Đông Tú nhìn vẻ mặt như oán phụ của Nhị thiếu tướng nhà mình, cuối cùng hắn quyết định làm người tốt đến cùng, đưa Phật đưa đến phía Tây. Hắn bắt đầu tẩy não chủ nhân nhà mình, mỗi ngày đều xúi giục chủ nhân đi tỏ tình.
“Thiếu gia phải dũng cảm lên thì mới có được thần tượng của tiểu nhân!”
“…..”
Nhị thiếu tướng bị Đông Tú tẩy não nhiều lần, lại thêm mấy ngày nay bị nghẹn một bụng khí khiến hắn nhất thời không nhịn được nữa, nhân dịp đêm đen gió lớn, hắn xách theo hộp hoành thánh đã được chuẩn bị kỹ chạy tới Đông Cung.
Hoắc Đình Lang giữ chặt Thái tử đang che miệng ngáp liên tục, dáng vẻ nhất định phải thắp nến tâm sự suốt đêm đen, tâm sự chuyện nhân sinh, tâm sự lý tưởng, còn cả tâm sự chuyện cô nương gia.
Buổi tối ngồi tâm sự, cảm giác rất dễ đi vào lòng người. Nhị thiếu tường dẫn dắt Thái tử đến đề tài mà mình muốn nói, hắn quanh co lòng vòng thăm dò nói một đống chuyện như hôn nhân không nên bị trói buộc bởi quan niệm dòng dõi, điều quan trọng là hai người có thật sự yêu thương nhau hay không?!
“Thái tử biểu ca, người có hiểu mấy lời mà đệ nói không?”
Thái tử thật sự là quỷ thành tinh, hắn làm sao lại không hiểu ý đồ của Nhị thiếu tướng? Nhưng mà hắn lại giả bộ hồ đồ, hắn gắp một miếng hoành thánh nhét vào miệng, giọng không rõ ràng đáp:
“Hiểu hiểu, đệ muốn chúc mừng ta, bởi vì tháng sau ta có thể đón dâu.”
Trong lòng Nhị thiếu tướng giống như có ngàn vạn con ngựa phi qua, hoá ra mấy lời hắn vừa nói đều đàn gảy tai trâu!?
Nhìn Thái tử ăn đến vui vẻ, Nhị thiếu tướng chợt loé lên suy nghĩ, hắn bắt đầu hướng tới chủ đề mỹ thực, lại còn khen ngợi tay nghề của tiểu cô nương bán đồ ăn ở phố Phượng Dương là số một không hai, thành công khơi gợi hứng thú cho cái đồ Thái tử tham ăn.
“Tiểu cô nương kia được Tam đệ nhặt về, tài nghệ nấu ăn là số một, hơn nữa lớn lên lại xinh đẹp. Thái tử biểu ca… hay là hôm nào đó đệ đưa biểu ca đi nhìn một cái?”
Hai mắt của Thái tử tham ăn loé sáng, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng:
“Nàng ấy làm đồ ăn ngon như vậy?”
Advertisement / Quảng cáo
Nhị thiếu tướng vỗ ngực đảm bảo,
“Thật sự!”
“Vậy ngày mai đệ đưa ta đi gặp nàng.”
“Thế ngày mai biểu ca không hẹn hò với Minh Nguyệt nữa sao?”
Vẻ mặt Hoắc Đình Lang chờ mong.
Thái tử híp mắt cười cười, hắn âm thầm nghĩ:
“Tiểu tử này lòng vòng cả đêm, tóm lại vẫn không nhịn được… đúng là không có một chút tiền đồ!”
Thái tử vỗ vỗ bả vai biểu đệ nhà mình,
“Minh Nguyệt tuy tốt nhưng không phải là người trong lòng ta.”
Biểu đệ tốt, ca ca chỉ có thể giúp đệ đến đây, chuyện còn lại phải dựa vào chính bản lĩnh của đệ.
Câu trả lời này làm Nhị thiếu tướng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại vào một ngày đêm đen gió lớn nào đó, Nhị thiếu tướng mang theo một túi bánh bò vượt qua tường bao ở phủ Thừa tướng, hắn lén lút nhảy vào khuê phòng của Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt vừa mở mắt đã thấy có một người ngồi lù lù ở đầu giường mình, đôi mắt đen nháy của hắn nhìn nàng không chớp mắt.
“Không phải hôm qua muội đã ra tập mới rồi à? Huynh rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên hàng ngày chạy tới thúc giục sao?”
Nhị thiếu tướng không nói một lời, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt bị bại trận, nàng chỉ chỉ trên giá sách,
“Bản thảo mới ở đằng kia, huynh tự mình lấy đi.”
Advertisement / Quảng cáo
“Ta không đến đây giục muội ra tập mới!”
Rốt cuộc Nhị tướng quân cũng chịu mở miệng, tiếp theo hắn ngượng ngùng xoắn xít hỏi:
“Muội thật sự thích Thái tử biểu ca à? Có phải hai người chuẩn bị thành hôn?”
Nghe giọng điệu chua lòm của Hoắc Đình Lang, lại nhìn biểu tình nôn nóng trên mặt hắn, Minh Nguyệt lập tức biết kẻ lỗ mãng này đến đây làm gì.
Nàng cong môi cười trêu hắn:
“Thích thì sao? Mà không thích thì thế nào?”
Nhị thiếu tướng sốt ruột,
“Tuy ta biết Thái tử ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự… nhưng biểu ca không thích muội, cho nên muội gả cho huynh ấy sẽ không hạnh phúc!”
Thấy Minh Nguyệt không phản ứng gì, Hoắc Đình Lang gấp đến độ dậm chân,
“Hơn nữa ngoại trừ Thái tử biểu ca, rất nhiều nhà trong kinh thành có nhi tử tốt, muội không định suy nghĩ lại à?”
“Huynh nói xem nhi tử nhà ai có thể so được với Thái tử điện hạ?”
Nhị thiếu tướng buột miệng thốt ra một câu:
“Nhi tử nhà họ Hoắc!”
Minh Nguyệt phì cười,
“Là nhi tử nào nhà họ Hoắc?”
Nhị thiếu tướng bất chấp ngượng ngùng, hắn mặc kệ tất cả mà hếch cằm nói:
“Hoắc nhị thiếu gia — Hoắc Đình Lang, thiếu niên lang mười tám tuổi đã được phong thừa tướng!”
Ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng chiếu xuống mặt đất trong gian phòng, rất lâu sau Minh Nguyệt mới mở miệng:
“Nghe có vẻ không tồi, ít nhất vẫn tốt hơn Thái tử hay khóc nhè kia.”
“Muội có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”