Chương 189: Chương 95 Bay lượn đi ! Chu Tước Song Dực (Hạ)

Mở bàn tay ra, nhìn lại thứ mình vừa bắt được, sắc mặt Hoàng Lê Minh đột nhiên kịch biến, thân thể cả người tựa hồ đều run rẩy một chút, trong mắt hiện ra quang mang không thể tin nổi, thất thanh nói:

- Không, chuyện này không có khả năng.

Ở trong lòng bàn tay hắn là một khối lệnh bài bằng bạch ngọc, mặt trên còn dính lại một ít tàn tro, có hình thái giống như là tàn tích của một sợi dây đeo bị đốt cháy vậy. Trên mặt khối ngọc bài có khắc hai chữ ‘Cơ Động’. Mà ánh mắt Hoàng Lê Minh lúc này lại nhìn chăm chú vào những hình điêu khắc trên mặt khối lệnh bài, hai bên cạnh có khắc hình hai con sư tử vô cùng sống động.

Hắn vội vàng lật khối ngọc bài lại, trên mặt kia của nó rõ ràng khắc hình một cái đầu Mãnh sư lớn.

Bàn tay cầm khối lệnh bài của Hoàng Lê Minh chợt trở nên kịch liệt run rẩy. Hắn mạnh mẽ nắm chặt bàn tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cơ Động rời đi, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thay đổi, sự phẫn nộ hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ là một loại quang mang cực kỳ phức tạp.

- Thống lãnh đại nhân, chúng ta có cần đuổi theo hay không?

Bốn gã ngân giáp cấm vệ kia cũng bởi vì một màn khi nãy mà ngây ngẩn cả người. Bọn họ càng không thể tưởng tượng nổi dưới tình huống vây kín thế này lại còn để cho Cơ Động có thể chạy thoát được. Mà dựa vào tình hình chiến đấu giữa Cơ Động và Hoàng Lê Minh mà nói, gã thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi kia thế nhưng cũng không có ở thế hạ phong. Đây là một gã ma sư cấp bậc ba quan có thể làm được hay sao? Ở trong lòng bọn họ, Âm Dương Học Đường vốn là vô cùng thần bí, lúc này lại càng tăng thêm một mức độ cao hơn nữa.

Thần sắc của Hoàng Lê Minh dần dần ổn định lại, lạnh lùng nhìn lướt qua bốn gã thủ hạ:

- Đuổi cái gì mà đuổi. Các ngươi biết bay hay sao? Lập tức trở về bẩm báo. Muốn đuổi kịp tên tiểu tử này chỉ có cách mời các vị cung phụng đại nhân ra ta thì may ra. Chỉ sợ là thời gian không kịp.

- Vâng ạ.

Nhìn theo hướng Cơ Động bỏ chạy, trong mắt Hoàng Lê Minh lại toát ra quang mang không thể tin nổi như trước đây, bàn tay cầm khối ngọc bài lại càng nắm chặt hơn.

o0o

Đông Mộc Đế Quốc, bờ biển Đông Hải.

Đông Hải đối với mỗi người của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục mà nói là địa phương cực kỳ nguy hiểm. Tuy rằng phiến hải vực này cũng không tính là quá mức rộng lớn, những lúc thời tiết trong sáng thậm chí còn có thể nhìn thấy được bóng dáng của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục ở xa xa. Nhưng mà, ngay tại trong phiến hải vực này, chẳng những lúc nào cũng có những cơn lốc xoáy không ngừng thổi quét trên mặt biển, mà trong lòng biển còn có vô số những Hải ma thú đẳng cấp cực cao thường xuyên tuần tra tới lui. Những cường giả từng thử tìm cách vượt biển, kết quả cuối cùng đều là làm mồi cho các Hải ma thú cả trong lòng biển lẫn trên không trung. Bất quá, cũng chính là nhờ vào mảnh hải vực tử vong khủng bố này, mới có thể hoàn toàn ngăn cách hai khối đại lục, Quang Minh và Hắc Ám ra, duy trì sự hòa bình giữa hai phiến đại lục.

Ở một địa phương cách bờ biển Đông Hải khoảng ba trăm thước, có một căn nhà nhỏ, chỉ có một gian phòng. Căn nhà hoàn toàn làm bằng gỗ, trước cửa có một cái sân nhỏ. Có lẽ bởi vì đất đai ven biển bị nhiễm phèn nặng, cho nên trong sân cũng không có gieo trồng bất cứ cái gì. Hết thảy mọi thứ đều có vẻ rất thanh đạm, nhưng ở nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể nghe được âm thanh của biển rộng, thế nên cũng có vài phần phong vị đặc thù.

Lúc này có một người đang đứng trước cửa căn nhà nhỏ, một bộ váy cung trang dài tung bay phấp phới theo gió biển hết sức hoa mỹ, thanh quải trượng trong tay chống xuống đất, lẳng lặng đứng ở đó, đúng là Phó viện trưởng của Thiên Can Học Viện, có được chuyên chúc danh hiệu của Đinh Hỏa Hệ, Thái Ất Âm Chiêu Dung.

- Ta không phải đã từng nói, không có chuyện đừng tùy tiện đến tìm ta hay sao? Chiêu Dung, ngươi trong vòng một tháng đã đến đây hai lần. Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn ta phải đuổi ngươi đi hay sao?

Thanh âm ôn hòa không hề nhiễm chút bụi trần chợt từ trong gian nhà gỗ kia truyền ra. Thanh âm này nghe lọt vào tay, sẽ gây cho người ta một cảm giác cực kỳ ướt át.

Âm Chiêu Dung mỉm cười:

- Đại ca, ta cũng không muốn đến đây. Chỉ là lần này lại không thể không đến. Hay là chúng ta đánh cuộc một ván đi? Nếu ta đem sự tình nói ra, ngươi không tự mình bước ra khỏi căn nhà gỗ, tính là ta thua. Từ nay về sau ta cũng sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa. Còn ngược lại, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.

Thanh âm ôn hòa trong căn nhà gỗ bật cười:

- Chiêu Dung, ngươi vẫn cứ giữ mãi bộ dáng như thế, không bao giờ chịu thiệt thòi cả. Bất quá, tuy rằng cuộc đánh cược này của ngươi cũng không tính là công bằng, thế nhưng ta cũng có hứng thú nghe thử xem sao, để xem xem ngươi có thể nói ra chuyện gì mà có thể khiến ta đồng ý đi ra khỏi căn nhà gỗ này. Ta đã hơn mười năm nay không có rời khỏi nơi này nửa bước rồi.

Trong mắt Âm Chiêu Dung toát ra quang mang vài phần giảo hoạt. Nhìn thần sắc bà ta lúc này, không ngờ lại giống y như một tiểu nha đầu nhanh nhẹn, tinh nghịch:

- Ma Sư Âm Dương Song Hỏa Hệ thuộc tính. Đại ca, ngươi đã từng gặp qua chưa?

- Sao?

Thanh âm ôn hòa kia thoáng mang theo vài phần kinh ngạc:

- Chẳng lẽ Thiên Can Học Viện các ngươi đã thực nghiệm thành công rồi sao?

Âm Chiêu Dung nói:

- Không, không phải là Thiên Can Học Viện thực nghiệm thành công. Mà là thu nhận được một đệ tử đến từ Nam Hỏa Đế Quốc. Tên hắn là Cơ Động, hiện tại có thể coi như là ngươi đã có thêm một gã đồ tôn nữa.

Thanh âm ôn hòa lại vang lên:

- Tiểu tử Chúc Dung kia lại thu nhận đồ đệ nữa à? Thiên phú của bản thân hắn tuy rằng không đủ để đột phá bình chướng cuối cùng, bất quá ở phương diện thu nhận đồ đệ lại tương đối xuất sắc. Tên tiểu tử Phất Thụy kia rất không tệ, không đầy ba mươi năm nữa, hắn nhất định sẽ có thể đột phá cửa ải cấp bậc cửu quan, nhận được chuyên chúc danh hiệu. Bất quá, Chiêu Dung, Âm Dương Song Hỏa Song thuộc tính mặc dù hiếm thấy, nhưng mà còn không đủ để khiến ta ra khỏi căn nhà gỗ này. Ở nơi này hơn mười năm nay, mỗi ngày lắng nghe thanh âm của sóng biển, tâm của ta kiên định đến mức độ mà ngươi không cách nào hiểu nổi đâu.

Âm Chiêu Dung mỉm cười nói:

- Đại ca, lời của ta còn chưa nói hết mà. Nếu bản thân Âm Dương Song Hỏa của tên đồ tôn này của ngươi chính là Cực Hạn Song Hỏa thì sao?

- Cực Hạn Song Hỏa? Điều này sao có thể?

Thanh âm ôn hòa kia rốt cuộc cũng xuất hiện một tia tâm tình kích động thực sự.

Âm Chiêu Dung nói:

- Đại ca, ta còn có thể nói dối ngươi được sao? Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa cùng với Đinh Tỵ Minh Âm Linh Hỏa. Cực hạn song hỏa. Một người cùng có được hai loại Cực Hạn Song Hỏa khiến cho ngươi nghĩ đến cái gì? Cực Hạn Song Hỏa Ma Kỹ Tổ Hợp. Một người cùng lúc thi triển thì mức độ kết hợp không thể nghi ngờ là cao nhất.

Thanh âm trong căn nhà gỗ chợt im lặng, chung quanh chỉ còn lại thanh âm của sóng biển, Âm Chiêu Dung lẳng lặng đứng ở cửa căn nhà, nụ cười mỉm trên mặt càng trở nên mở to hơn.

Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài từ trong căn nhà gỗ truyền ra:

- Chiêu Dung, lòng ta quả thật đã bị ngươi đánh động rồi. Đợi đến khi tiểu tử này đạt đến tu vi sáu quan, lúc đó mang hắn đến gặp ta. Ngươi và Chúc Dung đã tìm ra được tương lai hi vọng của Hỏa Hệ chúng ta rồi.

Âm Chiêu Dung nói:

- Đại ca, ngươi còn không chịu đi ra sao?

Thanh âm ôn hòa lại nói:

- Cực Hạn Song Hỏa vốn cường đại hơn so với các loại hỏa diễm thông thường rất nhiều. Nếu ta đoán không lầm, tu vi của tiểu tử này hẳn không cao lắm. Nếu không mà nói, hắn căn bản là không cần phải bái Chúc Dung làm sư phụ.

Âm Chiêu Dung gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng trở nên mở rộng hơn trước, nói:

- Đại ca, ngươi đoán quả thật không sai, đứa nhỏ này năm nay mười lăm tuổi, chỉ vừa mới đột phá ba quan mà thôi. Mà ngay cả Hỗn Độn Chi Hỏa của hắn, cũng chỉ là một chút Hỗn Độn Chi Nguyên mà thôi, cũng không tính là cường đại cho lắm. Nhiều nhất chỉ là, hắn nhận được sự ủng hộ của Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước, đúc riêng cho hắn một bộ Chu Tước Nội Giáp mà thôi.

- Hỗn Độn Chi Hỏa? Hỗn Độn Chi Nguyên?

Thanh âm kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đã hơn mười năm vẫn đóng kín rốt cuộc cũng đã mở ra.