Chương 18: Tuệ Thanh đại sư

Trong phòng, tĩnh lặng không một tiếng động.

Lâm Nam ngồi bên giường, khẽ thở dài rồi lặng lẽ rời đi. Mãi sau khi anh ta đi rồi, tôi mới chợt nhận ra rằng có lẽ anh ta đã hiểu lầm điều gì đó. Tôi lặng lẽ ngồi ở đầu giường, vùi mặt vào đầu gối.

Phải làm sao bây giờ?

Lâm Nam chắc chắn nghĩ rằng tôi đã đổi ý, không muốn trao thân cho một người đã chết. Hiểu lầm đã xảy ra, tôi cũng không cách nào giải thích, tôi thậm chí còn hy vọng Lâm Nam coi hiểu lầm là sự thật, rồi lặng lẽ quay lưng rời đi. Dù sao, những lời quỷ nam tóc dài nói, tôi vẫn chưa hoàn toàn quyết định. Nếu Lâm Nam thật sự như lời hắn ta nói, trong vòng bảy ngày nhất định hồn phi phách tán, mà muốn cứu Lâm Nam, rất có thể tôi phải đồng ý yêu cầu của quỷ nam tóc dài, trao thân cho hắn.

Tất nhiên, lời nói của quỷ nam tóc dài, tôi cũng bán tín bán nghi.

Sắp đến sáu giờ, tôi vội vàng rửa sạch dấu vết trên người, rồi ngồi ngay ngắn trên giường, chờ bố mẹ chồng và Tào tam gia đến. Quả nhiên, vừa đến giờ, Tào tam gia liền xông vào, thấy tôi liền biến sắc.

"Sao vậy, Tào tam gia? Vẫn chưa thành à?" Mẹ chồng đã hoàn toàn biết nhìn sắc mặt của Tào tam gia.

Tào tam gia khẽ gật đầu, nhưng lại đi một vòng quanh phòng, vẻ mặt u ám nhìn tôi nói: "Cháu dâu vẫn còn trinh, chứng tỏ Tiểu Nam vẫn chưa thành công. Cách sắp xếp của tôi không sai, cháu dâu cũng mơ thấy Tiểu Nam trở về, vậy vấn đề không nằm ở cách sắp xếp của tôi, mà nằm ở cháu dâu và Tiểu Nam. Cháu dâu, tối qua cháu có mơ thấy gì không?"

"Dạ có. Cháu mơ thấy Tiểu Nam trở về." Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, cũng đã...ấy rồi, nhưng không biết tại sao, cuối cùng hình như không thành công."

Tào tam gia nhíu mày, trầm ngâm không nói.

"Đã...ấy đó rồi?" Bố chồng ở bên cạnh nhìn tôi, hỏi dồn Tào tam gia: "Đã ấy rồi sao lại không thành công?"

Tào tam gia lắc đầu, dường như ông ta cũng không hiểu. Tôi thầm cười trong lòng, xem ra Tào tam gia cũng chưa gặp trường hợp làm phép mà lại gặp phải đối tượng "bất lực". Tào tam gia im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài, rồi đi ra khỏi phòng, bố mẹ chồng cũng vội vàng đi theo, không biết lẩm bẩm gì.

Sau bữa sáng, cuối cùng Văn Đình cũng gọi điện đến, giọng nói có chút gấp gáp.

"Tiểu Như, bà Ba của tôi đến rồi. Bà ấy đến để giúp cậu, bây giờ tôi đang ở bến xe đón bà ấy, cậu ăn cơm trưa xong thì đến nhà tôi nhé." Văn Đình dặn dò một tiếng, rồi lại lải nhải thêm vài câu, sau đó liền cúp máy.

Bà Ba của Văn Đình đến, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Một bên là Tào tam gia không cho tôi đi tìm bà Ba của Văn Đình, một bên bà Ba của Văn Đình lại nhiệt tình như vậy, hai người họ đều có điều giấu giếm tôi, nhưng họ càng như vậy, tôi càng cảm thấy bất an. Tuy nhiên, bà Ba của Văn Đình đã đến, dù sao đối phương cũng là một bà lão, hơn nữa không thuộc phe nội ngoại nhà chồng, chuyện của Lâm Nam và con quỷ nam tóc dà hiện tại tôi chỉ có thể nói với Vấn Đình và bà Ba của cô ấy.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, tôi chuẩn bị ra ngoài, Tào tam gia vừa thấy tôi thu dọn đồ đạc, liền đứng ở cửa, tư thế như muốn chắn cửa.

"Cháu dâu, đi đâu đấy?" Tam gia Tào hỏi tôi với vẻ mặt cười gượng gạo.

Tôi cười nói: "Tam gia Tào, cháu lớn rồi, ra ngoài cũng không bị lạc, ông lo lắng như vậy làm gì. Cháu chỉ về nhà mẹ cháu thôi, mấy ngày nay bà ấy cứ gọi điện đến, cháu cũng chưa nói chuyện đàng hoàng với bà. Hơn nữa, cháu cũng lâu rồi chưa về, hôm nay tiện thể về thăm bà ấy một chút, năm sáu giờ chắc chắn sẽ quay lại."

"Ồ." Tam gia Tào thấy tôi nhất quyết muốn ra ngoài, cũng không tiện ngăn cản, chỉ ho khan một tiếng rồi dặn dò: "Cháu dâu, nghề chúng ta có quy tắc của nghề. Thật ra phá vỡ quy tắc cũng không sao. Ta sợ nhất là đối phương có lòng tốt lại làm việc xấu, vạn nhất phá vỡ cục diện của ta, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí có thể mất mạng. Cháu cũng đừng chê ta lắm lời, nhưng phải nhớ kỹ, bà Ba của bạn cháu tuyệt đối đừng tiếp xúc nữa."

Một lần nữa, tam gia Tào lại dặn dò tôi chuyện này. Tôi cũng qua loa gật đầu, sau đó ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà Văn Đình.

Vừa đến nhà Văn Đình, tôi đã nhìn thấy trên ghế sofa ở phòng khách có một bà ni cô khoảng năm mươi tuổi, da mặt khô ráp đang ngồi xếp bằng. Bà ni cô ngồi trên ghế sofa, khẽ nhắm mắt, trên môi có một nốt ruồi đen, vẻ mặt lạnh lùng, nghe thấy tôi vào cửa, bà ni cô chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

"Bà Ba, bạn cháu đến rồi." Vấn Đình vội vàng nói với tôi: "Tiểu Như, đây là bà Ba của tớ. Pháp danh là Tuệ thanh, cậu cứ gọi là Tuệ Thanh đại sư đi. Lần bà Ba này đến, là đặc biệt đến để cứu cậu đấy."

Đối phương đến là để cứu mạng tôi, mặc dù tôi không biết đối phương đang che giấu điều gì, nhưng vẫn rất cung kính nói: "Chào Tuệ Thanh đại sư. Cảm ơn đại sư đã lặn lội đường xa đến giúp tôi."

"Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, đây là công đức của bần ni, thí chủ không cần phải cảm ơn." Tuệ Thanh đại sư nói với giọng điệu bình thản, ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế đối diện, rồi lại nói với tôi: "Văn Đình đã kể với bần ni chuyện của thí chủ mấy ngày nay rồi. Nhưng qua lời kể của người khác, chắc chắn sẽ có chỗ không đúng sự thật, bần ni vẫn muốn nghe thí chủ tự mình kể lại chuyện đã xảy ra mấy ngày nay."

Tôi vội vàng gật đầu, sau đó kể lại toàn bộ sự việc mấy ngày nay một cách chi tiết, đồng thời cũng cho Văn Đình xem dấu vết móng vuốt quỷ màu đỏ trên ngực. Tuệ Thanh đại sư vừa nghe, ban đầu chỉ có vẻ mặt bình tĩnh, khi nghe đến chuyện tối hôm qua con quỷ nam tóc dài dùng tính mạng của Lâm Nam để uy hiếp tôi, liền mở to mắt, không biết vì sao, từ ánh mắt của đối phương, tôi cảm nhận được một tia vui mừng.