Chương 59: Ngọa Long Tự

Sớm hơn so với dự liệu của Thẩm Diệu, ngày thứ hai, Mạc Kình đã tới Thẩm phủ làm hộ vệ. Thẩm Diệu thấy vậy liền bảo Sương Giáng cấp cho hộ vệ gác cổng kia một ít bạc nói với hắn đây là bà con xa của Sương Giáng.

Hộ vệ cũng phải phân cấp bậc, cái Mạc Kình phải làm là hộ vệ gác ở bên ngoài, cứ như vậy không có gì trắc trở liền lưu lại.

Thời gian rất nhanh liền đến ba ngày sau.

Sáng sớm, Nhiệm Uyển Vân đều chuẩn bị tốt hết thảy liền bảo nha đầu Hương Lan bên người thông báo cho Thẩm Diệu biết để chuẩn bị. Trước khi khởi hành, mọi người phải đến Vinh Cảnh Đường tụ họp.[Editor: Tiểu Vũ]

Thẩm lão phu nhân thần tình nghiêm túc căn dặn mọi người, ước chừng là muốn mọi người theo khuôn phép cũ. Ngày thường đi dâng hương thường không đi Ngọa Long Tự, đơn giản là vì Ngọa Long tự vốn ở chốn hẻo lánh, tuy nói là nổi danh, nhưng hương khói so ra lại kém với mấy chùa chiền ở gần kinh thành. Lại không hiểu vì sao muốn bỏ gần cầu xa.

Thẩm Thanh ngược lại tỏ ra vô cùng thoải mái, lên tiếng nó  chắc chắn sẽ hướng Phật tổ bái cả cho Thẩm lão phu nhân và Thẩm Nguyên Bách. Thẩm lão phu nhân nghe vậy tất nhiên là rất hưởng thụ, thái độ đối với Thẩm Thanh cùng nhu hòa hơn rất nhiều.

Trước khi đi, cũng dẫn theo một vài hộ vệ tùy thân, bảo hộ cô nương Thẩm phủ một đường an toàn. Thẩm Diệu đứng ở trước xe ngựa, lại chậm chạp không lên, Nhiệm Uyển Vân thấy thế liền nhíu mày hỏi:“Ngũ Nhi vì sao không đi?”

“Ta cảm thấy hộ vệ có chút ít. Để phòng vài việc ngoài ý muốn Nhị thẩm sao không phái thêm nhiều hộ vệ đi theo.” Thẩm Diệu nói.

Nhiệm Uyển Vân nhướng mày, nàng không nghĩ tới Thẩm Diệu sẽ đưa ra vấn đề này. Nhưng những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị thỏa đáng… Nhiệm Uyển Vân cười nói:“Ngũ Nhi, người chúng ta mang theo thật sự không ít. Hộ vệ của Thẩm phủ rất nhiều căn bản là không thể mang đi hết, đem nhiều ngược lại có điểm không tiện, thế này là đủ rồi.”

Thẩm Diệu cố ý lắc đầu bất động.

Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh thấy thế, Thẩm Nguyệt không nói gì. Thẩm Thanh trong lòng không hờn giận, đi theo nói:“Thẩm phủ chúng ta cũng không phải hoàng thất, có phải là Ngũ muội muốn phô trương thanh thế? Đại bá xuất môn cũng không đem nhiều người như vậy đâu.”

Nàng lấy Thẩm Tín ra nói,  vừa dứt lời, Thẩm Diệu liền liếc nhìn nàng một cái. Cái liếc mắt kia tuy rất hờ hững nhưng lại làm cả người Thẩm Thanh phát lạnh.

“Đem nhiều hơn hai người đi.” Thẩm Diệu đem ngón tay chỉ hai hộ vệ gác cổng ở phía xa. “Bọn họ là được rồi.”

Thấy Thẩm Diệu không muốn mang nhiều mà chỉ đòi thêm hai người, Nhiệm Uyển Vân nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn lưu lại đây làm chậm trễ thời gian. Hai người căn bản không xoay chuyển được đại cục… Nhiệm Uyển Vân làm khuôn mặt khó xử nói:“Ngũ Nhi, ngươi thật đúng là...... Thôi, lời ngươi nói Nhị thẩm chưa từng

không thuận theo ngươi, tùy ngươi vậy.” Nàng phân phó Hương Lan bên người:“Đi, đi đem hai  người kia kêu đến, theo chúng ta ra khỏi thành.”

“Đa tạ nhị thẩm.” Bên môi Thẩm Diệu gợi lên một chút tươi cười.

Thấy Nhiệm Uyển Vân cuối cùng vẫn theo chủ ý của Thẩm Diệu, Thẩm Nguyệt có chút kì dị nhìn Thẩm Diệu. Thẩm Thanh cũng hung hăng dậm chân, trừng Thẩm Diệu một cái rồi xoay người đi.

Sau khi lên xe, Thẩm Thanh vẫn cố ý không cùng Thẩm Diệu nói chuyện. Mặc dù Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Diệu nói chuyện nhưng trong lời nói lại mang theo ba phần thử, Thẩm Diệu lười cùng nàng ứng phó trả lời cho có lệ. Nhiệm Uyển Vân thế nhưng lại vô cùng cao hứng, cùng Thẩm Diệu nói vài lời trẻ con cực kì thân cận. Nếu là thường này, ước chừng Thẩm Diệu sẽ đối với vị Nhị thẩm hiền lành hết sức nhụ mộ (quấn quýt). Bây giờ nhìn lại,vị phụ nhân trước mắt này, nhất cử nhất động đều là làm bộ làm tịch. Lúc ở trong cung, ai ai cũng làm bộ làm tịch trước mặt nàng, nàng nhìn không thiếu.

Xuất phát từ sáng sớm mãi cho đến khi trời chạng vạng mới đến được Dương Kính Phong.

Ngọa Long tự ở trên đỉnh của Dương Kính Phong, núi cao cốc thâm, nếu là ngày xuân đi đạp thanh ở nơi này cảnh sắc khắp nơi tràn ngập mùi hoa, cây cối xum xuê, cảnh sắc câu nhân. Bất quá giờ đã là đầu thu, cỏ cây điêu linh vô duyên vô cớ nhuốm vài phần thê lương vào cảnh vật.

Dương Kính Phong cách Định kinh quá xa lại cộng thêm đường lên Ngọa Long tự thập phần gian nan, người thường đến đây dâng hương, trừ bỏ tiều phu mấy phu nhân, thái thái thường không chọn nơi này. Thẩm Diệu cùng mấy người khác xuống xe ngựa. Khi lên đến đến cửa Ngọa Long tự chỉ thấy chùa thập phần to lớn, chỉ có một vị tiểu tăng ở bên ngoài quét rác có vẻ hoang vu, lạnh lùng.

“Nơi này như vậy thật thanh tịnh.” Thẩm Nguyệt cười khẽ ra tiếng.

Thẩm Thanh xoa xoa cái mũi, tựa hồ muốn oán trách vài câu, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền lại sinh sôi kiềm chế lại.

Nhiệm Uyển Vân nói:“Nơi này thanh tịnh như vậy mà coi  thường mà lại bỏ qua sự linh nghiệm của Phật Tổ. Nghe người ta nói khi dâng hương, chỉ cần thành tâm, trăm vạn đều thành.”

Vị tiểu tăng kia thấy người đến, liền đứng dậy đón chào, trừ bỏ gia đinh ở phía sau đang đem đồ đạc dỡ xuống, Nhiệm Uyển cùng mấy người khác  theo tiểu tăng hướng vào trong chùa.

Càng đi vào trong Ngọa Long tự, lại càng cảm thấy nơi này thật hiu quạnh. Đừng nói là khách hành hương, hòa thượng cũng không có nhiều lắm. Cửa chùa lại cố tình rộng mở, bởi vậy, liền cảm thấy có phần trống rỗng. Nếu là ở ban đêm, chỉ sợ sẽ làm người ta sợ hãi.

Chờ đến khi gặp trụ trì, vị trụ trì kia liền phân nơi ở cho mấy người bọn họ. Vốn là các cô nương gia một người một gian ở gần nhau, đến khi phân đến Thẩm Diệu, một vị hòa thượng trung niên bên người trụ trì nói:“Thật không phải với thí chủ, lầu các phía nam đã có đầy người, nếu cô nương không ngại có thể đến lầu các phía bắc?”

Tất cả mọi người nhìn nàng, Thẩm Diệu cười nói:“Xin lỗi, ta rất để ý.”

“Ngũ Nhi!” Nhiệm Uyển Vân nhỏ giọng trách cứ:“Đây là phật môn thanh tịnh, làm sao có thể cho ngươi tùy hứng?”

“Ta chỉ cảm thấy có chút kì quái,” Thẩm Diệu bất vi sở động:“Hương khói thoạt nhìn cũng không nhiều, tại sao lầu các lại đầy người?”

Vị hòa thượng trung niên kia nhíu nhíu mày, ước chừng là chưa từng thấy qua hành vi tự đại như vậy, chưa phân minh mà đã bình luận về chùa miếu. Nhưng Thẩm Diệu lại khác mấy tiểu thư điêu ngoa tự đại, tư thái giảng đạo lý như vậy lại làm cho người ta muốn trả lời nhưng cũng không trả lời được…

“Tiểu thí chủ có điều không biết, tuy rằng khách hành hương không nhiều lắm, tăng nhân trong miếu lại nhiều.” Vị lão trụ trì kia mỉm cười hướng Thẩm Diệu giải thích.

“Ta một mình ở nơi đó lại có điểm sợ hãi, ta nên ở đâu đây?” Nàng hỏi.

“Này.......” Nhiệm Uyển Vân trấn an:“Ngũ Nhi, ngươi chấp nhận ở một đêm đi, nếu là qua đêm nay, Phật tổ nhìn đến thành tâm của ngươi, ngày mai dâng hương, tự nhiên sự sẽ thành.”

Nếu là trước đây, Thẩm Diệu nghe nói như thế liền sẽ thuận thế trôi theo. Dù sao nàng người này ăn mềm không ăn cứng, huống chi trong lòng còn có một Phó Tu Nghi chắc chắn sẽ sợ Phật Tổ không đem  tâm nguyện nàng cùng Phó Tu Nghi trói chặt một chỗ thực hiện chắc chắn sẽ chịu đựng chút mệt mỏi nho nhỏ này.

Nhưng nay đã có chút bất đồng.

Nhiệm Uyển Vân cũng có chút đau đầu, không biết vì cái gì, nay Thẩm Diệu càng ngày càng hay sinh sự. Từ trước đến giờ,nàng nói cái gì Thẩm Diệu sẽ tin cái ấy, quả thực rất dễ dụ.Nhưng hôm nay lại liên tiếp làm khó, nếu là không sớm đem Thẩm Diệu giải quyết, ngày sau Thẩm phủ chỉ sợ có người làm nàng đau đầu tồn tại.

“Không bằng như vậy,” Thẩm Diệu cười khanh khách nói:“Thẩm thẩm cùng ta vào trong lầu bắc được không? Có thêm một người ta cũng an tâm.”