Chương 220: Chương 111 Ngũ Hành Pháp Trận thất truyền (Thượng)

Đứng ở vị trí cánh cửa đá, dưới sự chiếu rọi của quang mang do Bính Hỏa cầu nổ tung, Cơ Động có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay phía dưới chân hắn là một cây cầu thang dài hơn trăm thước, dẫn thẳng xuống phía dưới. Ngay dưới chân cầu thang, là một tòa thành với kiến trúc bao gồm các cung điện bên trong.

Tòa thành này được bao phủ bởi một bức tường có mười cạnh, màu sắc của mỗi bức tường cũng không giống nhau, mà lóng lánh một vầng quang mang đặc thù, tựa hồ là do cùng một loại chất liệu tạo thành. Màu sắc của mười bức tường phân biệt tương ứng với mười hệ ma lực. Chỗ của cầu thang đi xuống, chính là dẫn thẳng xuống phía bức tường cò màu vàng của Mậu Thổ Hệ. Bên trong bức tường, là một quầng thể kiến trúc thật lớn, nhìn thấy được mười tòa cung điện khác nhau. Diện tích mỗi một tòa cung điện đều phải hơn năm trăm thước vuông. Mười tòa cung điện làm thành một vòng tròn lên, hai bên đều có đường đi lại rộng khoảng ba mươi thước, vị trí của mười tòa cung điện đối ứng với mười bức tường bên ngoài. Trung tâm của mười tòa cung điện là một cái sân khấu thật lớn.

Cái sân khấu này bao gồm ba tầng lớn chồng lên nhau, giống như là một cái dàn tế lễ thông thường của hoàng cung vậy. Dàn tế này cũng tương tự như bức tường bao bọc bên ngoài, đều có hình mười cạnh, phải đi qua được bậc thang ba tầng mới có thể lên đến bục tròn trên cao. Có thể nhìn thấy được, trên đỉnh bục cao nhất, đối ứng mười phương vị, phân biệt có chạm khắc mười hình đồ đằng mười hệ. Cái này hoàn toàn không phải là vẽ lên, mà là chân chính chạm khắc vào. Mặc dù khoảng cách rất xa, thế nhưng Cơ Động cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tinh mỹ của đồ án. Độ sắc xảo của chúng thậm chí còn vượt qua đồ án trên mười cánh cửa lúc trước nữa.

Cơ Động phóng người lên, hướng xuống đám cung điện bên dưới mà chạy nhanh tới. Mặc dù hắn cũng bị khí thế nguy nga của mấy tòa cung điện gây cho hắn sự rung động rất lớn, thế nhưng hắn cũng đồng thời cảm giác được, bên trong tòa thành này thế nhưng không hề có một tia năng lượng ba động nào cả. Rất rõ ràng, hắn có thể tiến vào cánh cửa đá, đến được nơi này, chính là bởi vì lúc trước, ngay tại một khắc Hỗn Độn Chi Hỏa thức tỉnh, đã đem toàn bộ cực hạn ma lực ẩn chứa trong tòa thành này rút đi hết. Bất luận là những loại ma lực này vì sao lại ẩn chứa được trong này, lúc này cũng đã hoàn toàn tiêu biến đi. Đã không có ma lực hỗ trợ, nơi này đã không còn gì có thể uy hiếp được hắn nữa.

Chạy xuống khỏi cầu thang, chân chính tiến vào bên trong Địa Cung, hắn mới càng cảm nhận sâu sắc sự to lớn của Địa Cung này. Đứng ở trong này, tự nhiên sẽ sản sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé. Từ khoảng trống giữa hai tòa cung điện, Cơ Động chạy về phía cái bục hình tròn ngay chính giữa kia. Đột nhiên đang lúc chạy đi, một thanh âm té ngã chợt vang lên, một đạo bích quang chợt từ cách đó không xa sáng rực lên.

- Diêu Khiêm Thư, là ngươi à?

Cơ Động cao giọng quát lớn. Lúc này, quang mang của Bính Hỏa trong không trung đã ảm đạm đi nhiều, bóng tối lại xuất hiện. Trên tay Cơ Động bùng lên Bính Hỏa, chiếu rọi ra bốn phía.

- Cơ Động, ngươi cũng vào rồi à?

Thanh âm của Diêu Khiêm Thư tràn ngập tiếng thở dốc, tựa hồ như là đã cực kỳ mệt mỏi rồi.

Cơ Động phóng người lên, dựa theo phương hướng trong trí nhớ lúc trước vòng quanh đàn tế chạy đến chỗ Giáp Mộc Cung Điện. Quả nhiên, hắn nhìn thấy Diêu Khiêm Thư đang ngồi bệch ngay trước cửa cung, cánh cửa điện sau lưng mở rộng.

Lúc này, sắc mặt của vị Giáp Mộc Thánh đồ đã hoàn toàn tái nhợt, y phục trên người cũng đã có nhiều chỗ bị rách ra, thần sắc lúc này còn mang theo vài phần kinh ngạc.

- Vừa rồi có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao mọi thứ toàn bộ đều thay đổi hết?

Diêu Khiêm Thư nghi hoặc hỏi.

Cơ Động nhíu mày nói:

- Chuyện này là ta hỏi ngươi mới phải. Sau khi ngươi bị luồng lục quang kia hút đi, đã xảy ra chuyện gì?

Diêu Khiêm Thư nói:

- Vừa rồi ta chỉ cảm thấy giống như mình đang bay xuyên qua cái gì đó vậy, sau đó đã đi đến bên trong tòa cung điện này. Ngay sau đó một luồng lục quang đã ngưng tụ thành một hình thể giống ta như đúc, trực tiếp công kích ta. Hình nhân tựa hồ hoàn toàn do Cực Hạn Giáp Mộc ma lực ngưng tụ kia có những năng lực giống ta như đúc, thậm chí ngay cả ma lực cũng không kém tí nào. Ma kỹ công kích cũng hoàn toàn giống như ta vậy. Ta đang chống đỡ hết sức khó khăn, đột nhiên đang chiến đấu, ta chợt cảm thấy một cỗ hấp lực khổng lồ không thể chống cự nổi ập đến, đối thủ do ma lực Cực Hạn Giáp Mộc ngưng tụ kia của ta đột nhiên cũng biến đâu mất. Ngay cả ma lực khổng lồn vốn tràn ngập trong tòa cung điện này cũng tựa hồ như bị rút hết đi. Hết thảy đều hóa thành một mảnh tối đen.

Cơ Động nhìn vào trong tòa cung điện tối đen phía sau:

- Trong cung điện này có gì? Nơi này đến tột cùng là nơi nào? Ngươi có biết hay không?

Diêu Khiêm Thư có chút kích động nói:

- Cơ Động, nơi chúng ta hiện đang đứng đây, nếu ta đoán không lần, chính là nơi mà trước đây đời Thiên Can Thánh Đồ thứ nhất từng tu luyện qua. Tuy rằng ta không biết được nơi này làm sao mà xây dựng nên, nhưng mà, trong này ẩn chứa Ngũ Hành Pháp Trận đã thất truyền từ lâu. Bên trong cung điện này, bất luận là dưới đất, trên trần hay là vách tường chung quanh đều có điêu khắc Giáp Mộc Pháp Trận. Nơi này trải qua hơn vạn năm cũng không có bất cứ biến hóa gì, không khí lại vô cùng tươi mát, và ẩn chứa ma lực hết sức khổng lồ. Thậm chí là ngay cả thanh âm mà trước đây chúng ta từng nghe qua, hẳn cũng là do ma lực của Ngũ Hành Ngưng Tụ Pháp Trận phát ra. Tất cả mọi thứ ở nơi này, chỉ có thể dùng bốn chữ điêu luyện sắc sảo mà hình dung ra. Trải qua hơn vạn năm, những thứ đã thất truyền được lưu giữ trong này thật sự rất nhiều.

- Ngũ Hành Pháp Trận? Đó là cái gì?

Cơ Động kinh ngạc hỏi.

Diêu Khiêm Thư đứng lên, lúc này thể lực của hắn đã khôi phục lại vài phần, vẫy vẫy tay về phía Cơ Động, nói:

- Ngươi đi theo ta.

Nói xong, hắn xoay người bước vào trong Giáp Mộc Cung Điện.

Cơ Động mang theo Bính Hỏa cùng hắn tiến sâu vào bên trong cung điện. Dưới sự chiếu rọi của Bính Hỏa, mơ hồ có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong của tòa cung điện.

Bên trong tòa cung điện thật lớn này, bốn phía đều không có cửa sổ, trong điện có tổng cộng chín cây cột đá thật lớn chống đỡ. Bất luận là trên trần, dưới mặt đất, hay là bốn phía vách tường cùng với chín hạt châu lớn trên đỉnh cột đều có chạm khắc những đồ án bất đồng. Mỗi một cái đồ án đều không giống nhau, tuyệt đại bộ phận đều lấy hình thái Thanh Long làm chủ đạo, ngoài ra còn có rất nhiều loại cây cối màu xanh biếc mà Cơ Động không biết tên. Mặc dù không còn ma lực chống đỡ, thế nhưng khi Cơ Động cẩn thận quan sát đám điêu khắc này, hắn vẫn có thể cảm nhận được khí tức cực kỳ thâm thúy. Trên mỗi một cái đồ án, tựa hồ đều ẩn chứa những huyền cơ cực kỳ ảo diệu.

Cẩn thận quan sát có thể phát hiện, những đồ án nơi này có tổng cộng chín cái. Phân biệt là chính loại hình thái Thanh Long đang quay quanh chín cây cổ thụ. Mỗi một cái đồ án đều có cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Ánh mắt của Diêu Khiêm Thư đã hoàn toàn bị đám đồ án này hấp dẫn, thì thào nói:

- Âm Dương Ngũ Hành Pháp Trận, chính là những trụ cột căn bản nhất của Âm Dương Ngũ Hành Ma Sư chúng ta từ thời thượng cổ lưu lại. Những Âm Dương Ma Sư của thời thượng cổ đều có tốc độ tu luyện nhanh hơn chúng ta rất nhiều, nguyên nhân chính là có được sự hỗ trợ của Âm Dương Ngũ Hành Pháp Trận. Mỗi một hệ đều có chín loại pháp trận trụ cột tương ứng. Lĩnh ngộ được một cái pháp trận, có thể giúp cho ma sư đạt được một loại năng lực cường đại. Nếu sử dụng các pháp trận thượng cổ khắc ở đây mà tiến hành tu luyện, có thể thúc đẩy tinh hoa của thiên địa dung nhập vào thân thể mình, khiến cho tốc độ tu luyện tăng lên không biết bao nhiêu lần. Nếu có thể lĩnh ngộ toàn bộ chín cái pháp trận, cho dù là không tu luyện, thiên địa nguyên khí cũng có thể tự động dung nhập, giúp cho chúng ta đạt được ma lực cấp bậc sáu quan.