Nhiều năm chưa từng để ý bề ngoài của chính mình, hôm nay nhìn khuôn mặt trong gương, y nhất thời cảm thấy có chút tươi mới, lại có chút xa lạ.
“Ba năm…” Y sờ sờ mặt mình, trong lời nói mang mác hoài niệm.
Bởi y luôn mang mặt nạ đặc chế, cho nên suốt ba năm thẳng đến hôm nay, y mới có dịp nhìn đến khuôn mặt này.
Kỳ thực y không phải cao thủ dịch dung, mà chính là nhờ một vị cao nhân giúp mình làm ra chiếc mặt nạ hòng che lấp khuôn mặt thật, cho nên khuôn mặt giả một khi bị phá hỏng, y sẽ không cách nào giả dạng thành ăn mày xấu xí được nữa.
Hiện tại, nếu y vác bộ dáng này về miếu thành Nam mà nói, tuyệt sẽ không ai tin tưởng y là ăn mày, ngược lại còn dễ gây chú ý.
Cho nên y tạm thời chỉ có thể lưu lại.
Đem mái tóc dài buộc lại qua loa, bấy giờ y mới quan sát kỹ căn phòng này, phát hiện Trì gia quả thật giàu có, ngay cả sương phòng cho khách nhân cũng bố trí mười phần hoa lệ.
Phú thương như vậy, lại nuôi dưỡng ra một Trì Tú Tâm quá mức hoạt náo, thật sự có chút không thể hiểu nổi.
Nhà giàu người ta không phải ai cũng hy vọng nữ nhi đại môn không ra, nhị môn không ghé, ở nhà ngoan ngoãn học nữ công, tập đàn tập viết linh tinh sao? Thế nào Trì Tú Tâm lại cùng cha nàng tranh luận, còn có thể đấu võ mồm, giơ tay nhấc chân không có chút bộ dáng cô nương nhà gia giáo?
Bất quá nàng như vậy càng hợp ý y.
Y mặc dù không rành chuyện nhà cửa, nhưng vẫn biết thưởng thức nữ tử.
Giống như Trì Tú Tâm, không cần người khác che chở trong lòng bàn tay, suốt ngày dựa dẫm, một nữ tử vui vẻ hoạt bát, kỳ thực ở chung mới cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Tuy suy nghĩ của nàng thường có chút dở hơi, nhưng chính vì ngô nghê bốc đồng, lại bất tri bất giác khiến người ta không cưỡng lại được, dần dà cũng thấy mình trở nên vui vẻ hoạt bát giống như nàng.
Nàng xinh đẹp động lòng người, cá tính lại hào phóng không ngại ngùng, cái gì nói thẳng được liền nói thẳng, không cần dè dặt cẩn trọng với bất kỳ ai.
Nhưng y vốn dự tính đời này sẽ không lấy vợ sinh con, cứ như vậy mai danh ẩn tánh đến khi chết già.
Hiện tại kế hoạch đều bị quả tú cầu kia phá hỏng.
Làm sao có thể vừa khéo như vậy?
Hay là ông trời cho y cơ hội, muốn y thay hình đổi dạng, làm lại cuộc đời?
Rất có thể... Nói không chừng thật sự là như thế, y cũng nên thuận theo tự nhiên.
Tú cầu cũng đã bắt rồi, y cứ trốn tránh mãi có khi nào khiến con gái người ta đau lòng? Thôi vậy, y sẽ cưới nàng.
Dù sao đầu năm nay, hôn sự phần lớn đều do cha mẹ định đoạt, còn có hay không có cảm tình, đều là chuyện về sau.
Bởi nhận được tú cầu, bất đắc dĩ mà thành thân, so với cha mẹ an bài, kỳ thực cũng không quá khác biệt.
Huống hồ Trì Tú Tâm đối với y thật tốt lắm.
Nàng có thể cự tuyệt gả cho y, nhưng nàng lại nói làm người nên thủ tín.
Nàng có thể không cần quan tâm một thân y hôi thối bẩn thỉu, nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại hỗ trợ.
Đôi mắt nàng nhìn y, cũng không có nửa điểm chê cười.
Một cô nương như vậy, y làm sao ghét bỏ cho được.
“Cha, con không lừa người đâu. Hắn thực sự rất tuấn tú!”
Lúc y đẩy cửa bước ra ngoài, bên tai liền truyền đến thanh âm Trì Tú Tâm ríu rít như chim sẻ.
Chỉ thấy Trì Tú Tâm lôi kéo Trì lão gia, hai người tựa hồ đã đợi bên ngoài một lúc lâu, vì vậy vừa thấy y đi ra, lập tức tiến lên chào đón.
“A... Con nói đúng, bộ dáng anh tuấn này không kém gì cha hồi trẻ!” Trì lão gia đến gần y, nhìn tới nhìn lui, nhìn trái nhìn phải, không nhịn được liên tục gật đầu.
Không ngờ con rể sau khi tắm rửa, buộc lại mái tóc, thay đổi quần áo, liền biến thành một công tử anh tuấn ngời ngời.
Xem ra ông không cần phải lo lắng nữa.
“Làm ơn đi cha, tướng công của con đẹp hơn cha nhiều! Đừng nghĩ con chưa nhìn thấy bộ dáng cha lúc trẻ.”
“Nha đầu này nói cái gì vậy? Có trượng phu rồi không cần cha nữa? Giỏi lắm, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi!”
Hai cha con lại bắt đầu đấu võ mồm.
Thực tế, tên ăn mày này hẳn là có chút bất đắc dĩ, nhưng lần này trở lại, y cũng không nhịn được nhìn Trì Tú Tâm mà sửng sốt.
Y đại khái đoán được, theo như hành vi tác phong của nàng, khẳng định sẽ không ngoan ngoãn ở trong tân phòng, nhưng y không nghĩ tới nàng cư nhiên ngay cả quy củ cơ bản cũng lười tuân thủ, chẳng những không mang mũ phượng của tân nương, còn không đội khăn đỏ trên đầu, có chăng chỉ trang điểm và thay đổi y phục, liền băng băng ra ngoài đi dạo.
Bất quá chuyện này cũng không quá giật mình, làm y kinh ngạc, chính là sau khi nàng trang điểm, so với bộ dáng đáng yêu lúc trước còn muốn kiều mỵ ba phần.
Dù sao nàng trời sanh hoạt bát, nên khó tránh khỏi thiếu mất vài phần dịu dàng nữ tính, tuy có dung mạo này che lấp khuyết điểm, nhưng không che lấp được ánh mắt tinh ranh của nàng, trái lại như thế càng khiến con người nàng có chút gì đó độc đáo ý nhị.
Thật tình mà nói, vị cô nương Trì Tú Tâm này rất đẹp, mặc dù không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng được tính là bậc quốc sắc thiên hương.
Bởi vậy không đề cập đến kế hoạch lâu dài bị phá hỏng, kỳ thực một màn tú cầu chọn rể này, chính y mới là người được lợi.
“Đi thôi, đừng ngây ngẩn ra đó nữa, chúng ta đi bái đường.”