Chương 177: Chương 89 Tối nay ta là bạn gái của ngươi (Hạ)

Hai người vẫn tiếp tục khiêu vũ đến hết khúc nhạc, đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc, động tác hoàn mỹ cuối cùng cũng đồng dạng chấm dứt, tiếng vỗ tay hoan hô vang lên khắp cả lễ đường. Cơ Động cũng không có buông Liệt Diễm đang ôm chặt trong lòng ngực hắn ra, cứ như vậy mà đi từ từ ra khỏi sân nhảy.

- Đứa nhỏ ngốc, còn chưa chịu buông tay sao? Ta muốn uống rượu do ngươi điều chế.

Khóe miệng Liệt Diễm khẽ mở, nói nhỏ bên tai Cơ Động. Lúc này tay trái Cơ Động đã ướt đẫm mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn không chịu buông thắt lưng Liệt Diễm ra.

Bất đắc dĩ Cơ Động phải buông hay tay ra, thế nhưng Liệt Diễm lại ngược lại chủ động cầm lấy tay phải của hắn:

- Đứa nhỏ ngốc, trong vũ hội tối nay, ta là bạn gái của ngươi.

Bạn gái? Thân thể Cơ Động run lên kịch liệt một trận, kéo theo Liệt Diễm, bước nhanh về phía quầy rượu:

- Cảm ơn ngươi, Liệt Diễm. Ta tuyệt đối không tham lam, để ta điều chế cho ngươi một ly rượu vậy. Ta nghĩ, đây sẽ là ly rượu mà từ khi ta chào đời đến giờ chưa từng điều chế qua.

Thanh âm vang dội của Phất Thụy đột nhiên vang lên:

- Hay lắm, lâu rồi không thấy tiểu sư đệ pha chế rượu, mọi người cũng đến quầy rượu xem đi.

Nói xong, hắn thả ngay Dạ Tâm đang ôm trong lòng ngực ra, chả hề lưu luyến đi nhanh về phía chỗ đặt khay Băng Tuyết Long Ngư. Tựa hồ đối với hắn, Dạ Tâm còn thua xa mớ mỹ thực này vậy.

Tâm trí cùng thân thể Dạ Tâm đều không ngừng run rẩy. Sự tự tin cùng với tự tôn của nàng bị Liệt Diễm và Phất Thụy đả kích không chút lưu tình. Nàng ta luôn tự cho mình là nữ đệ tử tuyệt đối đứng đầu trong Âm Dương Học Đường. Trong Âm Dương Học Đường, kẻ có dung mạo đẹp hơn nàng thì dáng vóc lại thua nàng, những ai dáng vóc hơn nàng thì dung mạo lại kém hơn vài phần. Hơn nữa nàng ta lại có thực lực bài danh thứ ba trong Âm Dương Học Đường, nàng quả thật có tư cách để tự cao.

Nhưng mà, ngay trong đêm vũ hội toàn Âm Dương Học Đường này, tên nam nhân trước đây của nàng lại không chút lưu tình xé nát lòng tự tôn của nàng, ngay cả tên nam nhân hiện tại của nàng cũng không dám đứng ra bảo vệ nàng. Còn lại chút lòng tự tin của nàng thì lại bị Liệt Diễm ngay một khắc xuất hiện đã phá tan hoàn toàn.

Sắc mặt Dạ Tâm lúc này đã tái nhợt, thân thể nàng thoáng hoảng động lên một chút. Cơ Dạ Phong nãy giờ vẫn đứng gần đó, bước lại kéo tay nàng, muốn nói gì đó, thế nhưng Dạ Tâm lại mạnh mẽ hất tay hắn ra:

- Đừng chạm vào ta.

Nói xong câu đó, Dạ Tâm đột nhiên quay đầu lại, cúi đầu kiên quyết chạy ra khỏi lễ đường. Đáng tiếc là lúc này Liệt Diễm vẫn như trước là tiêu điểm của toàn trường, căn bản không có ai để ý đến việc nàng rời đi. Chỉ có mình Phất Thụy đứng ở góc thức ăn ngẩng đầu, yên lặng nhìn Dạ Tâm chạy ra khỏi lễ đường, mạnh mẽ cắn mạnh một miếng Băng Tuyết Long Ngư lớn, cái đĩa cầm trong tay hắn đã có chút biến dạng.

Quả thật không ai biết rằng, Dạ Tâm kỳ thật là nữ nhân đầu tiên trong đời Phất Thụy, đồng thời cũng là nữ nhân duy nhất, nữ nhân mà hắn sẵn sàng hi sinh cả sinh mệnh hai mươi chín tuổi của mình.

Ánh mắt Cơ Dạ Thương nhìn về phía Cơ Động, len lén liếc sang Liệt Diễm một chút, thấp giọng nói với Cơ Động:

- Huynh đệ, ngươi giữ bí mật quả thật quá mức kín đáo, vị này là…

Liệt Diễm thật sự quá đẹp, thế nên tuyệt đại đa số nam nhân ở đây đều không muốn tin rằng nàng và Cơ Động là một đôi. Bất luận xét về tuổi tác, tướng mạo hay là thực lực, dưới cái nhìn của bọn họ, Cơ Động quả thật còn rất xa mới xứng đôi với Liệt Diễm.

Đó cũng chính là vấn đề rối rắm trong lòng của Cơ Động từ trước đến nay. Hắn không dám chủ động bày tỏ tình cảm với Liệt Diễm, chính là vì hắn tự nhận mình còn không xứng với Liệt Diễm.

- Ta là bạn gái của hắn.

Liệt Diễm chủ động trả lời thay cho Cơ Động, đồng thời nhẹ nhàng nắm chặt tay Cơ Động một chút.

Cơ Dạ Thương nhìn thấy nụ cười nở trên miệng Liệt Diễm, không khỏi ngây người một chút, vội vàng quay sang Cơ Động, giơ lên một ngón tay cái:

- Bội phục.

Lời thừa nhận của Liệt Diễm, giống như là tiêm cho Cơ Động một liều thuốc trợ tim vậy, khẽ nhìn Liệt Diễm một cái, quay sang nói với Cơ Dạ Thương:

- Ta muốn điều chế một ly rượu cho nàng, có thể cho ta mượn một ít nguyên liệu được không?

Cơ Dạ Thương không chút do dự, lập tức nói:

- Đương nhiên có thể.

Sau đó hắn bước sang một bên, đem vị trí nhường lại cho Cơ Động. Hắn cũng không phải là nể mặt Phất Thụy mà nhường chỗ, cái này hoàn toàn là xuất phát từ tận đáy lòng, hi vọng có thể nhìn Cơ Động điều chế rượu một lần nữa. Từ sau khi nghe những lời Cơ Động lý giải về cảm thụ rượu, lâu nay hắn vẫn không ngừng cố gắng luyện tập và cảm nhân, đối với kiến thức về pha chế rượu rõ ràng tăng lên một bậc mới. Mặc dù tuổi của hắn lớn hơn Cơ Động rất nhiều, thế nhưng trên thực tế, ở phương diện pha chế rượu, hắn lại xem Cơ Động như là trưởng bối của mình vậy. Dù sao, khả năng pha chế rượu của Liệt Diễm cũng không thấp, nhưng mà phương pháp điều chế của hắn quả thật chỉ có mình hắn làm được, chỉ thích hợp với Lôi thuộc tính mà thôi, người khác không thể học tập được. Cơ Động lại không giống như vậy, hoàn toàn dựa vào thủ pháp và khả năng cảm thụ rượu, không cần bất cứ ma lực nào. Cơ Dạ Thương hiểu rất rõ, về mặt hương vị, Kê Vỹ Tửu mà Lôi Đế pha chế ra chưa biết so với Cơ Động bên nào hơn bên nào kém, thế nhưng về mặt thấu hiểu và cảm thụ rượu, Lôi Đế còn chênh lệch rất nhiều so với Cơ Động.

Cơ Động dắt theo Liệt Diễm đi ra phía sau quầy rượu, thay đổi vị trí đứng một chút, sửa lại, dùng tay trái cầm lấy tay phải Liệt Diễm, giơ tay phải của mình ra, nhúng vào thau nước sạch, bắt đầu tẩy rửa bàn tay. Cơ Dạ Thương nãy giờ đứng cạnh đó, quan sát cẩn thận. Hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện, bàn tay, ngón tay của Cơ Động đều vô cùng mềm mại, thậm chí còn có thể xoay chuyển ở những góc độ mà người bình thường căn bản không cách nào đạt đến được. Bình thường mà nói, một bàn tay thì rất khó mà rửa cho thật sạch, thế nhưng Cơ Động chỉ cần rửa sơ một chút, nhìn qua cũng không khác gì như rửa bằng hai tay vậy. Nhưng mà, tại sao hắn lại chỉ dùng có một bàn tay thôi?

Cơ Dạ Thương đương nhiên sẽ không biết, Cơ Động chỉ rửa một bàn tay, cũng không phải hắn dị tính, hay là tự cao, mà là hắn không muốn buông bàn tay Liệt Diễm ra mà thôi.

Hắn không biết cơ hội như thế này từ nay về sau còn có thể xảy ra nữa hay không, chỉ là hiện tại hắn quý trọng mỗi một phút, môi một giây. Bàn tay của Liệt Diễm non mềm mà ấm áp, cho dù là nắm lấy cả đời, hắn cũng nguyện ý.

Cũng chỉ có một mình Liệt Diễm là có thể thấu hiểu được tâm can của Cơ Động, nhưng nàng cũng để mặc Cơ Động nắm lấy tay mình, chỉ mỉm cười đứng đó. Nhan sắc tuyệt thế vô song của nàng giống như làm nền cho Cơ Động điều chế rượu vậy.

Có người từng nói, nữ nhân chính là trang sức quan trọng nhất của nam nhân, từ một ý nghĩa nào đó mà nói, câu này là hoàn toàn chính xác. Lúc Cơ Động vừa tới vũ hội, căn bản là không ai chú ý đến gã thiếu niên này, thậm chí còn có một số đệ tử Âm Dương Học Đường chưa biết hắn, còn nghĩ hắn là một đệ tử chính thức đến đây phục vụ lễ hội nữa. Mà giờ khắc này đây, chính bởi vì sự xuất hiện của Liệt Diễm, từ đó khiến cho Cơ Động cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Cho dù là những người đã bắt đầu khiêu vũ giữa sân, vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này.

Lam Bảo Nhi lúc này cũng đã vô thức chậm rãi tiến đến bên cạnh quầy rượu. Nhưng nàng lại phát hiện, càng đến gần Liệt Diễm, tựa hồ như sự chênh lệch giữa nàng và Liệt Diễm cũng càng lớn hơn nữa. Đến khi Cơ Động rửa tay hắn xong, Lam Bảo Nhi đã lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.

Liệt Diễm tự nhiên cũng nhìn thấy Lam Bảo Nhi, khẽ mỉm cười thiện ý với nàng ta. Nàng không cần phải tận lực tuyên bố quyền sở hữu của mình đối với Cơ Động, bản thân nàng hiểu rõ nhất địa vị của mình trong lòng Cơ Động là như thế nào.

Lúc này Liệt Diễm đã không hề là vị Nữ hoàng tối cao trong thế giới lòng đất, mà chỉ giống như một nữ nhân, đang đứng bên cạnh người yêu của mình, lặng yên nhìn ngắm, lặng yên ủng hộ.

Lấy ra một bình pha chế rượu, Cơ Động xoay người, ánh mắt quét sơ qua hai kệ rượu một lượt, trầm ngâm một chút, lấy ra hai loại rượu ngon cùng với một ít nguyên liệu đặt trước mặt mình.

Đầu tiên hắn đem ba hạt ô mai thả vào bình pha chế, sau đó rót một chén nước trắng, quay về phía Lam Bảo Nhi đang chăm chú nhìn hắn:

- Bảo Nhi, giúp ta một tay được không? Ta cần một ít băng.

Lam Bảo Nhi từ trước đến giờ vẫn chưa từng thấy Cơ Động pha chế lần nào, trong lòng nàng có ý muốn cự tuyệt hắn, nhưng vẫn không thể nói ra. Cuối cùng nàng vẫn đón lấy cái chén, ma lực màu tím khẽ dâng lên một chút, chén nước dần dần ngưng kết lại.

Cơ Động vẫn thủy chung nhìn chăm chú vào chén nước trong tay Lam Bảo Nhi, đến khi toàn bộ nữa chén nước đã ngưng kết thành băng, đón lại chén băng, khẽ mỉm cười với Lam Bảo Nhi:

- Đa tạ.

Đổ băng trong chém vào bình pha chế rượu, sau đó hắn lại đổ thêm hai phần ba rượu cam, một phần ba rượu ô mai, nhỏ thêm vài giọt tinh chất quả Lạc Tiên Hoa cùng vài giọt nước chanh, lại thêm một chút đường. Lúc này hắn mới đậy nắm bình pha chế lại, nhẹ nhàng xoay chuyển, tiếp theo cầm hẳn lên bàn tay.