Không để ý đến lời họ nói, cô ta móc điện thoại ra, mở âm lượng thật to, phát đoạn nói chuyện về đứa bé ngày hôm qua lên.
- Hừ! Bác yêu dấu! Bác có nghe rõ chưa! Là con dâu yêu quý của bác đó! Cô ta có thai với người đàn ông nào đó bên đường , không phải là Từ Uy đó! Còn anh ấy, biết rõ việc này mà còn bao che cho cô ta, đúng là bị mê mù rồi!
Nghe xong sự thật này, bà Cố thật sự rất sốc, bà tức giận đi lướt qua hai người và nói:
- Hủy chuyện đám cưới đi! Nhà họ Cố không có người con dâu như cô!
Vĩ Thanh khụy gối xuống khóc, Từ Uy cũng vội chạy đến cầu xin mẹ mình:
- Mẹ! Con biết con sai! Nhưng mà chuyện đó chỉ là chuyện tai nạn ngoài ý muốn, cô ấy không cố ý, hơn nữa con yêu cô ấy thật lòng mà! Mẹ à...
Không đợi Từ Uy nói xong, bà nạt lại:
- Con sau này đừng nhắc cô ta trước mặt mẹ! Và chuyện này cũng cấm con nhắc.
" Hửm cô thấy chưa! Cô không xứng có được tình yêu của anh ấy đâu! Người mặt váy cưới lộng lẫy là tao! Là tao đó mày có biết không?"- Bính Hoa vừa nói vừa năng cằm cô lên, vẻ mặt hả hê.
- Đồ vô liêm sĩ.
Vĩ Thanh hất mạnh tay cô ta ra, cô ta " a" một tiếng rồi văng ra xa.
- Con điếm thối! Mày dám xô tao hả?
Nói xông ả ta túm tóc cô đẩy vào phía cách cổng, Vĩ Thanh bị hất vào cổng rồi cô khụy xuống, lấy tay ôm bụng kêu :" Ah.... ah...'"
Từ Uy nghe thấy tiếng rầm liền nhưng tranh cãi với mẹ quay sang nhìn thì thấy cô đau đớn rồi ngất xỉu. Anh liền chạy đến bế cô lên xe lập tức chở cô đi đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, cô được chăm sóc và tỉnh dậy sau vài giờ.
Bác sĩ đến chỗ của hai người cầm một tờ giấy và nói:
- Cô thật là may mắn, con cô không sao cả, do cô đang mang thai sức khỏe rất yếu, hơn nữa do chấn thương tâm lý và va chạm quá mạnh nên rất dễ tổn thương và ảnh hưởng tới thai nhi. Hiện giờ thì không sao rồi, nhưng đừng để những việc tồi tệ xảy ra nữa với cô ấy!
- Dạ! Cảm ơn bác sĩ!
Nói xong ông ta cũng đi ra ngoài.
Từ Uy ở trong phòng thở một cái rõ dài:
- Hazzz! Anh xin lỗi em, thật tình là anh không biết phải làm sao để mẹ nghe anh nói nữa nhưng anh...
Chưa để Từ Uy kịp nói hết câu cô đã ngắt lời
- Từ Uy! Chúng ta chia tay đi!
- Không được! Anh không cho phép em chia tay! Chúng ta yêu nhau mà!
- Nhưng nếu ở bên cạnh anh, mẹ anh sẽ không chấp nhận, hơn nữa đứa bé này sẽ bị sinh ra trong ánh mắt khinh rẻ của mọi người, em cũng không khác gì hơn!
- Em đừng nói bậy! Anh sẽ không buông em đâu, dù có chuyện gì đi nữa!
Cô cười trừ nhưng nỗi khổ vẫn thể hiện lên trên khuôn mặt:
- Anh tốt như vậy, làm em cảm thấy áy lắm đó! Em vốn không địa vị, không tiền bạc, cùng mẹ từ dưới quê lên rồi gặp được anh, cuộc sống của hai mẹ con em mới trở nên tốt hơn xưa! Em đã không xứng đáng, giờ cũng vậy! Sao em có thể để 1 người đàn ông tốt như anh dính dán tới em chứ!
Từ Uy nghe vậy lập tức ôm chặt lấy cô và nói nhỏ:
- Trừ khi anh không yêu em nữa còn không thì em đừng nghĩ đến việc anh bỏ em!
Cô buông anh ra rồi dặn anh:
- Anh về đi, mẹ anh giờ đang tức giận lắm đó! Không chừng lại ảnh hưởng sức khỏe của bác. Anh đừng có bất hiếu như vậy chứ!
Nhưng anh vẫn không ngừng lo lắng cho cô:
- Còn em thì sao?
- Em ổn... Lát nữa anh đến đón em về nhà mẹ em là được rồi!
- Vậy em phải nghỉ ngơi đó, không được nghĩ nhiều.
- Ừm, em biết rồi.
Sau khi Từ Uy đi thì cô nhanh chóng ngồi dậy, rồi bỏ đi ra ngoài mặc cho sự ngăn cản của các y tá và bác sĩ.
"Em xin lỗi"
Cô bắt taxi trở về nhà mẹ mình để 2 người họ đi 1 nơi thật xa không còn phải gặp anh nữa.
Còn về phía Từ Uy, không thể nào làm mẹ nguôi giận, anh bất lực chờ cách khác. Nhớ đến Vĩ Thanh, anh ra ngoài đi đến bệnh biện, nhưng không thấy cô ấy đâu, tìm khắp nơi nhưng không thể thấy. Anh rất là nóng lòng lo lắng:" Thật tình, cô ấy đi đâu được chứ!"