương diện này.
Quang mang đồng thời thu liễm lại, ba khỏa mặt trời tựa hồ trong chớp mắt hạ xuống, dừng lại trên bàn tay của Cơ Động. Bình Điều Chế bị Cơ Động nắm chặt trong lòng bàn tay, thông qua thân bình bằng thủy tinh có thể nhìn thấy được, rượu bên trong bình vẫn còn xoay tròn liên tục.
Diêu Khiêm Thư nhịn không được nói:
- Cơ Động, ngươi thật sự là một gã Điều Tửu Sư sao?
Cơ Động lạnh nhạt nói:
- Ta thích ngươi gọi ta là Tửu Thần hơn.
Nghe qua lời của hắn tựa hồ có chút cao ngạo, thế nhưng hắn quả thật có năng lực để kiêu ngạo như vậy. Từ khi đi đến thế giới này, cho dù là đối mặt với kẻ có danh hiệu cao nhất của Điều Tửu Sư Công Hội, Cửu Tinh Điều Tửu Sư Lôi Đế, hắn cũng không có thất bại. Hơn nữa còn dưới tình huống chỉ dùng thủ pháp pha chế rượu thuần túy, không có sử dụng một chút ma lực phụ trợ nào cả. Trước khi chưa có ai có đủ năng lực để đánh bại được hắn, liền không có ai có thể làm dao động được danh hiệu Tửu Thần của hắn.
Diêu Khiêm Thư ha ha cười:
- Được rồi, để ta đây nhấm nháp một chút, xem thử xem Kê Vỹ Tửu do Tửu Thần điều chế ra sẽ có hương vị như thế nào.
Cơ Động mở bình điều chế rượu ra, đem thứ dịch rượu lúc này đã biến thành một màu vàng kim sẫm, đổ vào một ly uống rượu bằng thủy tinh, đưa cho Diêu Khiêm Thư:
- Ly rượu này bao gồm ba phần mười rượu hạnh nhân trắng, thêm năm phần mười kim tửu, cùng với hai phần mười rượu ốc vị chanh đặc biệt kết hợp lại mà điều chế thành. Tên của nó gọi là Thiên Đường.
Diêu Khiêm Thư đón lấy chén rượu, nhìn chăm chú vào chất rượu màu vàng sẫm kia:
- Nghe tên tựa hồ không tệ a! Để ta nếm thử xem sao.
Vừa nói hắn vừa hả họng hớp một hớp lớn.
Nhìn bộ dáng uống rượu của Diêu Khiêm Thư, Cơ Động không khỏi nhíu mày lại, hắn đã bắt đầu hối hận về việc pha chế rượu cho Diêu Khiêm Thư nhấm nháp. Vốn là hắn định cảm tạ Diêu Khiêm Thư, thế nhưng hiện tại xem ra, chẳng khác nào đóa hoa lài cắm bãi phân trâu. Người này uống như vậy mà biết thưởng thức rượu của mình hay sao? Hắn thật sự vô cùng hoài nghi chuyện đó.
Diêu Khiêm Thư hớp ba hớp đã uống sạch chén Thiên Đường này, quay đầu nhìn về phía Cơ Động, trong mắt lóe ra hào quang.
Cơ Động vừa định bắt chước Diêu Khiêm Thư nằm ngã ra ngủ một chút, đã bị hắn chụp lấy đầu vai:
- Cơ Động, thêm một ly nữa, thêm một ly nửa đi, được không?
Cơ Động nhàn nhạt nói:
- Mỹ vị không được dùng nhiều. Rượu này nặng như thế, nếu ngươi uống quá nhiều, đầu lưỡi sẽ bị chai đi, về sau ngươi có nhấm nháp rượu ngon cỡ nào cũng không cảm nhận được mỹ vị của nó.
Diêu Khiêm Thư tán thưởng nói:
- Rượu này quả thật quá ngon, ta chưa từng được uống qua loại rượu ngon như thế này. Mùi rượu có ẩn chứa nhiệt khí, giống như trong nháy mắt làm cho linh hồn của ta tan chảy đi vậy. Thiên Đường, tên này thật sự rất chính xác. Cơ Động, ngươi nhất định là một thành viên của Điều Tửu Sư Công Hội rồi, đúng không?
Cơ Động có chút buồn cười, nói:
- Ngươi đoán sai rồi. Ta muốn ngủ một chút, ngươi không phải là rất mệt mỏi rồi sao? Nghỉ ngơi một chút đi. Sau đó chúng ta sẽ thương lượng tiếp theo nên đi đâu.
Diêu Khiêm Thư vô cùng bất đắc dĩ nói:
- Ta nói này Cơ Động, ngươi có thể nào không làm ra vẻ già dặn như vậy hay không? Xét tuổi tác, ta còn lớn hơn ngươi năm tuổi kia mà.
Cơ Động ngã người nằm trên bãi cỏ:
- Ta trưởng thành sớm, không được sao?
Diêu Khiêm Thư cười hắc hắc, nói:
- Cơ Động, ta tính như vầy, hay là chúng ta hợp tác, mở ra một cái quán rượu, nhất định sẽ phát tài to. Ngươi chuyên pha chế rượu, ta phụ trách kinh doanh, ngươi thấy sao? Tiền kiếm được chúng ta mỗi người một nửa.
Cơ Động tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:
- Không phải người nào cũng có tư cách uống rượu do ta điều chế.
Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, không để ý gì tới Diêu Khiêm Thư nữa.
Diêu Khiêm Thư bất đắc dĩ, cũng đành nhắm hai mắt lại, nằm xuống. Hai người trong khoảng thời gian vừa qua quả thật mệt mỏi vô cùng, tuy rằng cứ như vậy ăn ngủ ngoài trời cũng không phải là sự lựa chọn tốt gì, nhưng bọn hắn thật sự cũng chẳng muốn nhúc nhích gì, liền như vậy mà ngủ.
Trời làm màn, đất làm giường, loại cảm giác này rất kỳ lạ. Nhưng đây cũng là cách nghỉ ngơi tiếp cận với nguyên khí tự nhiên trực tiếp nhất. Không biết trải qua bao lâu, đang lúc ngủ say, Cơ Động đột nhiên bừng tỉnh, tựa hồ linh cảm được có một loại cảm giác nguy hiểm đánh thức hắn dậy.
Hắn cũng không có nóng lòng mở hai mắt, mà đem tinh thần tập trung trên thính giác, lắng nghe động tĩnh xung quanh. Trong mơ hồ, thanh âm lộp bộp không ngừng truyền đến. Thanh âm này còn khá xa, thế nhưng càng lúc càng nhanh tiếp cận đến chỗ của bọn họ.
Xoay người ngồi dậy, Cơ Động kéo lấy bả vai của Diêu Khiêm Thư:
- Mau tỉnh lại, có chuyện xảy ra.
Diêu Khiêm Thư mơ mơ màng màng nói:
- Có chuyện gì xảy ra chứ? Ta đang ngủ, đừng có làm phiền ta. Mấy ngày nay mệt chết đi được.
Bính Hỏa kích phát, Cơ Động dùng tay đập mạnh lên bả vai của Diêu Khiêm Thư. Cảm giác nóng rực như thiêu đốt truyền đến, Diêu Khiêm Thư kêu lên một tiếng đau đớn, vội ngồi bật dậy, lúc này đây không muốn tỉnh cũng không được nữa.
Không đợi hắn kịp trách cứ Cơ Động, Cơ Động đã lôi hắn đứng dậy. Thanh âm lộp bộp kia càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Hơn nữa đúng là đang hướng về phía của bọn hắn.
- Cơ Động, ngươi làm gì vậy?
Diêu Khiêm Thư vừa xoa xoa bả vai vừa hỏi. Tinh thần của hắn vẫn còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại, vô cùng bất mãn.
Cơ Động trầm giọng nói:
- Có cái gì đang tiến về phía chúng ta. Cẩn thận một chút.
Đúng lúc này, một thanh âm khiến Cơ Động có cảm giác vô cùng quen thuộc vang lên:
- Cơ Động, muốn tìm ngươi đúng là một chuyện không dễ dàng gì a! Không ngờ tới, đã trải qua hơn ba tháng rồi. Ngươi có biết không, trong ba tháng này, mọi người ở Trung Nguyên Thành vì ngươi mà phải điêu đứng đó.