Tố ma ma và đám nha hoàn lúc đó dọn dẹp rương đồ của Trình Tư Mỹ, phong thư kia tình cờ lại rơi ra. Lúc đầu Tố thị cứ nghĩ đây chỉ là một mảnh giấy luyên chữ bình thường của Trình Tư Mỹ nên mới bị nhét vào hòm như vậy, cũng không nghĩ nhiều định mở ra xem rồi tiện thể hỏi ý nàng ta xem có muốn vứt hay không, chẳng ngờ lại đọc được dòng trao đổi thư của Trình Tư Mỹ và một người.
Đại khái đây là bức thư người đó gửi cho Trình Tư Mỹ, chỉ nàng cách sử dụng liều lượng Ngư Vũ tán vào trong thức ăn của lão thái thái. Tố ma ma tuy là gia nô nhưng cũng biết vài chữ, ít nhất bà lại đọc được ba chữ Ngư Vũ tán trong lá thư này, lại nhớ ra cái chết của lão thái thái là do độc Ngư Vũ tán gây ra, linh cảm mách bảo nên bà mới giấu nhẹm lá thư đi, đợi đến tối đó mới đi đến Dương Liễu viện đưa cho Trình Tư Thành.
Trình Tư Thành lúc nhận được lá thư thì đã cùng Tuệ Nghi chuẩn bị nghỉ ngơi. Sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng đọc lá thư, từng chữ cũng không thiếu.
"A Quỳnh cô nương, Ngư Vũ tán này là do gia đình ta giữ được bí kiếp mới có thể bào chế ra được. Gia đình ta vốn không thể buôn bán những thứ thế này cho nên không thể nói cho cô nương cách tự bào chế. Còn cách sử dụng thì rất đơn giản, mỗi ngày chỉ cần cho một lượng nhỏ vào thức ăn hoặc thức uống của người đó, trong vòng mấy tháng cơ thể sẽ lập tức suy nhược rồi chết. Độc này không mùi không vị, dù chết rồi cũng không chẩn được nguyên nhân, cô nương cứ yên tâm mà dùng."
Từng chữ từng chữ viết ra vô cùng nhẹ nhàng, ngữ khí lại rất ung dung, nét chữ như rồng bay phượng múa khiến Trình Tư Thành đọc mà hai mắt như muốn mờ trong hơi nước, vừa giận vừa đau. Trình Tư Mỹ, được lắm, hắn nghĩ nàng ta là hảo muội muội mà quan tâm đối đãi, chẳng ngờ sau lưng lại đâm hắn một nhất như vậy.
-Đi đến Thu Nguyệt viện.-Trình Tư Thành nghiến răng nói đứng lên bước thẳng ra khỏi phòng.
Tố ma ma biết có chuyện chẳng lành định vội đi theo hắn, nhìn qua Tuệ Nghi đang định bước xuống giường mang giày thì vội kêu lên:
-Phu nhân, cẩn thận.
Tuệ nghi cẩn thận lấy tay bảo hộ bụng mình, dùng chân mang giày vào dưới sự giúp đỡ của Tố ma ma, nói:
-Đi đến Thu Nguyệt viện mau, đừng để chàng làm bậy.
Thật sự thì Trình Tư Thành cũng không cần làm bậy như dùng hình tra khảo gì với Trình Tư Mỹ, chỉ một phong thư kia cũng quá rõ ràng để làm bằng chứng nàng ta giết hại tổ mẫu trong nhà rồi. Lúc Trình Tư Thành cùng mười mấy gia đinh đi đến Thu Nguyệt viện, sát khí giống hệt với đêm mà tổ mẫu hắn qua đời, hắn liền không nói hai lời đi đến buộc tội Lâm thị, bây giờ nghĩ lại bản thân khi đó ngu ngốc thế nào, bị Trình Tư Mỹ dắt mũi mà không hay biết.
Trình Tư Mỹ đang nằm trong chăn ấm nệm êm, còn chưa hiểu ra là loại sự tình gì đã bị gia đinh của Trình Tư Thành xông vào lôi ra, danh tiết cái gì đều không bàn đến nữa. Lúc nàng bị lôi ra đến sân đã thấy cảnh mẫu thân quỳ thụp dưới chân Trình Tư Thành liên tục cầu xin hắn tha thứ, nói gì mà nàng chỉ nhất thời làm bậy, cầu xin hắn hãy lưu tình.
Trình Tư Mỹ nhìn loại tình huống phát sinh trước mắt liền thấy không ổn, liền nhìn thấy Trình Tư Thành tay cầm một tờ giấy, nàng liền đoán được là chuyện gì.
Tố ma ma đó, lúc chiều rời đi nàng đã thấy bộ dạng bà ta không đúng, cứ luôn cúi đầu không nhìn nàng, thì ra là đã phát hiện ra phong thư đó. Những thứ quan trọng như vậy nàng trước giờ luôn đem đốt sau khi đọc, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào đêm đó nhận được lá thư này lại không đi đốt, ngược lại đem cất như chiến lợi phẩm.
Ánh mắt Trình Tư Thành như hung thần nhìn về phía Trình Tư Mỹ, lạnh giọng nói:
-Nhị tiểu thư bất hiếu phạm thượng, máu lạnh vô tình, hãm hại tổ mẫu ruột thịt trong nhà, đánh chết.
Phương thị nghe Trình Tư Thành nói thì mặt mày biến sắc, vội dập đầu một cái thật vang, nức nở vừa khóc vừa nói:
-Công tử, cầu xin ngài tha cho nữ nhi. Con bé là nhất thời hồ đồ, nó không dám nữa...
"Bang." Trình Tư Thành dùng sức đẩy ngã Phương thị đang bám vào người mình, trầm giọng hỏi:
-Nhất thời hồ đồ? Nàng ta giết một mạng người chỉ là nhất thời hồ đồ, như vậy đợi đến lúc giết luôn cả ta, cả bà thì mới gọi là phạm tội sao?
Phương thị vốn không có học thức, đối mặt với loại tình huống này ngoài khóc ra cũng chẳng làm được gì, bây giờ lại nghẹn họng trân trối quỳ ở đó.
Trình Tư Mỹ ngược lại biết bản thân hôm nay đã không còn đường lui, liền như trời trồng ngây ra ở đó. Tệ thật, đợi đến sáng mai nàng đã xuất giá rồi, sao cứ không yên ổn như vậy? Kéo thêm một lúc lâu nữa là xong rồi, bây giờ lại bị phát hiện ra. Nếu biết trước như vậy nàng đã không nhờ Tố ma ma đi đến giúp mình dọn dẹp, thà là nhờ mấy nha hoàn trong viện mình, ngu ngốc không biết chữ làm.
Nàng còn nhớ lại vẻ mặt tội nghiệp, đầy oan ức của Lâm thị vào cái ngày bị đưa lên xe ngựa đi đến thôn trang. Thật lòng nàng cũng không định giết hại tổ mẫu của mình rồi đổ tội cho Lâm thị đâu, nhưng ai bảo thị vào cái ngày cập kê của Trình Tư Nhiên lại bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước mặt nàng, chứng tỏ cho nàng thấy nàng và di nương thua kém bà ta và Trình Tư Nhiên. Nàng và di nương từ lâu đã sinh oán khí với lão thái thái nhưng cũng chưa tới mức muốn giết người như vậy, chính hành động của Lâm thị ngày hôm đó mới khích cho con quỷ trong lòng nàng sống dậy. Nói ra, nàng thật sự là bị Lâm thị hãm hại chứ?
Nhưng dù sao thì bây giờ chuyện cũng vỡ lở cả ra, nàng lại trở thành kẻ chủ mưu mất rồi. Tệ thật, thêm một chút nữa thôi, kế hoạch của nàng đã hoàn mỹ rồi, vậy mà chỉ tại Tố thị kia. Trình Tư Mỹ cắn răng, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Tố ma ma đang cùng Tuệ Nghi chạy đến.
Trình Tư Thành vô cùng tức giận vì chuyện của Trình Tư Mỹ, hắn vốn định cho người đánh chết nàng ta rồi đem vứt xác ra bãi tha ma, nhưng ngay lúc đám gia đinh chuẩn bị động thủ thì Tuệ Nghi lại chạy đến nơi. Nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, Trình Tư Thành bao nhiêu phẫn nộ liền hóa thành một cục tức, nghẹn ở cổ. Nàng xin hắn tha cho Trình Tư Mỹ sống hết đêm nay, lại cho người đi đến Quách phủ một chuyến nói rõ sự tình rồi tạ lỗi với Quách Nghị và Ngô Phương Họa. Chuyện đã đến nước này rồi thì thà để Trình gia với Quách gia mất mặt còn hơn là với cả thiên hạ bị khinh thường.
Trình Tư Thành nhìn dáng vẻ ung dung sống đến tận ngày hôm nay của Trình Tư Mỹ thì trong lòng bị hỏa khí thiêu đốt, thật sự muốn đánh cho nàng ta chết, sau đó đem giã thành bùn mới xả được hận trong lòng hắn. Nhưng lời Tuệ Nghi nói ra không phải không hợp lý, gia đình hai bên dù sao cũng là danh môn hiển hách, cho dù có đại náo thế nào cũng phải giữ thể diện cho gia tộc, Trình Tư Thành lại không có ý định đem danh tiếng mấy đời của Trình gia chôn theo Trình Tư Mỹ, hắn liền chấp thuận ý kiến của Tuệ Nghi.
Thu Nguyệt viện đêm đó bị huyết tẩy, mười mấy gia nhân đều bị Trình Tư Thành sai người giết chết để bảo đảm chuyện của Trình Tư Mỹ không bị thiên hạ nguyền rủa, những người ở các viện khác thì điểm chỉ tay vào giấy cam kết, Phương thị bị đưa về thôn trang nơi mà trước đó Lâm thị bị đưa đến, Trình Tư Mỹ bị đánh ba mươi gậy sau đó nhốt trong Thu Nguyệt viện.
Canh ba sáng hôm sau, đích thân Trình Tư Thành đi đến Quách phủ tạ lỗi với Quách Nghị và Ngô Phương Họa, nói rằng Trình Tư Mỹ trong đêm đột nhiên lâm bệnh nặng, qua đời. Tin tức truyền ra, Mặc thành được một phen bàn tán xôn xao. Chuyện của Quách gia đại công tử và Trình gia nhị tiểu thư khó khăn lắm mới tu thành chín quả, chẳng ngờ trong một đêm uyên ương lại âm dương cách biệt.
Mà điều khiến thiên hạ cảm thấy khác thường nhất là, Trình gia không tổ chức tang lễ cho Trình Tư Mỹ mà trực tiếp đem thi thể đi hỏa táng, sau đó rải xuống sông, không lập bia mộ. Mọi người suy ra nhiều lời đồn đoán, có thể Trình Tư Mỹ thật sự bệnh nặng mà mất, hoặc cũng có thể là không thể chịu đựng việc thanh danh bị Hồ thị vu oan mà tự vẫn. Nhưng vì trước đó Quách gia đã cho người truyền tin rằng Hồ thị ở Trình gia hồ ngôn loạn ngữ nên đã bị trừng phạt, tin đồn vì thế cũng dần lắng xuống.
Ngược lại ở Quách phủ, Quách Bách nghe tin thì ngay lập tức thổ huyết, nghe đâu vô cùng đau thương vì cái chết của thê tử tương lai, nằm trên giường suốt mấy tháng mới hồi phục.
Trình Tư Thành từ đêm hôm đó không còn lui đến phòng Tuệ Nghi như mọi lần nữa, nhưng nàng lại biết hắn đi đâu. Phù Dung mỗi đêm đều đến báo cáo hành tung của Trình Tư Thành trong phủ cho nàng nghe, nói rằng hắn vẫn luôn ở trong thư phòng chưa từng ra ngoài. Tuệ Nghi thì lại biết hắn không phải không ra ngoài, mà là thời điểm hắn đi ra Phù Dung không biết được.
Lâm thị sau đó được Trình Tư Thành đưa đến một trang trại khác, điều kiện tốt hơn mà đối đãi cũng tốt hơn, xem như là hắn đền bù cho bà ta, nhưng phải hiểu một chuyện rằng thâm tâm hắn một chút cũng không hề áy náy, bà ta hại chết con của hắn, hắn chỉ biết như vậy.
Trình Tư Mỹ vẫn còn bị nhốt trong Thu Nguyệt viện, Phương thị sau khi bị đưa về thôn trang thì lại hóa điên, cứ luôn miệng nói nữ nhi của mình hiện là Quách thiếu phu nhân, tương lai sẽ được Hoàng đế phong cáo mệnh phu nhân. Mọi người nghĩ rằng thị bị điên sau cái chết của con gái nên vô cùng tội nghiệp, quản gia và gia nhân ở thôn trang cũng hết lòng chăm sóc nhưng chỉ một tháng sau khi về đó, Phương thị qua đời.
Tuệ Nghi lúc nhận được tin tức đó thì đang ngồi trong phòng thêu khăn, người gia đinh đưa thư cưỡi ngựa chạy mấy trăm dặm trên người vẫn còn thấm đẫm mồ hôi giao cho nàng lá thư ghi chữ xiêu vẹo của quản gia. Vì Phương thị dù sao cũng là thiếp của Trình Tư Bác nên quản gia phải hỏi ý kiến của nàng và Trình Tư Thành để tổ chức tang lễ cho thị, còn hỏi chuyện sau khi hỏa táng có đưa hài cốt trở về Mặc thành để đặt trong từ đường hay không. Tuệ Nghi kêu người đưa lá thư này đến thư phòng cho Trình Tư Thành, ba, bốn ngày sau hắn vẫn chưa trả lời nàng, Tuệ Nghi liền nói hãy rải tro cốt của tam thái di nương xuống sông hoặc đem chôn đi, lập một bia mộ cho thị, còn chuyện ghi bài vị trong từ đường thì tự nàng sẽ có sắp xếp.
Quản gia làm việc rất có trách nhiệm, sau khi hỏa táng Phương thị xong thì đem tro cốt chôn xuống đất, xây một bia mộ cho thị, sau đó gửi thư nói rằng đã giải quyết xong xuôi, chủ quân và phu nhân cứ yên tâm.
Lúc Tuệ Nghi nhận được lá thư thứ hai này, nàng đang đứng trong Quyên Vân hiên của An Sở Lan, nàng ta trở dạ vào đêm ngày hai mươi chín tháng ba Âm lịch. Sau hai canh giờ vật lộn với tử thần, An thị cuối cùng cũng sinh nở thành công, là một nữ nhi. Suốt cả quãng thời gian từ lúc An Sở Lan trở dạ đến khi sinh con, Trình Tư Thành một lần cũng không hề xuất hiện. Lúc bà đỡ bồng đứa bé được quấn trong khăn gấm ra đưa cho Tuệ Nghi hắn mới cùng Chu Tiến đi đến Quyên Vân hiên.
Tuệ Nghi đếm thầm trong đầu, cũng đã gần một tháng rồi nàng không gặp hắn. Gương mặt Trình Tư Thành gầy đi thấy rõ, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng tinh thần hình như vẫn giống như cái đêm mà hắn đọc được lá thư mà Tố ma ma đưa đến, có một cái gì đó âm ngoan tỏa ra từ người hắn.
Dường như không chỉ Tuệ Nghi nhận ra điều này mà đứa bé của An thị cũng cảm giác được. Người ta nói trẻ con, đặc biệt là trẻ sơ sinh rất nhạy cảm với những thứ có âm khí hoặc ma quỷ, Tuệ Nghi nhìn đứa trẻ mới đó lúc nàng bế còn im lặng thở đều đều trong khăn gấm, khi đưa cho Trình Tư Thành liền ngay lập tức khóc ré lên.
Hắn dường như cũng biết nguyên nhân ở đâu, liền ở đó nhìn đứa bé một chút rồi nói với Tuệ Nghi:
-Đây là chuyện vui duy nhất trong phủ chúng ta một tháng gần đây, lấy họ của ta và tên của nàng ghép lại, đặc tên con bé là Trình Nghi Hỷ đi.-Hắn nói rồi xoay người trở ra khỏi Quyên Vân hiên.
Tuệ nghi ghi nhớ cái tên mà hắn vừa nói, bồng đứa trẻ đi vào trong phòng của An thị. Bà đỡ nói thai phụ vẫn còn khá yếu cần được điều dưỡng thêm, đứa trẻ thì ngược lại vô cùng mập mạp khỏe mạnh, là chuyện đáng mừng.
Tuệ Nghi ở lại Quyên Vân hiên của An Sở Lan đến gần sáng thì nàng ta tỉnh dậy, mấy bà vú cũng đã được mời đến phủ cho đứa trẻ bú sữa, hiện tại nó đang ngủ trong nôi. An Sở Lan sau khi tỉnh lại thì lập tức đảo mắt tìm kiếm Trình Tư Thành, ngay khi nhìn thấy Tuệ Nghi đang ngồi ở bàn trà thì lộ rõ vẻ thất vọng trên gương mặt.
Sau khi sinh xong, trước lúc mệt quá mà thiếp đi thì An Sở Lan đã được bà đỡ thông báo, nói hài tử là một tiểu cô nương, khi đó thị đã vô cùng thất vọng. Hiện tại Trình Tư Thành lại không hề đến gặp mình một lần nào, thị lại càng ủ rũ hơn.
Tuệ Nghi nhìn dáng vẻ của nàng ta cũng cảm thấy không cần nói bày vẽ làm chi, người nàng ta muốn nói chuyện cùng hiện tại cũng chẳng phải là nàng. Tuệ Nghi bèn lại gần giường nàng ta, nói lại lời của Trình Tư Thành:
-Chủ quân đặt tên cho đứa bé là Trình Nghi Hỷ, tên tự vẫn chưa đặt nên ngươi có thể tự đặt. Ta đã mời ba bà vú đến chăm nom và cho đứa bé uống sữa, hiện nó đang ngủ rồi. Bà đỡ nói với ta ngươi vẫn còn yếu, cần chuyên tâm điều dưỡng.
An thị lúc này cả người vẫn còn rệu rã, chỉ nhìn Tuệ Nghi rồi đáp lại:
-Đa tạ chủ quân đặt tên, phu nhân chiếu cố nữ nhi của thiếp.
-Ừ.-Nàng nói rồi quay người, đi trở ra cửa.
An Sở Lan từ trên giường cố gắng ngồi dậy, sau khi được nha hoàn mang giày và khoác thêm áo choàng, nàng mới đi đến bên nôi của đứa bé. Trình Nghi Hỷ vừa mới sinh, da thịt vẫn còn nhăn nheo xấu xí nhưng vẫn nhìn ra vài điểm giống Trình Tư Thành trên gương mặt. An Sở Lan đọc thầm cái tên của nó, Trình Nghi Hỷ- tên có ý nghĩa là chuyện vui, xem ra hắn cũng không phải không xem trọng đứa bé này, dù sao nó cũng là trưởng nữ.
Tuệ Nghi từ Quyên Vân hiên bước ra, ôm cái bụng đang hơi đau của mình, nheo mày nhìn những ánh nắng đầu tiên của ngày đang nhảy nhót dưới sân. Từ bây giờ trong phủ sẽ càng lạnh lẽo hơn rồi, đứa trẻ của An thị cũng được xem như là trưởng nữ, nhưng dù có tiếng cười của trẻ con đi chăng nữa của chẳng làm nơi này vui vẻ hơn. Trình Tư Mỹ vẫn còn ở Thu Nguyệt viện hay không, nàng không rõ. Trình Tư Thành đã làm gì nàng ta, nàng cũng không rõ. Nàng cảm giác Trình Tư Thành nàng gặp khi sáng không phải Trình Tư Thành một tháng trước nữa, càng không phải Trình Tư Thành trong lòng nàng. Trình gia hiện tại cũng không còn là Trình gia một năm trước mà nàng bước vào cửa nhìn thấy. Cái không khí ồn ào mỗi lần Trình Tư Nhiên hay Trình Tư Mỹ gây chuyện gì trước mặt lão thái thái cũng không còn bị trách mắng nữa, Lâm thị mỗi lần chua ngoa đanh đá, đứng bên cùng nàng đối đầu cũng chẳng còn, tất cả từng rất quen thuộc, thoáng chốc đều đã thuộc về quá khứ hết cả.
Tuệ Nghi không hiểu rốt cuộc đã thay đổi từ đâu, từ lúc nàng bắt đầu chống lại Lâm thị, hay từ lúc Trình Tư Thành không còn ở bên ngoài làm ăn nữa mà trở về trong phủ, rồi cùng nàng ân ân ái ái?
-Phu nhân, chúng ta trở về thôi. Từ đêm qua đến giờ người vẫn chưa nghỉ ngơi gì, hiện tại chắc cơ thể đã vô cùng mệt mỏi rồi.-Phù Dung thấy nàng cứ đứng như trời trồng trước Quyên Vân hiên nãy giờ mới lên tiếng nói, sau đó dìu lấy cánh tay gầy gò của nàng.
Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười, thôi thì cứ thuận theo số phận vậy, nàng hiện tại cũng không muốn suy tính gì thêm.
~~
Dạo gần đây Tuệ Nghi cảm thấy trong người thỉnh thoảng vô cùng khó chịu, nguyên nhân một phần cũng là do bản thân ốm nghén quá nhiều, cơ thể cũng vì vậy mà gầy đi không ít. Thuốc dưỡng thai mỗi ngày vẫn được đưa đến cho nàng nhưng nàng uống không được bao nhiêu đã nôn trở ra, đại phu bắt mạch xong thì không nói rõ ràng với nàng mà liền được Chu Tiến dẫn đến thư phòng của Trình Tư Thành. Phù Dung chính vì những lí do này càng lo lắng cho sức khỏe của chủ tử nhà mình, liên tục ở bên cạnh chăm sóc cho nàng, thậm chí so với mẫu thân của nàng khi nàng còn nhỏ còn có chút lo lắng hơn.
Nhớ đến mẫu thân, Tuệ Nghi lại chợt nhận ra bản thân hình như đã khá lâu chưa gặp bà. Từ sau đám tang của lão thái thái thì nàng luôn ở lại trong phủ, sau đó lại đến chuyện hôn sự của Trình Tư Mỹ, rồi lần huyết tẩy Thu Nguyệt viện, rồi đến lúc An thị sinh con là hiện tại, nàng chưa từng gặp lại mẫu thân.
Phù Dung cùng lúc đó bưng chén thuốc còn bốc hơi ấm vào cho nàng, nàng liền nói:
-Ngươi đi đến thư phòng của chủ quân, nói rằng ta muốn gặp chàng một chút.-Nàng suy nghĩ, muốn hắn cho mình đi đến thăm mẫu thân một chút.
-Dạ, phu nhân. Vậy người uống thuốc trước, nô tỳ ngay lập tức đi đến chỗ của chủ quân truyền lời.-Phù Dung đặt chén thuốc trên bàn, cúi người nói với Tuệ Nghi rồi rời đi.
Sau khi Phù Dung rời đi rồi, nàng mới cầm lấy chén thuốc trên bàn, kề lên môi uống. Mùi thuốc vô cùng kì lạ, vị thì rất đắng, nàng uống chưa tới hớp thứ hai thì đã nôn trở ra.
Mấy nha hoàn đứng bên ngoài nghe tiếng ho khan của nàng thì vội chạy vào, một người rót một chén trà đưa cho nàng, người khác thì vỗ lưng của nàng.
-Phu nhân, người từ từ thôi.-Mỹ Lâm vừa vỗ lưng cho nàng vừa nói. Mấy tháng trước Mỹ Lâm vẫn còn là một nhị đẳng nha hoàn nấu ăn ở phòng bếp nhưng sau đó lại được nâng lên thành nhất đẳng nha hoàn cùng một người khác là Tiểu Nhi đang rót trà cho Tuệ Nghi, khỏi nghĩ cũng biết là do ai nâng lên.
Tuệ Nghi sau khi uống xong chén trà của Tiểu Nhi thì Phù Dung cũng trở lại. Phù Dung thở hồng hộc sau khi chạy một chặng đường từ Dương Liễu viện đến Tứ Thần viện rồi trở về, nói với nàng:
-Phu nhân, Chu Tiến nói với nô tỳ chủ quân lát nữa sẽ đến gặp người.
-Ừ.-Tuệ Nghi trả lời, đưa tay đặt lên bụng mình. Nàng để ý bản thân từ khi mang thai, tâm tình rất dễ kích động, hơn nữa còn rất khó chịu với mọi người xung quanh, chẳng hiểu vì sao trước đây mỗi khi nói chuyện với ai nàng đều tỏ ra rất hòa nhã dễ gần, hiện tại "ừ" một tiếng cũng khiến bản thân cảm thấy mệt mỏi.
Phù Dung cùng Mỹ Lâm dìu nàng qua giường ngủ. Bọn họ để ý chủ tử của mình gần đây rất thèm ngủ, lại kén ăn, bản thân họ cũng chưa từng mang thai nên cứ nghĩ đây là triệu chứng của thai phụ. Nhưng Tuệ Nghi ốm nghén đến thành cái dạng này rồi cũng thật quá khổ sở, đã vậy chủ quân từ cái đêm An thị sinh con cũng chưa từng đến thăm nàng một lần. Lúc đầu họ còn nghĩ Trình Tư Thành là đêm nào cũng chạy đến Quyên Vân hiên ân ái cùng An Sở Lan, nhưng sau này mới nghe những tỷ tỷ ở đó nói An di nương sau khi sinh đại tiểu thư thì dường như bị lãng quên, đứa bé cũng đã được bồng đến viện khác nuôi dưỡng, còn chủ quân thì tuyệt nhiên nửa bước chân cũng chưa từng đặt vào chỗ của An thị.
Đến gần tối Trình Tư Thành mới đến phòng Tuệ Nghi, khi đó nàng vừa mới ăn tối xong, vẫn đang mơ màng nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Trình Tư Thành nhìn nữ nhân thậm chí còn chẳng nhận ra hắn đang đứng bên cạnh thì mỉm cười một cái, tham lam ngắm nhìn gương mặt nàng. Mấy ngày nay đêm nào hắn cũng đến phòng thăm nàng nhưng lại là trèo tường vào làm cho đám nha hoàn bên cạnh Tuệ Nghi không hay biết được. Tuy rằng đi vào trong lúc nàng đang ngủ nhưng Trình Tư Thành vẫn nhìn thấy được sắc mặt ngày càng nhợt nhạt và cơ thể dần gầy gò của nàng.
Đại phu nói đứa trẻ trong bụng nàng phát triển khỏe mạnh bao nhiêu thì cơ thể nàng càng suy nhược bấy nhiêu, hiện tại nhìn bộ dạng này của Tuệ Nghi thì hắn khẳng định đã biết được tình trạng của đứa bé. Nhưng hắn dạo này đang suy nghĩ cẩn thận một chuyện, vì mấy ngày trước sau khi đại phu bắt mạch cho nàng đi đến thư phòng hắn báo cáo đã nói ra, có thể nàng sẽ vì đứa bé này mà suy kiệt đến chết. Trình Tư Thành nghe được tin này thì như sét đánh ngang tai, lần nữa nhớ đến lời tiên đoán của vị chân nhân năm xưa. Mẫu thân cũng đã mất, tổ mẫu cũng mất, nếu hắn mất cả thê tử, Trình Tư Thành không biết bản thân sẽ hóa thành cái dạng gì. Hắn chẳng lẽ thật sự là mệnh khắc thân nhân sao, Tuệ Nghi nàng chẳng lẽ chỉ vì gả cho hắn mà chết trẻ?
Không được, nàng không thể chết, hắn không cho phép nàng chết! Nhưng nếu giữ lại tính mạng của nàng, thì đứa bé không thể giữ lại. Đây mới là chuyện khiến Trình Tư Thành ngày đêm suy nghĩ, mỗi khi nhớ đến đứa con đầu chết yểu của mình, hắn lại nhớ đến nỗi buồn trong mắt của Tuệ Nghi, đó chính là lí do hắn thật sự không dám cùng nàng đối mặt gần đây. Nếu hắn nói rõ mọi chuyện với nàng, lại đem ý kiến muốn bỏ đứa bé để giữ lại tính mạng cho nàng, Tuệ Nghi chắc chắn sẽ hận hắn đến tận xương tủy. Nhưng hận thì có làm sao? Hôm nay nhìn thấy nàng bình yên mà ngủ ở đây, hắn càng hạ quyết tâm: không thể giữ lại đứa bé, hắn chỉ cần một mình nàng là đủ.
17:45 28.06.2020