Âm Đệ từ nha ngục bước ra, trên môi cong lên một nụ cười thỏa mãn. Cũng chỉ là một thứ nữ không có đầu óc, đối phó với Trình Tư Nhiên cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức, nàng ta lại dễ dàng chui vào bẫy như vậy.
Một trong hai tên canh ngục đi theo nàng được gọi lại, Âm Đệ dặn dò hắn cẩn thận:
-Hai ngày nữa, ta muốn Thịnh thành được lan truyền một thông tin là Trình thị vì những việc mình đã làm tự thấy hối hận mà tự sát trong nha ngục, để lại một bức di thư thừa nhận tội danh.
Tên canh ngục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó quay vào trong.
Âm Đệ quay người bước lên xe ngựa đã đợi sẵn, người mã phu nhỏ giọng hỏi:
-Phu nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?
-Nghe nói dạo gần đây chủ quân thích ăn bánh hoa quế ở Lạc Phong Quán, chúng ta tranh thủ đến đó lấy mẻ bánh đầu tiên trong ngày.-Nữ nhân trong xe nói ra, nụ cười trên khóe miệng sau lớp màn che mặt của nàng càng mê hồn.
~~
Thuyền của Trình gia cập bến ở Mặc thành sau hai ngày, Tuệ Nghi từ trên thuyền bước xuống, quả thực vô cùng mệt mỏi. Nàng chưa bao giờ hứng thú với việc đi đâu đó bằng thuyền để thư giãn hay ngắm cảnh, nếu biết Trình Tư Thành muốn đưa nàng về Mặc thàng bằng thuyền, nàng đã kêu hắn đổi thành xe ngựa rồi, thời gian cũng nhanh hơn mà còn khiến nàng thoải mái hơn.
Nhưng bù lại một cái, xe ngựa đến bến thuyền đón nàng lại đúng là loại xe mà nàng thích. Xe hai ngựa kéo, bên trong có trải thảm và đốt hương an thần, Tuệ Nghi nhìn thôi đã cảm thấy cả người được đấm bóp dễ chịu rồi.
Phù Dung ngồi phía trước với mã phu nên bên trong xe chỉ có một mình nàng, Tuệ Nghi nằm ra tấm thảm bằng lông thú, khẽ ngâm nga một vài câu thơ. Chén trà trên bàn còn đang bốc hơi ấm, nàng nâng tay lấy nó, chạm lên môi uống thử.
"Rầm."
Xe ngựa đột nhiên rung lắc dữ dội, hai con ngựa kéo phía trước nhảy lên hí vang. Người xà phu cố kìm dây cương lại, Phù Dung ngồi bên cạnh hắn đã bị va chạm vừa rồi hất văng xuống đất.
-Có chuyện gì vậy?-Tuệ Nghi phủi nước trà bị hất đổ lên người mình, mở cửa xe hỏi mã phu.
Nàng còn chưa kịp đợi lão ta trả lời, trước mắt đã bay đến chín, mười tên mặc hắc y, tay cầm kiếm lao về phía xe ngựa.
"Roẹt."
Mũi kiếm của một tên lướt qua cổ mã phu, máu tươi lập tức bắn ra văng lên mặt và y phục của nàng. Tuệ Nghi vội đóng cửa xe nhưng cũng không ngăn được mấy thanh kiếm sau đó nhanh chóng đâm thủng lớp màn giấy, nàng vội vàng nhìn quanh trong xe ngựa, có thứ gì có thể phòng thân được không. Nhưng ngoại trừ bộ bàn trà và mảnh da thú, lọ đốt hương an thần thì trong xe không có lấy một vật nhọn.
"Rétttt." Tiếng báng xe va chạm với kiếm sắt vang lên nhức tai.
Nàng biết ngay mà, chúng phải dừng xe ngựa lại. Nơi đây là đường xuống núi, xe lao tự do với tốc độ rất nhanh, không cần đợi đến lúc chúng giết được nàng thì đám người đó đã chết rồi.
"Uỳnh... rầm." Xe ngựa đột nhiên va chạm vào một thân cây cổ thụ ven đường, Tuệ Nghi liền bị va vào thân xe, cánh tay nàng thấm máu.
Đám người vận hắc y cuối cùng cũng dừng được xe, nhanh chóng lấy kiếm cạy cửa.
"Roạt." Nàng dùng trâm cài tóc của mình đâm vào lớp màn che của xe sau đó nhanh chóng xé nó ra, chạy như bay lao ra ngoài.
-Đuổi theo.-Một tên hét lên, sau đó cả bọn nhanh chóng chạy về phía nàng vừa bỏ chạy.
Tuệ Nghi biết với sức lực hiện tại của mình chạy trốn là điều không thể. Vai và tay của nàng vì cú va chạm vừa rồi mà đã bị thương, chảy máu, hơn nữa nàng cũng không có thể lực chạy lâu trên đường núi này, còn có, nàng không biết bản thân đang ở đâu nữa.
-Lẽ ra không nên lao vào rừng như vậy.-Tuệ Nghi nhủ thầm, nhìn ra phía sau đã thấy đám người kia nhanh chóng đuổi tới, trên tay kẻ nào cũng cầm một thanh kiếm sáng lóa.
Nàng vội tìm một bụi cây gần đó, nén đau mà ngồi xổm xuống, tự lấy lá cây che người mình lại.
Đám người đó đúng là không tìm thấy nàng, kẻ nào cũng nhanh chóng bới từng bụi cây ra mà tìm. Đến khi bỏ lại nàng đang ẩn nấp ở một bụi cây phía xa, tên cầm đầu mới tức giận lên tiếng:
-Mau tìm ả, nếu không đem tim ả đến cho khách thuê thì sẽ chẳng có bạc.
Đám người kia nghe như vậy, nhanh chóng tản ra tứ phía để tìm kiếm Tuệ Nghi.
Tên cầm đầu vẫn đứng ở chỗ đám cây đó, nàng vẫn không thể rời đi được.
Một lúc sau, hắn vung kiếm chém loạn vào một bụi cây gần đó, một con thỏ con đuôi chạy vọt ra, Tuệ Nghi suýt đứng tim vì hành động của hắn. Làm như vậy, không phải là để dọa nàng chứ? Cũng may nàng không bị giật mình, bằng không sẽ chết thật rồi.
-Ư.-Vết thương lại rỉ máu, nàng nén đau kêu lên.
-Kẻ nào?-Tên cầm đầu tai thính lập tức nghe được âm thanh khác thường từ bụi cây mà Tuệ Nghi đang nấp.
Nàng hoảng sợ, cơn đau gì chứ, nàng bây giờ phải bình tĩnh, bình tĩnh a, thật bình tĩnh.
-Khi nãy ta nhìn thấy ngươi rất xinh đẹp đó nhen. Mỹ nhân, huynh đệ chúng ta thật sự là rất nhiều, có thể luân phiên khiến nàng sung sướng như lên trời.-Tên cầm đầu nói những lời dâm tà, từng bước tiến lại chỗ nàng.-Khách thuê nói phải giết nàng, nhưng trước khi chết thì nàng phải cho chúng ta chút lợi ích, chúng ta biết đâu sẽ nhẹ tay.
Khốn kiếp, nàng từ bao giờ có thể trở nên rẻ rúng như vậy chứ? Nàng thà cắn lưỡi tự sát còn hơn là chịu nhục cảnh đó. Nhưng mà, nếu nàng chết như vậy thì phụ mẫu của nàng, còn có đại ca và nhị muội, rồi... Trình Tư Thành nữa, nàng còn nhiều việc muốn làm cùng hắn, muốn nói với hắn nữa, nàng không muốn chết.
Nàng không thể chết được!
Tuệ Nghi đứng dậy, quay người bỏ chạy vào sâu trong rừng hơn nữa.
-Ả kìa, mau đuổi theo.
-Chết tiệt, con mụ này cũng giỏi bỏ trốn đấy.
Những tên hắc y nói rồi tức tốc cầm kiếm đuổi theo nàng. Tuệ Nghi cắm đầu mà chạy, nàng không cần quay về phía sau cũng cảm giác được tiếng chân của đám người đó ngày càng tiến đến gần hơn.
"Xoạt."
"Á." Nàng hét lên một tiếng, thắng bước chân mình lại.
Vực, là vực. Nàng đã chạy đến bờ vực trong rừng rồi. Đứng từ trên đây nhìn xuống chỉ thấy mây mù, ở dưới là gì nàng lại không nhìn rõ.
Quái lạ, Mặc thành đó giờ đều là đồng bằng cả, đâu ra lại có một vực sâu thế này? Hơn nữa đây chẳng phải đã là nơi thấp nhất rồi ư, dưới vực kia còn thấp hơn nữa.
-Mỹ nhân, hết đường rồi sao?-Đám người áo đen cuối cùng cũng đuổi đến nơi, tên cầm đầu cười dâm tà, nhìn về phía Tuệ Nghi lên tiếng.
-Ta nói chứ, ngươi chạy đi đâu, chạy đến vực luôn rồi kìa. Nào, để huynh đệ chúng ta vui vẻ một chút rồi chúng ta cho ngươi chết thật thoải mái, còn đỡ hơn rơi xuống kia là tan xương nát thịt đó.-Một tên khác lên tiếng nữa.
-Ha ha ha ha...
Tiếng cười của đám người đó càng khiến Tuệ Nghi quẫn bách. Tiến một bước là vực, lùi một bước cũng là vực, nhưng nàng thà để người ta nói Tưởng gia đại tiểu thư, Trình phu nhân nhảy vực chết còn hơn là bị sơn tặc làm nhục, nàng dù chết cũng phải có danh dự của mình.
Nàng nhìn đám người vận hắc y càng tiến về phía mình, chân càng lùi về phía sau. Giây phút này, theo lý thì nàng nên nghĩ điều gì nhỉ? Sắp chết tới nơi rồi, người ta nói nhảy vực thì đúng là sẽ tan xương nát thịt, chắc là đau lắm nhỉ? Nàng hi vọng bản thân chết thật nhanh, như vậy sẽ không thấy đau nữa.
"Xoẹt." Một mũi tên từ đâu xé gió lao đến, cắm phập vào cổ của tên cầm đầu.
Đám người hắc y bị tấn công bất ngờ nên vô cùng hoảng sợ, bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm kẻ vừa bắn tên.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt,..." Hàng chục mũi tên từ tứ phía bắn ra, lần lượt nhắm vào những tên hắc y mà cắm xuống.
Tuệ Nghi nhìn trận mưa tên và không khí sặc mùi máu tanh cùng tiếng hét hoảng loạn trước mặt, cả người nhẹ bẫng.
"Soạt."
-Rơi xuống vực, Tưởng cô nương rơi xuống vực rồi!-Tiếng la của ai đó vang lên.
Thân ảnh của Tuệ Nghi biến mất khỏi tầm mắt của những người cung thủ vừa mới bắn tên, một đoàn kị mã vừa đi đến nơi đã chẳng thấy bóng dáng hồng y nữ tử ở phía mỏm đá đầu vực kia nữa.
Vực này rất cao, Tuệ Nghi rơi xuống đó cảm giác như đã rất lâu rồi mà vẫn chưa chạm đến đáy. Nàng không biết phía dưới là gì nhưng hi vọng khi rơi xuống sẽ chết ngay tại chỗ, nàng nghe nói những người nhảy lầu tự sát phải nằm đó đợi đến khi máu chảy ra ngoài hết, chịu đựng đau đớn rất lâu mới chết mà lại không thể được cứu sống nên hi vọng bản thân mình cũng không bị như vậy.
Giây phút đứng bên bờ vực cái chết, nàng có rất nhiều điều nghi hoặc, trong mỗi nghi hoặc đều tồn tại hình bóng của Trình Tư Thành. Nàng rốt cuộc vẫn không biết hắn đã bao giờ yêu mình chưa, hắn đã từng nói yêu nàng chưa, nàng có quên chi tiết nào không? Đột nhiên, nàng lại rất ghen tỵ với An Sở Lan, nàng ta có thể cùng người mình yêu sinh con đẽ cái, nàng lại không thể. Nàng cũng rất tội nghiệp cho Trình Tư Nhiên, nàng ta từ đầu không hề yêu Phất Hương, dù không trực tiếp thừa nhận nhưng nàng có linh cảm rằng người mà Trình Tư Nhiên yêu là Âu Dương Phương.
Nhìn lại bản thân mình, nàng còn không biết bản thân có yêu Trình Tư Thành hay không. Tình cảm đối với hắn, nàng không rõ là trách nhiệm hay cảm kích, muốn sinh con cho hắn, nàng cũng không rõ là nghĩa vụ hay tự nguyện. Bây giờ nàng mới nhận ra, thật sự từ đầu đến cuối hai người vẫn luôn mông lung như vậy. Nàng đến tuổi gả chồng, tổ mẫu vừa mắt Trình Tư Thành nên hứa hôn cho nàng. Nàng gả cho hắn, hắn vạn sự đều chiều chuộng, đối xử rất tốt với nàng khiến Tuệ Nghi sinh ra cảm giác an toàn, là cảm giác dựa dẫm, phụ thuộc vào hắn. Sau khi sảy thai, nàng đối với hắn thì tự ti nhưng đối với bản thân càng mạnh mẽ, đến cuối cùng nàng cũng gắng gượng được, nàng cũng báo thù được.
Thật ra đối với chuyện Lâm thị và Trình Tư Nhiên khiến nàng sảy thai, nàng vốn chỉ muốn hành hạ họ một chút thôi, chẳng ngờ ông trời hiện tại lại có mắt, nhân quả luân hồi nên mới có những chuyện như vầy. Nhưng mà nếu nói nhân quả luân hồi, vậy thì nàng rốt cuộc đang chịu cái quả gì đây?
Tuệ Nghi suy nghĩ, cảm giác sau lưng mình sắp chạm đáy vực, thật tốt, lẽ ra phải chạm nhanh một chút chứ.
~~
Lạc Phong Quán
-Này này, nghe tin gì chưa, Trình phu nhân trên đường trở về Trình phủ bị sơn tặc tấn công, hiện tại không rõ tung tích.
-Cái gì? Mặc thành từ bao giờ lại có sơn tặc hoành hành như vậy chứ?
Hai tháng gần đây, Đại Tiếu đang có một tin đồn có sức lan tỏa và ảnh hưởng khá lớn, chính là Trình phu nhân, thê tử của đệ nhất thương gia cả nước đã mất tích trên núi ở Mặc thành, nguyên nhân là do bỏ trốn khỏi sơn tặc tấn công, hiện tại sống chết chưa rõ.
Tin đồn này được loan ra hai, ba tháng trước, quả nhiên có sức ảnh hưởng rộng rãi, sinh ra càng nhiều lời đồn đoán.
Bạch y công tử ngồi trên lầu hai của Lạc Phong Quán, ánh mắt phóng xuống những người vừa mới hồ hởi nói chuyện kia, hắn cảm thấy bọn họ nói vừa đúng lại vừa sai.
Trình phu nhân, quả thực bị tấn công trên đường đi từ bến thuyền về Trình phủ, nhưng tất nhiên Mặc thành không phải là nơi hỗn loạn đến mức sơn tặc có thể hoành hành ngang ngược như vậy, đám người tấn công nàng bất quá cũng chỉ là đám lưu mang đâm thuê chém mướn được thuê mà thôi. Hơn nữa, nàng cũng không phải sống chết không rõ, nàng đương nhiên vẫn còn sống, lại đang sống rất khỏe mạnh dưới sự bảo bọc của hắn là đằng khác.
-Công tử, đã làm xong rồi.-Tiểu nhị đi đến bên cạnh Âu Dương Phương, đưa cho hắn lồng bánh vừa mới ra lò, nói.
-Ừm.-Âu Dương Phương tự tay cầm lấy mà không để cho người hầu của mình cầm, đi ra cửa.
Hắn bước lên xe ngựa đang đợi sẵn. Sau khi lên xe Âu Dương Phương mới mở lồng bánh còn nóng hỏi ra, lấy một hộp riêng hình vuông bằng gỗ đặt vào đó ba cái bánh, đưa cho người hầu đứng ngoài xe, nói:
-Đem về cho phu nhân, nói với nàng ta đi nửa tháng sẽ trở về.
Tên người hầu nhận lấy hộp bánh, nhanh chóng lên ngựa đem về phủ đệ của Âu Dương Phương. Còn chiếc xe ngựa của hắn thì chạy về hướng ngược lại.
Âu Dương Phương ngồi trên xe, kiểm tra một lượt các đồ đạc mà mình mang theo, lòng bánh, y phục, còn có một ít thuốc bổ, trang sức. Hắn nhớ người kia dạo gần đây thích ăn ngọt nên mới mua cho nàng bánh ngọt ngon nhất ở Lạc Phong Quán, hi vọng khi đến nơi thì bánh vẫn còn mềm.
~~
Tiếng sôi ùng ục của ấm nước trong bếp đánh thức Tuệ Nghi, đang từ trên giường tre vội ngồi dậy chạy xuống bếp xem thử. Sau khi xác định nước đã sôi, nàng mới nhấc lên, rót ra bình để pha trà. Sau đó lại quay qua nồi thịt kho còn đang đặt trên bếp, nhấc nắp lên, cầm đũa trở qua mấy miếng thịt rồi đậy lại. Lại đi kiểm tra nồi cơm, vẫn chưa chín.
Nàng lấy một cái mâm, đem bộ bàn trà đặt lên đó, bưng ra ngoài chòi mát bên ngoài sân, chuẩn bị pha trà.
Sống ở nơi này được một tháng, có nhiều chuyện nàng cũng dần dần thích nghi được. Nước dùng để pha trà nên lấy vào buổi sáng sớm, buổi tối trước khi đi ngủ phải khóa cửa cẩn thận đề phòng thú dữ, giặt đồ phải giặt vào buổi sáng, nếu không đi về buổi trưa hoặc chiều tà sẽ dễ bị lạc đường, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại bị mù đường như thế nữa.
Thức ăn thì phải hết sức tiết kiệm, bằng không sẽ bị nhịn đói. Nàng còn phải chia thời gian một ngày để thêu khăn, mỗi tháng Âu Dương Phương đến thăm sẽ đưa cho hắn mang về Thịnh thành cho tú phường (phường thêu) để bán.
Lại nói đến Âu Dương Phương, hai tháng trước khi nàng bị đám người hắc y đó truy đuổi, vào lúc nguy hiểm nhất được một đám người khác nữa cứu giúp, nhưng sau đó lại bị trượt chân rơi xuống vực. Rơi xuống rồi mới biết dưới vực đó có một con sông, nàng được người hầu của Âu Dương Phương đi lùng sục khắp nơi mới vớt lên được, bằng không bây giờ đã trở thành ma nữ dưới nước rồi.
Hôn mê ba ngày mới tỉnh, người đầu tiên nhìn thấy đã là chàng công tử tuấn tú, văn thư nho nhã kia. Tuệ Nghi khi đó cũng mơ màng, chẳng rõ bản thân còn sống hay đã chết. Mơ màng suốt bốn ngày nữa, Âu Dương Phương vẫn luôn bên cạnh chăm sóc nàng, đút thuốc, đút cháo cho nàng ăn, miễn cưỡng mới có thể hồi phục được sức khỏe. Sau đó còn cho người dựng ngôi nhà gỗ này cho nàng, còn rào hàng rào lại, Tuệ Nghi suy nghĩ những việc hắn làm cho mình, cảm thấy đây quả thực là một người bằng hữu tốt.
Tiếng xe ngựa đi đến trước cửa, sau đó là tiếng mở cửa và giọng của Âu Dương Phương cùng đám nô nhân vang lên, Tuệ Nghi liền từ chòi mát đứng lên, đi ra cửa.
Âu Dương Phương nhìn thấy nàng thì mỉm cười, nói:
-Sức khỏe của muội sao rồi, đã hồi phục tốt chưa?
Tuệ Nghi mặc dù đã trải qua chuyện thập tử nhất sinh kia hai tháng rồi nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu, hay dễ bị cảm mạo, Âu Dương Phương nhìn thấy nàng vẫn còn gầy nên mới hỏi.
-Đã khỏe rồi, huynh không cần lo quá.-Tuệ Nghi trả lời lại, đi ra ngoài phụ hắn xách đồ vào.
Âu Dương Phương cho nô nhân đem đồ vào nhà gỗ sắp xếp đâu ra đó cho Tuệ Nghi, sau đó mới ra chòi mát ngồi với nàng.
Tuệ Nghi pha một bình trà cho hắn để ra bàn, sau đó bày bánh ngọt mà hắn vừa đem đến ra dĩa. Lúc hắn đi ra, nàng mới đẩy mọi thứ đến trước mặt cho hắn.
Âu Dương Phương nhấp thử một ngụm trà, tấm tắc khen:
-Quả nhiên chỉ có muội pha trà là ngon nhất.
-Huynh đừng nói như vậy, đồ do Ngự Thiện phòng trong cung làm phải tốt hơn nhiều chứ. Huynh khen như vậy sẽ khiến muội kiêu căng đó.-Tuệ Nghi mỉm cười trả lời hắn, lời khen của tài hoa công tử nàng không dám nhận hết đâu a.
-Ha ha, trà muội pha, bánh ta mua ở Lạc Phong Quán, kết hợp lại với nhau là tuyệt nhất.-Âu Dương Phương uống trà sau đó ăn bánh, khen nàng.
Tuệ Nghi nhìn hắn, lại nghĩ nàng và hắn quen biết nhau cũng được mười mấy năm, nhưng lời hai người nói cười với nhau cũng không bằng hai tháng ngắn ngủi này. Nàng luôn nghĩ Âu Dương Phương quả thực là người có tấm lòng nhân hậu đã giúp đỡ nàng, bằng không thật sự nàng đã chết rồi. Hiện tại nàng nợ hắn một đại ân, dù hắn luôn bảo là không cần trả nhưng nàng luôn tự nói sau này dù việc lớn hay nguy hiểm cỡ nào, chỉ cần làm được cho hắn nàng chắc chắn sẽ làm.
Nhưng hiện tại, việc quan trọng nhất mà Tuệ Nghi có thể làm là ngừng ăn bám ở hắn, chứ cứ mỗi tháng lại bắt hắn đến nơi xa xôi hẻo lánh này để thăm mình, nàng cảm thấy thật ích kỷ. Chỉ là việc cần mở lời thế nào nàng vẫn chưa nghĩ ra.
Thật sự lúc vừa mới khỏe lại, nàng đã xin hắn đưa mình trở về Trình phủ, nhưng hắn lại lập tức khước từ ý kiến của nàng, sau đó bỏ đi.
Lần sau nữa, nàng lại tiếp tục nói về vấn đề này, lần này thì hắn lại đưa cho nàng một phong thư, đọc xong phong thư này thì nàng hoàn toàn chết tâm, ý nghĩ trở về Trình phủ phút chốc trở thành vết dao cứa trong tim nàng. Thật sự khi đó nàng không nghĩ Trình Tư Thành có thể là loại người máu lạnh vô tình như vậy.
Phong thư đó là thư nhận tội của Tuyên Quân Lệ, hắn chính là người đã bốc thuốc phá thai cho nàng theo mong muốn của Trình Tư Thành. Tuyên Quân Lệ còn ghi rõ trong thuốc có những thành phần gì, thậm chí có cam thảo khiến nàng cảm thấy thuốc rất ngọt và dễ uống.
Tuệ Nghi nhớ lại, khi nàng cầm chén thuốc đó lên còn khen nó có vị ngọt, còn cảm tạ đại phu cuối cùng cũng thương xót cho nàng, khi vừa sảy thai tỉnh dậy, việc nàng làm lại là ôm Trình Tư Thành khóc lóc, nàng cảm thấy hành động và suy nghĩ của mình thật quá xuẩn ngốc, là nàng ngu muội đến mức nào mới có thể dễ dàng bị lừa lâu như vậy.
Cuối cùng Tuệ Nghi cũng hiểu, vì sao sau khi nàng sảy thai thái độ và hành động của Trình Tư Thành lại kì lạ như vậy, luôn quấn quýt lấy nàng, còn nói rằng nàng không cần sinh con cho hắn, vì hắn căn bản là đang hối hận và không cần có con với nàng.
Trong phút chốc nàng cũng đã hiểu, Trình Tư Thành chưa từng nói yêu nàng, lời hắn nói trong vườn tối hôm ở Trình phủ đó, tất cả chỉ là cảm giác của hắn trong quá khứ mà thôi. Người hắn yêu là cô nương mười tuổi có đôi mắt sáng trong như bầu trời sau cơn mưa, không phải là một bệnh nhân tiều tụy như nàng.
Ồ, thì ra hai năm phu thê ngắn ngủi với hắn, tất cả cũng chỉ là cảm xúc của một mình nàng, căn bản giữa hai người không có tình yêu, từ đầu đến cuối chỉ có trách nhiệm. Trình Tư Thành yêu cô nương năm đó nên cầu thân với nàng, sau khi thành thân mới nhận ra nàng không giống như những gì hắn nghĩ, cảm xúc lại trở thành trách nhiệm. Thật ra, người hắn yêu là An Sở Lan đúng không?
Nàng lại nhớ đến lời lão thái thái từng nói: "Dù Thành nhi có mù cũng không thể vừa mắt cái loại như ngươi, trừ phi là ngươi hạ dược dụ dỗ nó."
Trình Tư Thành không bị mù mà làm như vậy, thật ra là vì yêu nên mới làm như vậy.
Còn cái tên của nữ nhi mà An thị sinh ra- Trình Nghi Hỷ, hắn đặt một chữ Nghi trong tên của nàng vào đó, có lẽ cũng chỉ là bù đắp chút ít cho nàng, nàng đã tự đả thông tư tưởng của mình như vậy.
Sau khi biết được một màn kịch lớn như vậy, nàng làm sao còn dám trở về nơi đáng sợ là Trình phủ đó chứ? Nàng còn nghĩ hóa ra cũng thật may mắn, nàng biết được chuyện này là khi Trình Tư Thành không ở bên cạnh, bằng không nàng nghĩ mình sẽ dùng dao róc thịt hắn ra, báo thù cho con của mình. Hắn có thể không yêu nàng, nhưng đó là con của hắn, hắn lại có thể tự tay giết chết con mình! Nàng không hiểu, vì sao con người có thể máu lạnh như vậy, đó là con của nàng và hắn cơ mà!
09:36 11.07.2020