Sau khi thu xếp những công việc ở công ti, Vĩ Thanh muốn trở về thăm quê nhà nên Tịch Vũ cũng đi cũng cô. Tuy nói là quê nhà nhưng nơi đây cũng là một thành phố sầm uất, tuy nhiên vẫn không hiện đại bằng nơi cô sống hiện tại mà thôi. Và dĩ nhiên cũng có thêm sự đồng hành của nhóc Tiểu Khang. Trong ô tô có một bầu không khí không được thoải mái cho lắm.
"Mẹ! Tại sao ông chú đó lại đi cùng chúng ta vậy?" Tiểu Khang vừa giật giật cánh tay của Vĩ Thanh vừa hỏi.
"Hừm! Thế thì tại sao nhóc lại đi chung với ta vậy?" Hắn vừa nói vừa nhìn vào kính xe, nhìn vào thằng nhóc đang ngồi ở hàng ghế phía sau, ánh mắt hắn sắc bén như đang ghim một con mồi.
- Tất nhiên là vì tôi là con của mẹ Vĩ Thanh!
- Ừm hứm! Vậy thì tất nhiên vì ta là chồng của mẹ Vĩ Thanh đấy!
Thấy hai người một trẻ một lớn cứ như thế, Vĩ Thanh liền vỗ đầu thằng bé rồi nói nhẹ nhàng với nó:
- Hà Khang ngoan nào, con phải gọi chú ấy là ba!
- Con không chịu đâu!
Thằng bé cứ phũng phịu như thế, cô cũng đành phải bó tay, thôi coi như đành chịu vậy!
Riêng ai đó đang lái xe không thể không đắc ý.
Hai người nam nhân kia không hợp nhau như vậy, đến mức khi Vĩ Thanh mở cổng ra, cả hai người còn tranh nhau xem ai đi vào trước, giành nắm tay Vĩ Thanh, khiến cô thật sự cảm thấy cạn lời...
Thắp nén nhang, cô đang nghĩ thầm trong lòng những điều mình muốn nói với ba mẹ trên trời.
"Ba mẹ, từ nay về sau ba mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa rồi. Hiện tại con đang sống rất tốt, con cũng đã tìm được một người con thực sự yêu rồi. Ba mẹ hãy yên nghỉ thật tốt, con yêu ba mẹ nhiều lắm..."
Không thể cầm được nước mắt, cô lại ướt hai khóe mi. Thấy vậy Tịch Vũ cũng ôm lấy an ủi cô.
"Buông mẹ ra! Trả mẹ đây!" Tiểu Khang hét lên, vừa hết vừa dùng sức lực nhỏ bé của mình cố kéo Vĩ Thanh ra khỏi người của Tịch Vũ. Nhưng càng kéo, hắn lại càng ôm chặt khiến thằng bé tức tối cả lên.
"Tính tong! Tính tong"
Bỗng có tiếng bấm chuông ngoài cổng nên Vĩ Thanh đã kêu hai người dừng lại ngay trò này để cô ra xem là ai. Cô chỉ mới trở về thôi mà, là ai mà lại đến tìm nhỉ.
- Chào em, em là Vĩ Thanh đúng chứ?
Một người đàn ông chững chạc, nhìn có vẻ từng trải và mang nét gì đó u buồn. Cô đã cảm thấy quen quen nên cũng trả lời.
- Vâng! Anh là...
- Anh là Lưu Quân Hải, em nhận ra không?
Cô mới nhớ đó là người hàng xóm của mình, nhớ lại một anh chàng thanh niên ở khóa trên hơn cô đến 4 lớp, anh ta từng một thời theo đuổi Vĩ Thanh lúc còn là học sinh, tuy nhiên lúc đó cô cũng không màng tới mấy thanh niên như anh ta nên đã từ chối. Tuy nhiên sau khi trưởng thành thì anh ta đã đi nơi khác làm việc và nghe đồn là có vợ con luôn rồi, nhưng mà bây giờ không hiểu tại sao anh ta lại trở về đây nữa.
- À em nhớ rồi! Sao em có thể quên được chứ!
- Anh thấy có xe trước cổng nên đoán rằng em đã về!
- À mời anh vào nhà!
- Cảm ơn!
Sau đó hai người bước vào trong, trong lúc đang đi, bỗng nhiên Quân Hải dừng lại rồi kêu lên:
- Hà Khang!
Thằng bé nghe có người kêu tên mình, lập tức quay ra nhìn rồi đột nhiên nó cũng sáng mắt chạy ra nhanh chóng ôm lấy người vừa gọi tên mình.
" Ba!... Ba! Nó ôm chầm lấy Quân Hải rồi kêu nức nở.
Tịch Vũ và Vĩ Thanh đang ngơ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Vĩ Thang lập tức thắc mắc:
- Hai người...?
Quân Hải vừa ôm lấy thằng bé vừa xúc động nói:
- Nó là con trai của anh, từ lúc vợ tôi bỏ đi, anh cũng thất lạc nó! Nhưng mà sao nó lại ở chỗ em vậy?
Sau đó bọn họ mới ngồi lại giải thích cùng nhau, Lưu Quân Hải sau khi rời quê cũng đi lên Bắc Kinh, sau đó cưới một người vợ ở đó. Tuy nhiên, cô ta là một người rất xinh đẹp và đua đòi rất nhiều. Anh lại là một người kinh tế mức trung bình, không thể nào đáp ứng nhu cầu của cô gái đó. Tuy nhiên anh vẫn chịu đựng và họ cùng có một đứa con. Sau khi Hà Khang được 4 tuổi, cô ta bắt đầu lơ đãng chồng con, anh phát hiện cô ta ngoại tình, nên đâm ra tức giận, áp lực mọi thứ chồng chất lên vai anh. Quá mệt mỏi anh tìm đến ma túy giải sầu rồi đâm ra nghiện. Nhưng rất may anh đã kịp thời quay đầu nên đã tự nguyện đến trung tâm cai nghiện. Nhưng sau khi về thì vợ con không còn nữa, chỉ còn lại đơn li hôn mà vợ anh để lại với lời nhắn:" Tôi chán cảnh này lắm rồi, li hôn đi! Tôi sẽ đưa con nơi có thể nuôi dưỡng nó"
Anh đã tìm con khắp nơi tuy nhiên không tìm được, đành mang niềm hi vọng rằng con mình đang được nuôi nấng hạnh phúc rồi trở về quê sống một cuộc sống bình thường.
Rất may là Vĩ Thanh đã sống ở nhà Tịch Vũ, nếu không thì đứa bé này mà gặp ai khác thì không biết bao giờ mới có ngày này. Đúng là trùng hợp mà!
Vĩ Thanh và tất cả mọi người đều vui mừng khi gia đình người khác đoàn tụ, nhất là Tịch Vũ, hắn ta cực kì "vui" khi đã có thể thoát khỏi "cái gai" hết lần này đến lần khác phá hỏng đại sự của hắn. Hắn cười thầm.
Trong lúc chia tay, Tiểu Khang đã nói rằng:
- Mẹ! Sau này con ở với ba rồi, mẹ phải cẩn thận đó, ông chú kia là người xấu đó!
"Này! Ngưng ngay cách xưng hô đó đi!" Tịch Vũ không thể chịu nỗi khi mà thằng bé gọi người phụ nữ hắn yêu là mẹ với người đàn ông khác là ba. Hắn đang cố nhịn tức lắm rồi đấy.
Nãy giờ không để ý, Quân Hải bây giờ mới dám tò mò hỏi về người đàn ông mặt nóng, mặt lạnh này, anh hỏi:
- Người đó là...?
Vĩ Thanh lập tức nhìn sang Tịch Vũ đang im lặng hậm hực vì cái việc xưng hô "ba- mẹ" đó, cô giới thiệu." À! Anh ấy là sếp..."
"Chồng sắp cưới" Hắn ta nói ra ba chữ một cách lạnh lùng, nhằm khẳng định quan hệ giữa cô và hắn.
"... À vâng! Anh ấy là chồng sắp cưới của em" Cô cảm thấy thật ớn lạnh khi hắn nói ra ba từ như vậy, cảm giác như muốn răng đe người khác. "Có cần nói toạc thế không chứ, phô trương quá" Cô nghĩ.
Lưu Quân Hải nghe thấy ba từ này, bỗng nhiên khuôn mặt có chút đượm buồn nhưng vẫn gắng gượng một khuôn mặt cười vui vẻ. Anh chúc mừng cô nhưng giọng nói như đang thể hiện một điều gì rất tiếc nuối và buồn bã.
Bắt gặp trạng thái này của Quân Hải khi đang liếc nhìn, Tịch Vũ càng bực bội hơn. Gì chứ? Một nam nhân khác đang cảm thấy tiếc nuối khi Vĩ Thanh sắp kết hôn, hắn hận... Nhưng vẫn cố tỏ ra là rất bình tĩnh.
- Tịch Vũ anh ấy bạn cũ của em,Lưu Quân Hải!
"Bạn cũ? Thân đến mức nào? Cũ như thế nào?"
" Cha con! Hừm! Đúng là đáng ghét như nhau!"
Hắn vẫn hậm hực với những suy nghĩ như thế.
Sau khi rời khỏi quê, mặc dù rất quý Tiểu Khang nhưng nó đã gặp lại ba rồi, cô không thể chia cắt hai cha con người ta được. Đành phải xa nhau thôi, tuy vậy cô vẫn đang không ngừng suy nghĩ về thằng bé, mong là nó có thể sống hạnh phúc cùng ba nó.
(Còn tiếp