Chương 27: Tưởng Tuệ Nghi

Xe ngựa chạy lộc cộc một mình trong đêm, băng qua lớp sương mù dày đặc của mấy con hẻm liền dừng lại tại một cửa phủ, bên trên có treo một tấm hoành khắc bốn chữ "Nguyệt Thưởng Hải Hoa".

Tố y nữ tử từ trên xe bước xuống, theo sau là hai nha hoàn mặc y phục trắng cùng một thị vệ đeo bội kiếm.

Tiếng gõ cửa khô khốc vang lên từng nhịp, ngay sau đó là một gia đinh chạy ra mở cửa.

Hắn nhìn bốn người với ánh mắt hồ nghi:

-Các vị là...

-Phiền ngươi đi nói với tướng quân Âu Dương học sĩ, Trình thiếu phu nhân có việc xin được bái kiến.-Tuệ Nghi nói.

Gia đinh kia cẩn trọng nhìn một vòng xung quanh, sau đó khép cửa đi vào. Tầm một khắc sau thì cùng hai gia đinh nữa ra mở cửa, mời nàng đi vào.

Âu Dương Chiến và Âu Dương Phương đều mang vẻ mặt mỏi mệt ngồi trên ghế chủ thượng, lúc Tuệ Nghi đi vào thì hai người mới miễn cưỡng bày ra một nụ cười khách sáo.

Tuệ Nghi nhìn hai người đều như vậy mới thấy bản thân đúng là phiền phức cỡ nào. Đi từ Ôn thành đến Mặc thành là một đoạn đường mất ba ngày đi liên tục, còn có làm việc với năng suất cao thì mới kịp bắt hết toàn bộ những kẻ gian thương kia mà không để chúng kịp trở tay. Bây giờ lẽ ra là khoảng thời gian hai người này nghỉ ngơi, mà nàng là đi làm phiền như vậy.

Nghĩ như vậy nhưng với hoàn cảnh trước mắt, nàng thực không có nhiều lựa chọn khác đi.

-Nhị Âu Dương công tử * , đêm khuya thế này còn đến làm phiền hai người, ta thật sự xin lỗi. Nhưng quả là có chút chuyện không thể không nhờ đến hai vị.-Tuệ Nghi cố gắng lựa những lời đỡ ngượng nghịu nhất, nói bằng thái độ vô cùng khách sáo. Biết tiến biết lùi mới là cách nói chuyện dễ lấy lòng người, đạo lý này nàng từng áp dụng rất nhiều lần, chỉ là bây giờ đối diện với Âu Dương Phương "đệ nhất tài hoa công tử" của Thịnh thành, nàng vẫn có chút e dè, sợ bản thân lời lẽ không cẩn thận khiến hắn tức giận rồi không giúp mình.

( * ) Mọi người lưu ý, khi mình ghi là "nhị Âu Dương công tử" tức là hai người, còn khi ghi là "Âu Dương nhị công tử" thì khi đó chỉ một mình Âu Dương Phương.

Âu Dương Phương nghe lời nàng nói thì thái độ có vẻ chú ý hơn nhiều, trạng thái buồn ngủ cũng bị dẹp đi một nửa. Dù sao Trình Tư Thành cũng đã giúp hắn phá được vụ án buôn bán dược liệu giả này, hắn rất cảm kích, nếu có cơ hội báo ơn thì làm là chuyện đương nhiên.

Nhưng nhìn qua đại ca Âu Dương Chiến của hắn, tâm trạng hình như không tốt như hắn.

Âu Dương Chiến từ khi nghe gia đinh thông báo Trình thiếu phu nhân đến tìm thì thái độ khó chịu ra mặt, cứ như là đi gặp kẻ thù truyền kiếp vậy. Đương nhiên Tuệ Nghi không phải kẻ thù của hắn, nhưng cách người ta gọi nàng mới khiến hắn không thích, chữ Trình đó ghép với nàng không thích hợp, không hề thích hợp!

Lửa giận ngùn ngụt trong lòng mà vẫn phải bày ra bộ dạng điềm tĩnh như vậy đúng là cực hình với Âu Dương Chiến. Trước giờ mỗi khi hắn tức giận thì chỉ có một cách phát tiết là rút kiếm chém loạn, nhưng hiện tại thì cách phát tiết đó không ổn. Hắn liền biến thành nhìn chằm chằm vào tố y nữ tử đang ngồi trên ghế gỗ bên phải của mình, khuôn mặt nàng hơi tái nhợt, quầng thâm dưới mi mắt có thể thấy rõ.

-Như vậy, Trình phu nhân cần chúng ta giúp điều gì?-Cuối cùng cũng chỉ có Âu Dương Phương lên tiếng phá vỡ không khí đang ngưng trọng.

Tuệ Nghi cắn môi, đây là biểu hiện khi nàng đang căng thẳng hoặc có chuyện ấp úng, một giây sau mới mở miệng:

-Chuyện là lão thái thái nhà ta đang bị bệnh nặng, đại phu của gia đình cũng không chẩn được rốt cuộc là bệnh gì. Ta chợt nhớ ra trong cung có vị Trần thái y, cho nên muốn nhờ Âu Dương công tử mở lời giúp.

Tuệ Nghi vừa dứt lời thì Âu Dương Chiến liền dãn nét mặt ra, mỉm cười nói:

-Thì ra vì chuyện này mà Trình công tử để nương tử của mình nửa đêm canh ba đi đến nhà của nam tử một mình sao?

Âu Dương Phương đá chân hắn một cái, xin lỗi Tuệ Nghi:

-Trình thiếu phu nhân, đừng để ý lời huynh ấy nói.

Tuệ Nghi dám để ý sao? Nàng còn đang cần người ta giúp đỡ, ít nhiều cũng nhịn lại cái đã. Nhưng cũng không thể để cho Trình Tư Thành qua lời hắn nói liền thành kẻ vô tâm, để cho nương tử là mình nửa đêm ra ngoài một mình được, đó dù sao cũng là tướng công của nàng.

-Âu Dương đại công tử nghĩ nhiều rồi, chỉ là tướng công ta còn đang bồi bên cạnh lão thái thái để báo hiếu, trong nhà chỉ còn mình ta nên đương nhiên ta phải đi. Hơn nữa phu thê một thể, đừng nói nửa đêm canh ba ta phải ra khỏi nhà một mình, chuyện lớn hơn nữa ta cũng dám làm, vì đó là tướng công của ta.-Nàng từ tốn nói từng lời, lại không để ý ai đó vì lời của mình mà tức đến xanh mặt.

Âu Dương Chiến một chút cũng không muốn lưu lại trong cái tình huống này nữa, sau khi nghe nàng nói dứt lời thì đứng dậy bỏ đi một mạch, một cái liếc mắt đến Tuệ Nghi cũng không có.

Tuệ Nghi biết hắn là người học võ, chút tiểu tiết này không đặt trong lòng, hành động một cách quyết liệt như vậy.

Âu Dương Phương dù sao cũng là người tiếp xúc với nhiều bậc quyền quý, khác với đại ca mình là gặp chuyện một là giết, hai là chém, hắn vẫn phải giữ thái độ thành kính với bậc trên, ôn hòa với bậc dưới. Hắn bèn nhìn qua nàng, lại tiếp tục xin lỗi:

-Trình thiếu phu nhân, thật sự xin lỗi. Đại ca ta chỉ hành động như vậy nhưng thật sự không hề có ác ý với phu nhân và Trình công tử, cô đừng để ý. Còn về chuyện Trần thái y, cô yên tâm, sáng sớm ta sẽ đưa ông ấy đến trước Trình phủ.

-Đa tạ Âu Dương nhị công tử ra tay giúp đỡ.-Tuệ Nghi cười một cái, nói cảm ơn.

Lúc nàng trở về nhà thì trời cũng bắt đầu hửng sáng, ống khói trong phủ cũng đã hoạt động, mấy nha hoàn bà tử cũng lo tất bật ráo riết làm bữa sáng.

Ở Thọ An viện cả đêm sáng đèn, Trình Tư Thành từ khi nàng rời đi cũng chưa hề bước ra khỏi phòng lão thái thái. Nàng nhìn hắn cả người như gầy đi hẳn, hốc mắt đỏ lựng còn mi mắt thì thâm quầng, thầm nghĩ phen này lớn chuyện thật rồi. Nếu lão thái thái không qua khỏi kiếp nạn này, chỉ sợ hắn sẽ lật tung cả Trình phủ lên nếu không tìm ra hung thủ để phát tiết mất.

Lý ma ma thấy nàng cứ đứng thần mãi ở ngoài sân mà không chịu vào liền đi ra, cúi người thỉnh an nàng rồi mới thưa:

-Thiếu phu nhân, người mau vào trong khuyên thiếu gia đi. Ngài ấy đi đường xa trở về còn chưa nghỉ ngơi ăn uống gì đã quỳ bên cạnh lão thái thái cả đêm rồi, chỉ sợ cơ thể không chịu nổi.

Tuệ Nghi biết hắn cũng không yếu đuối đến mức chỉ vì đi đường xa cộng với quỳ một đêm liền lăn ra ngất xỉu, nhưng chỉ sợ hắn đã chết tâm mất rồi, có nghỉ ngơi đi nữa cũng không khá lên được.

-Để chàng ấy ở bên cạnh tổ mẫu đi. Sai người làm bữa sáng đưa đến cho họ, còn có lo cho người bên Mộc Lương viện nữa.-Nàng dặn dò xong thì quay gót rời đi.

Vào tầm cuối giờ Mão thì Âu Dương Phương cuối cùng cũng đến phủ.

Quãng đường đi từ Mặc thành đến Thịnh thành vừa đi vừa về, nếu như không nghỉ ngơi thì tốn tới hai ngày một đêm, hắn lại có thể đi trong vòng chưa tới mấy canh giờ, Tuệ Nghi thực bội phục.

Trần thái y là một ông lão tóc bạc mặt mũi vô cùng phúc hậu. Mặc dù trên người mặc thường phục nhưng vẫn toát lên khí chất cao ngạo của kẻ cậy thế vua, vô cùng đắc ý.

Nhưng sau khi từ trong phòng lão thái thái bước ra, có thể thấy vẻ mặt đắc thắng của Trần lão một chút cũng không còn lưu lại, hai hàng lông mày nhíu thành một đường, miệng thì cứ im lìm không nói.

Trình Tư Thành sau một phen khổ sở kìm chế mới dám cẩn trọng lên tiếng:

-Trần thái y, chẳng hay có thể nói cho Trình mỗ biết tổ mẫu của mỗ tột cùng là bệnh gì?

Trần thái y vuốt vuốt cái râu, gật gù nói:

-Không phải bệnh, trúng độc rồi.

Trình Tư Thành cùng Tuệ Nghi mặt mày biến sắc ngay lập tức, quả nhiên là trúng độc! Hai người nghi ngờ không sai, bằng không thì một người khỏe mạnh như lão thái thái sao chưa tới một tháng lại trở nên tiều tụy dọa người như vậy.

-Vậy Trần thái y có biết đây là độc gì không?-Trình Tư Thành hỏi. Đến cả Phan đại phu có kinh nghiệm lâu năm cũng không phát hiện ra được, chỉ có thể thấy đây không phải độc tầm thường.

-Là một loài cổ độc được bào chế gia truyền nhưng đã thất truyền từ lâu. Trình công tử đã từng nghe vụ án Quỳnh quý phi vào đời Tương Hoàng chưa, đây chính là loại độc đã được Quỳnh thị sử dụng để mưu sát Thái tử năm đó.-Trần thái y trả lời Trình Tư Thành. Thú thật lúc đầu khi nhìn thấy biểu hiện bên ngoài của lão thái thái, ông cũng đã đoán ra được năm, sáu phần, vì mặc dù đã bị cấm bào chế và thất truyền nhưng các triệu chứng khi trúng độc vẫn còn được ghi chú cẩn thận trong sách truyền lại, ông từng nghiên cứu nên nhìn sơ là ra. Cái ông không ngờ là có người bản lĩnh đến mức có thể bào chế ra nó, lão thái y ông đây thật bội phục a.

-Trần thái y đã chẩn ra được độc, như vậy có phải cũng sẽ điều chế được thuốc giải?-Tuệ Nghi lên tiếng hỏi.

Trần thái y lắc đầu, bộ dạng bất đắc dĩ:

-Có thể chẩn ra được là Ngư Vũ tán đã là diệu kỳ, bằng không lão thái thái chỉ có thể ra đi không nhắm mắt.

Trình Tư Thành hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ hắn vừa trở về lại nghe tin tổ mẫu sắp qua đời? Mẫu thân rời bỏ hắn, phụ thân cũng bỏ đi, giờ chỉ còn lại tổ mẫu cũng không muốn bên cạnh hắn nữa sao?

-Trần thái y, thê tử của mỗ nói ngài là người có y thuật sao siêu, cứu được cả người từng bước qua Quỷ môn quan. Nếu ngài lo về vấn đề dược liệu thì không cần, Trình gia có quan hệ rộng với rất nhiều nơi, ngài muốn dược gì cũng có.-Trình Tư Thành vẫn không bỏ cuộc, hắn không thể trơ mắt nhìn tổ mẫu cứ như vậy mà chết được.

-Trình công tử đừng nói như vậy, lão phu thật sự lực bất tòng tâm. Ngư Vũ tán này là kịch độc không có thuốc giải nếu không năm đó Thái tử cũng không đến nỗi chết tức tưởi như vậy. Còn nữa, độc này nếu phát hiện sớm thì còn có thể miễn cưỡng dùng thuốc kéo dài một năm, còn nếu để quá hai tháng, như vậy thật sự là thần tiên cũng không cứu nổi. Theo lão phu thấy lão thái thái trúng độc đã gần ba tháng rồi, bây giờ là thời gian phát tác mạnh nhất, e là...-Đằng sau những chữ đó là gì, không cần nói cũng biết.

Trình Tư Thành hai mắt đỏ ngầu, vằn lên những tia tàn ác không thể che giấu được, hướng qua Tuệ Nghi hỏi:

-Nàng nói xem, vì sao tổ mẫu có thể trúng độc này? Nàng vẫn thường xuyên lưu lại bên cạnh bà, sao có thể không nhận ra, nàng lẽ ra phải nhận ra chứ?

Tuệ Nghi đối mặt với vẻ mặt của hắn cũng chỉ biết cắn môi, nàng quả thực không nhận ra. Giờ khác này nàng cũng không nhớ rõ hai tháng qua mình đã làm gì nữa, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng. Nhìn thấy lão thái thái như vậy, cảm xúc của mình là cắn rứt hay thương tâm, hay cả hai nàng cũng không rõ. Nàng chỉ dường như thấy được, Trình phủ, Trình Tư Thành, hôm nay có cái gì đó sẽ đại biến.

Trần thái y sau cái lắc đầu tiếc nuối cũng dứt khoát rời đi, mặc cho lời cầu xin của Trình Tư Thành hãy nghĩ cách cho lão thái thái, Tuệ Nghi phải dùng hết lời lẽ khuyên hắn thì Trần thái y mới bước lên xe ngựa được. Sau khi cảm ơn Âu Dương Phương xong xuôi, nàng cùng Trình Tư Thành mới quay trở lại phòng lão thái thái.

Nha hoàn Tiêm Mỵ cùng Lý ma ma từ trong phòng mặt mày u ám bước ra, vừa hay chạm mặt nàng cùng Trình Tư Thành đang bước vào.

Trình Tư Thành liền cảm nhận được cái gì đó bất thường, vội vã chạy vượt qua Tuệ Nghi và hai người họ, hốt hoảng đẩy cửa bước vào phòng lão thái thái.

Người trên giường vẫn còn hơi ấm nhưng đã không còn nhịp thở, môi mím chặt màu tím đen, hai mắt nhắm nghiền. Trình Tư Thành liền lay bà như một người điên đang cố gắng níu lấy bất cứ thứ gì mình nắm được để phát tiết, gọi mãi:

-Tổ mẫu, tổ mẫu, tổ mẫu, tổ mẫu...

Tuệ Nghi sau này ngồi nghĩ lại mới thấy được một điều, Trình Tư Thành cả buổi từ lúc gặp lại lão thái thái cũng chưa từng khóc, đến tận khi bà mất cũng không mảy may rơi một giọt nước mắt nào.

Trình phủ chiều hôm đó liền treo vải trắng, phát tang. Người đến thắp hương cho lão thái thái ai cũng tỏ ra buồn thương, tiếc nuối, nhưng Tuệ Nghi lại nhìn ra được, mười người thì hết bảy người đến là để lôi kéo quan hệ với Trình Tư Thành. Ai cũng nghĩ lão thái thái mất là do bệnh được dự đoán từ trước nên vẫn cứ lôi kéo Trình Tư Thành an ủi, nói gì mà sinh lão bệnh tử là điều đương nhiên, hắn không nên quá bi thương, còn sản nghiệp mấy đời của Trình gia đều do hắn quản lý, không thể gục ngã được. Tuệ Nghi nghe nhiều người khuyên hắn và mình đến nỗi không phân biệt được phải trái gì nữa, cứ ù ù cạc cạc gật đầu cho xong một tốp người vào ra.

Đến gần tối đó, xe ngựa của Tưởng phủ mới đến. Mẫu thân nàng cùng Tưởng lão thái gia từ trên xe bước xuống tiến vào trong, dù không nói ra lời nhưng nét mặt cũng hiện rõ vẻ buồn bã.

Trình Tư Thành sau mấy ngày thức trắng không nghỉ ngơi hay ăn uống gì, lúc nhạc mẫu và Tưởng lão thái gia đến đã kiệt sức, được dìu vào phòng nghỉ, Tuệ Nghi liền ở lại đảm nhận việc tiếp khách viếng.

Mẫu thân nàng nhìn nữ nhi mình ốm đi trông thấy, sắc mặt trắng bệch hiện rõ sự mệt mỏi thì vô cùng xót xa, cũng chỉ biết lặng lẽ gọi nàng ra dặn dò mấy câu, sẵn tiện thông báo tình hình của Tưởng lão thái thái hiện đang bị ốm rồi cũng trở về.

Cảnh đêm hiu hắt, tiếng chim cú kêu vọng cả một viện phủ, còn có màu trắng của vải tang treo khắp nhà, Trình phủ tối đó chìm trong tiếng mõ và tiếng kinh không dứt.

Trình Tư Thành việc đầu tiên làm khi tỉnh dậy là xác định lại sự việc vừa xảy ra mấy canh giờ trước. Nhưng khi xác định được rồi thì cả người lại bần thần nằm đó, không biết làm gì nữa. Mẫu thân hắn đã mất, phụ thân đã quyết định sống ẩn dật, bây giờ tổ mẫu cũng qua đời, hắn đến cuối cùng chỉ còn lại Tuệ Nghi là vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Năm xưa có vị chân nhân đi qua trước cửa Trình phủ, vừa hay lúc đó hắn cùng phụ mẫu chuẩn bị xuất phủ đi lễ Phật gặp được, người này phán mệnh hắn khắc thân nhân. Lúc đó phụ thân hắn không tin, khăng khăng đuổi vị chân nhân ấy đi, sau đó hết lời an ủi mẫu thân cùng hắn lúc đó mới bốn tuổi. Mấy ngày sau, mẫu thân hắn bị rắn cắn chết. Mà điều lạ là con rắn này là bị thu hút mùi hương ẩn trên vải gấm hắn choàng, hắn không bị rắn cắn nhưng mẫu thân vì ôm hắn mà bị cắn.

Đó chỉ là khởi đầu, sự việc ẩn trong mấy năm, đến bây giờ lần lượt trút lên đầu hắn. Mẫu thân mất, phụ thân nâng di nương lên chính thê, còn vô cùng vinh sủng hai mẫu tử bọn họ. Hắn vốn chỉ còn một mình tổ mẫu là quan tâm chăm sóc, phụ thân cùng lắm chỉ đáp ứng về mặt vật chất cho hắn. Tuệ Nghi, đứa bé trong bụng nàng, bây giờ hắn mơ hồ nghĩ có phải mệnh hắn cũng khắc đứa bé đó không?

Suy nghĩ hỗn loạn, Trình Tư Thành liền bắt tay với lên tấm rèm che để ngồi dậy, mà vì lực đạo quá mạnh lại kéo thẳng khung rèm xuống.

Tiếng đổ vỡ vừa vang lên thì Tuệ Nghi cùng mấy nha hoàn cũng từ ngoài cửa hốt hoảng chạy vào. Nàng lo lắng hắn vì suy nghĩ nông nỗi mà làm gì đó thiếu suy nghĩ, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng hình nhìn kung rèm rơi xuống, nàng mới biết hắn không chỉ thiếu suy nghĩ.

Chén cháo trước mặt bốc khói nghi ngút, Tuệ Nghi đưa đến bên tay hắn, khẽ nói:

-Chàng ăn một chút đi, đây là cháo Tố ma ma vừa nấu đó.

Trình Tư Thành nhìn chén cháo trước mặt, mùi hương quả thật rất quen thuộc, đã bao lâu rồi hắn chưa ngửi thấy mùi hương này? Có lẽ từ năm hắn mười tám tuổi, những thứ hắn từng quen thuộc lại trở nên không còn quen thuộc nữa. Người ngoài nhìn vào thấy hắn là đệ nhất thương gia, là nam nhân vạn người ngưỡng phục, nhưng đằng sau đó hắn là ai có ai từng nghĩ? Mọi người nghĩ ngồi không chỉ tay là có thể mang danh đệ nhất thương gia sao? Đâu có dễ dàng như vậy.

Hắn nhìn nữ nhân đang ngồi bên cạnh mình, vì sao nàng lại tiều tụy như vậy chứ? Hắn không muốn nhìn thấy nàng trong bộ dạng như vậy, tổ mẫu hắn đã không còn nữa, hắn không thể làm nàng cũng chán ghét mà bỏ hắn đi, hắn chỉ còn mình nàng thôi.

-Ta không đói, nhưng chắc nàng đói rồi, nàng ăn đi.-Hắn cầm lấy chén cháo, thuần thục múc một muỗng đưa tới trước miệng nàng.

Tuệ Nghi nheo mày, tên này không phải hồ đồ rồi chứ? Từ khi nào người bệnh lại đi đút cháo cho người chăm sóc mình, phải là ngược lại mà.

-Thiếp... thiếp không đói.-Nàng cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.-Chàng ngược lại mới là người đói đó. Từ khi trở về chàng chưa nghỉ ngơi gì, khi nãy chàng ngất làm thiếp giật cả mình. Bây giờ Trình phủ chỉ còn trông cậy một mình chàng, chàng đừng làm thiếp sợ, thiếp cũng chỉ còn một mình chàng ở đây thôi.

Trình Tư Thành nhẹ cười một cái. Nương tử hắn lại dẻo miệng hơn rồi, mới có một tháng thôi mà.

-Vậy chúng ta cùng ăn.

Sau khi chôn cất lão thái thái xong xuôi, Trình Tư Thành bắt tay vào thanh lọc một lượt toàn bộ nô nhân trong phủ. Lúc Tuệ Nghi trở thành chưởng gia nàng đã đuổi hết toàn bộ nô nhân trung thành của đại phu nhân, chuyện này bây giờ lại trở thành điều khó khăn trong việc điều tra. Vì Trình Tư Thành và nàng đều nhất trí rằng trong phủ này, người đáng nghi nhất chỉ có đại phu nhân.

Lão thái thái vẫn luôn chướng mắt bà ta, còn chẳng quan tâm đến Trình Tư Nhiên nên đây là lí do hợp lí nhất. Hơn nữa lão thái thái vẫn luôn cảm thấy chuyện của Trình Tư Nhiên và Âu Dương Phương là trèo cao, thậm chí còn hơn vạn lần so với chuyện của Tuệ Nghi và Trình Tư Thành.

Đến cuối cùng cũng chẳng tìm ra manh mối gì, Trình Tư Thành tức đến xanh mặt. Tuệ Nghi cũng vì sợ hãi thái độ quăng đồ lung tung của hắn mà ngồi nép một bên trên giường ngủ, nhìn từng chiếc ly, bình sứ đắt tiền được tặng có trị giá nghìn vàng lần lượt rơi xuống đất vỡ nát, nàng e là đám nha hoàn đứng bên ngoài trực đêm cũng bị dọa cho xanh mặt rồi.

Đến khi đã thỏa xong cơn giận, Trình Tư Thành đứng sững giữa phòng như trời trồng, nói với Tuệ Nghi:

-Nàng nói xem, rốt cuộc vì sao không tra ra manh mối gì? Ngư Vũ tán không dễ bào chế, mà nếu bào chế được cũng chưa chắc đã thành công. Ta đã điều tra qua một lượt mọi động tĩnh của Lâm thị từ mấy tháng trước, bà ta ngoại trừ cắt xén chi phí trong phủ để dành, ăn cắp đồ trong khố phòng ra lại chẳng làm gì khả nghi, sao có thể như vậy?

Tuệ Nghi lắc đầu, an ủi nói:

-Chàng đừng hấp tấp như vậy. Ngư Vũ tán để bào chế được cần thời gian và công sức, nếu Lâm thị đã có ý tưởng này thì bà ta không dại mà làm hớ hênh ra để chúng ta bắt, không chừng đã hủy hết chứng cứ rồi. Hơn nữa Lâm gia là gia đình bào chế dược và hành nghề y mấy đời, so với Trình phủ buôn bán cũng chẳng kém gì, bào chế Ngư Vũ tán chưa chắc là khó.

-Nhưng cũng không thể để bà ta thoải mái ung dung sống ở Trình phủ này được. Phụ thân ta đã phó thác Trình phủ cho ta và nàng, ta có giết bà ta cũng chẳng trái luân thường đạo lý gì.-Hắn nghiến răng nói rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Tuệ Nghi nghe ra trong giọng hắn có sát khí, mà câu nói "có giết bà ta cũng chẳng trái luân thường đạo lý gì" kia càng làm nàng hoảng sợ hơn, hắn không phải muốn giết người đấy chứ?

Trình Tư Thành đi nhanh đến Mộc Lương viện cùng mười mấy gia đinh to khỏe, đến khi đến trước cửa rồi mới hung hăng ra lệnh:

-Lôi người ra đây cho ta.

Lâm thị mấy ngày nay ăn uống không đầy đủ, còn bị khủng hoảng do hoàn cảnh của mình nên khi gia đinh xông vào lôi ra thì thần trí đã không tỉnh táo, chỉ biết hét lớn:

-Làm gì, các ngươi làm gì? Ta là đại phu nhân đó, mau buông ra.

Trình Tư Thành nhìn người đàn bà quần áo xộc xệch, tóc tai xõa tung tán loạn thì không khỏi hừ lạnh, khuôn mặt dọa người như Tu La, nói:

-Đại phu nhân sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp, còn vọng tưởng cái gì?

Thái độ và ngữ khí của hắn khinh miệt y như lời lão thái thái từng nói với bà ta làm Lâm thị giận đến điếng người, rống lên không chịu thua kém:

-Hỗn láo, dám ăn nói như vậy với ta. Có tin ta đánh chết ngươi không, đánh chết ngươi đó.

Tuệ Nghi lúc chạy đến Mộc Lương viện thì vừa hay bắt gặp cảnh tượng dọa người này. Lâm thị bị lôi kéo thảm hại trên đất, hai mắt vằn lên nhưng tia đỏ máu như thú hoang, miệng liên tục rống to mình là đại phu nhân.

-Chàng mau đừng lại, chàng định gây án mạng sao?-Nàng bước đến bên cạnh, ghìm tay hắn nói. Dù tức giận thế nào thì hành động như vầy cũng quá đáng lắm rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì Trình gia sẽ bị thiên hạ móc mỉa đến chết mất.

-Nàng sợ cái gì? Chẳng phải Lâm thị đã hại chết con của chúng ta sao?-Hắn quay sang nói với nàng, rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn mới cười ha hả.-Phải, thị giết con chúng ta, ta phải giết thị để báo thù cho con chúng ta.-Trình Tư Thành rút kiếm ra, từng bước cùng mũi kiếm sáng lóa bước về phía Lâm thị.

Tuệ Nghi bị hành động này của hắn dọa cho hoảng loạn, vội lao lên ôm eo hắn, nói lớn:

-Đừng lại, chàng không được làm vậy.-Như sợ một mình mình làm cũng không lại, nàng quay sang đám gia đinh hét lớn ra lệnh.-Đứng đó làm gì? Mau cản thiếu gia lại.

Đám gia đinh lúc đầu còn đang ngây ngốc không biết làm gì thì giờ đã hiểu chuyện, vội vàng kéo Lâm thị vào lại phòng, cùng Tuệ Nghi cản Trình Tư Thành.

-Nàng cản làm gì? Nàng trở thành ngày hôm nay đều do Lâm thị mà ra. Nàng ốm yếu, nàng đau khổ, nàng chướng mắt ta, tất cả đều do thị. Cho dù ta có giết thị cũng chẳng ai lên án ta cả.-Trình Tư Thành vứt kiếm một xó, kéo vai Tuệ Nghi buộc nàng đối diện với chính mình, nói.

-Chàng mau đừng lại đi, ta cầu xin chàng đó. Mọi chuyện thế này đủ rồi, tổ mẫu mới mất chưa bao lâu, chàng muốn Trình phủ đêm nay phải tắm máu mới vui ư?-Tuệ Nghi dường như đã hoàn toàn kiệt sức, bị sức lực của hắn làm cho nhũn cả người, chỉ biết thều thào nói.

Nàng không muốn nữa, Lâm thị, nàng sẽ khiến bà ta sống không bằng chết, nhưng không phải đêm nay, càng không phải là Trình Tư Thành.

Trình Tư Thành bị vẻ mặt mệt mỏi, trắng bệch của nàng thức tỉnh, vội ôm lấy nàng vào lòng, gọi nhỏ:

-Tuệ Nghi, nàng không sao chứ?

-Thiếp không sao hết, nhưng chàng đừng làm nữa. Chừa cho Lâm thị sống qua năm nay đi, chừa cho Tư Nhiên sống yên ổn ở Phất gia.-Tuệ Nghi dựa vào người hắn, vô lực nói tiếp.

-Được, không làm nữa.

Trình Tư Thành bồng Tuệ Nghi về phòng, sau khi tắm rửa, đắp chăn xong xuôi cho nàng rồi mới rời đi.

Hắn quay lại thư phòng, gọi Chu Tiến và một gia đinh khác đến ra lệnh đưa Lâm thị đến biệt trang của Trình phủ ở vùng Tây Nam gần biên giới, sai người giám sát cẩn thận. Hơn nữa còn bắt bà ta phải tự lao động để kiếm ăn như những nô nhân khác, còn có không được nói cho quản gia ở nơi đó biết bà ta là đại phu nhân, nói là bà ta bị điên.

Thu Nguyệt viện sáng hôm sau mới bị chuyện ở Mộc Lương viện làm cho bất ngờ, như vậy là Lâm thị đã chính thức rời khỏi sàn đấu rồi. Chuyện này lại khiến cho tam di nương và Trình Tư Mỹ vô cùng đắc chí, hả hê với thảm bại của Lâm thị.

Tam di nương cùng nữ nhi yêu quý của mình ngồi trên ghế mây ở dưới hiên, vừa ăn hạt ngũ cốc vừa trò chuyện.

-Mỹ nhi, bây giờ Trình phủ chỉ còn con là nữ nhi chưa gả đi, con nhất định liền trở thành viên châu ngọc quý giá rồi.-Tam di nương cầm cây quạt nhỏ trong tay khẽ phe phẩy, cười đắc ý nói.

-Mẫu thân đừng lo, đại ca đối với con tốt hơn nhiều với Trình Tư Nhiên, hơn nữa còn có đại tẩu, tẩu ấy đối với con cũng rất có thiện cảm.-Trình Tư Mỹ ngồi bên cạnh bà, cầm trên tay chén hạt ngũ cốc ăn ngon lành, vui vẻ trả lời.

Hai người đang nói chuyện rôm rả, đột nhiên từ sau bờ tường của phủ một con diều giấy bay đến rơi "bịch" xuống đất, mà trên thân diều còn ghim một mũi tên.

Trình Tư Mỹ và tam di nương bị động tĩnh lạ làm cho hơi hoảng mình, đến khi bình tĩnh lại thì đã thấy bên tường kia vang lên giọng nói rắn rỏi của nam nhân:

-Xin lỗi, không biết ta có làm vị cô nương hoảng sợ không?