Trì Tú Tâm chưa kịp mở miệng, Lạc Nguyên Dật như cùng với nàng tâm ý tương thông, sớm nói ra trước nàng một bước. Nghe ngữ điệu kiên quyết của trượng phu, Trì Tú Tâm lúc này mới cảm thấy yên tâm.
Thế này là đủ. Mặc kệ nàng sống sót hay không, chí ít nàng không muốn thấy người yêu mình chết.
Lạc Nguyên Dật, chiến thần giáp vàng của nàng.
Tuy duyên phận ngày đó chỉ là một sai sót ngẫu nhiên, nhưng bấy lâu nay, y đối xử với nàng thật tốt, khước từ mảnh tình ý của các chị em nàng, còn lưu hạ trong nàng bao kỷ niệm ngọt ngào, cho nên chỉ mình y còn sống cũng không sao, nàng không muốn nam nhân nàng yêu vì cứu nàng mà chết. Huống chi...
Nàng căn bản không tin Dư Thương Phàm.
“Khá khen cho đại ca mấy năm lưu lạc ở bên ngoài, cuối cùng đã biết suy nghĩ rồi.” Nhìn thấy hàn quang trong mắt Lạc Nguyên Dật, Dư Thương Phàm khó dằn được lửa giận bốc lên cao, “Thôi được, ta không giết ả, chỉ làm ả bị câm, đủ hảo tâm chưa?”
“Hảo tâm cái con khỉ!” Cổ áo bị siết chặt khiến Trì Tú Tâm vô cùng khó chịu, cả tay lẫn chân đều bị trói, nàng cố sức vùng vẫy vẫn không sao giãy thoát.
“Hảo tâm?” Gần như cùng một lúc, Lạc Nguyên Dật nở nụ cười tự giễu, “Từ khi gặp ngươi, ta mới biết làm người hảo tâm cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
Gặp Dư Thương Phàm? Y vừa nói gì vậy?
Trì Tú Tâm nỗ lực dời tầm mắt, nhìn qua Lạc Nguyên Dật.
Vì sao nói là “gặp”? Lẽ nào hai người họ không phải là anh em?
“Tú Tâm, ta sẽ cho nàng biết, vì cái gì ta luôn nhắc nhở nàng, làm người không nên quá hảo tâm.” Lạc Nguyên Dật bật ra tiếng cười lạnh rồi bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ: “Kỳ thực Thương Phàm không phải đệ đệ ruột của ta, mà là tên ăn mày ta gặp ở trên đường!”
“Gì…” Ăn mày?
“Năm đó ta và hắn suýt soát tuổi nhau.” Dư Thương Phàm hừ lạnh một tiếng: “Nhưng hắn là con của bảo chủ Hách Phong Bảo, còn ta bởi vì gia cảnh nghèo khó, vừa sinh ra đã định là một kẻ ăn mày.”
“Ta thuận miệng hàn huyên vài câu với hắn, cảm thấy hắn là người có tham vọng và mục tiêu to lớn, không giống ăn mày bình thường chỉ muốn ăn rồi chờ chết nên mới sinh tâm đồng tình, dẫn hắn về bảo, thuyết phục cha thu hắn làm con nuôi.” Lạc Nguyên Dật lạnh lùng nhìn Dư Thương Phàm nói: “Không ngờ ta nhất thời hảo tâm, lại đổi lấy ngày sau ác mộng!”
Câu “nuôi ong tay áo” đích xác để hình dung mối quan hệ của y và Dư Thương Phàm.
“Sớm biết hắn có tặc tính, cái gì cũng tham, ta tuyệt đối sẽ không cho hắn nhập bảo.” Lạc Nguyên Dật không khỏi ảo não vì quyết định năm đó, mười ngón tay từ từ siết chặt lại.
“Cái đấy không gọi là tham, mà là biết nắm chắc cơ hội, nỗ lực phấn đấu.” Dư Thương Phàm hừ một tiếng, phản bác: “Ngươi từ nhỏ đã có được tất cả, làm sao hiểu được những kẻ sinh ra không có gì như ta!”
“Cứ cho là vậy, ngươi cũng không nên dùng thủ đoạn ti tiện để có được vị trí bảo chủ!” Lạc Nguyên Dật trầm giọng quát: “Nói cái gì muốn chúc mừng ta và con gái trưởng lão đính thân, hóa ra mục đích của ngươi là dẫn ta xuất môn, chuốc ta quá chén rồi đi bắt Phù cô nương hòng giá họa cho ta!”
“Quả... quả nhiên không phải Nguyên Dật làm, đây đều là chuyện tốt của ngươi!” Trì Tú Tâm trừng mắt, hận không thể cắn Dư Thương Phàm một cái, đá y một cước giúp trượng phu hả giận.
“Hừ, ta không biết ngươi đang nói gì.” Dư Thương Phàm cười lạnh: “Phù cô nương quần áo không chỉnh tề treo cổ trong phòng ngươi, mà hổ ngọc tùy thân của ngươi lại ở trong phòng Phù cô nương, rành rành như thế, sao có thể là ta giá họa được?”
“Ngươi theo ta học công phu, ta biết rõ thân thủ ngươi muốn thần không biết, quỷ không hay bắt cóc Phù cô nương, lấy cắp hổ ngọc của ta ném vào phòng nàng, làm chuyện cưỡng bức xong rồi giết, sau đó ngụy tạo hiện trường tự sát còn không phải chuyện dễ dàng sao chứ?”
Lạc Nguyên Dật trừng mắt nhìn Dư Thương Phàm, trong giọng nói không kiềm được phẫn uất.
“Ngươi rất biết tính kế, thừa dịp có khách đến nhà giá họa cho ta, khiến cha phải mất mặt, cũng khiến ta không sao trốn tránh được. Cha vì duy trì thanh danh Hách Phong Bảo, dĩ nhiên sẽ bắt ta giao cho quan sai, đúng như ý ngươi mong muốn.”
“Ngươi nói gì tùy ngươi, mọi người vẫn nghĩ đó là chuyện ngươi làm chứ không phải ta.” Dư Thương Phàm lạnh giọng cười nói.
“Làm sao có thể... Nguyên Dật, vì sao năm đó… không nói rõ ràng? Có lẽ quan phủ… sẽ xem xét lại.” Trì Tú Tâm không cam lòng nhìn nam nhân mặt người dạ thú trước mắt, nàng không ngờ y lại có thể làm ra sự tình thương thiên hại lý này.
“Vì không có chứng cớ.” Lạc Nguyên Dật sa sầm nét mặt: “Thế nên ta mới nói, hắn có thủ đoạn gạt người rất cao minh.”
Dư Thương Phàm chẳng những lừa y, lừa cha, lừa Phù gia, còn lừa được trên dưới Hách Phong Bảo.
“Do đâu chàng biết là hắn làm?”
“Ta từng cố sức thanh minh, nói mình đã cùng hắn uống rượu tới say, đành nán lại quán trọ Điềm Tâm, dự tính tỉnh rượu sẽ quay về bảo, nên không thể có chuyện đi bắt Phù cô nương được, nhưng hắn cư nhiên phủ nhận, nói chúng ta mới uống nửa chừng, hắn đã xin phép về trước.” Lạc Nguyên Dật cắn răng nói: “Trừ phi hắn có âm mưu, bằng không sao lại gạt người gạt mình chứ?”
“Ha ha... Ta cũng không ngờ ngươi uống chừng ấy rượu vẫn có thể nhớ kỹ được như vậy.” Dư Thương Phàm cười lạnh nói: “Đáng tiếc, đám quan binh kia quá sức vô dụng, đã bắt được ngươi còn để ngươi chạy thoát.”
“Ta không gánh tội danh thay kẻ khác!” Lạc Nguyên Dật tức giận nói: “Ta vốn không có tội, dĩ nhiên không cần phải ngồi tù!”
“Vậy nên chàng… mới…” Trì Tú Tâm nhìn y bằng ánh mắt đồng cảm, trước kia nàng đoán y không tin người ngoài hẳn là do trải qua chuyện buồn khổ nào đó, tuyệt không ngờ sẽ là sự tình này.
“Ta cam tâm làm ăn mày, sống mai danh ẩn tánh, bởi vì ta hận mình không biết nhìn người, đã dẫn tặc vào nhà, còn đối đãi với tặc như người thân.” Trong mắt Lạc Nguyên Dật lộ ra vẻ phức tạp, “Những năm gần đây, ta chẳng có lấy một ngày sống tốt, lúc nào cũng tự trách bản thân không nhìn ra được dã tâm của hắn, càng không biết hắn đố kỵ với mình tới nỗi đó, nên chẳng có lòng dạ nào trở về quê nhà, làm sáng tỏ sự thật nữa.”
Y thuở nhỏ mồ côi mẹ, cha vì Hách Phong Bảo bận rộn cả ngày, bởi vậy khi có Dư Thương Phàm, y thật sự đã xem người kia như đệ đệ ruột của mình, cũng là người bạn thân duy nhất. Biết Dư Thương Phàm chịu không ít khổ sở, nên y không ngại truyền dạy Dư Thương Phàm những điều mình học được, chỉ mong Dư Thương Phàm cảm thụ được tình người có lạnh, sẽ có ấm.
Thế nhưng y vạn lần không nghĩ tới thân phận của mình lại khơi dậy sự đố kỵ trong lòng Dư Thương Phàm, thậm chí khiến cho tâm lý Dư Thương Phàm ngày càng vặn vẹo, trước mắt còn muốn dùng phương thức không chết không xong để giải quyết sự việc.
“Nguyên Dật, chuyện này không phải... lỗi do chàng!” Trì Tú Tâm gắng sức hô lên: “Là hắn giết người... Chàng tự trách cái gì?”
“Xú bà nương, ngươi nghe không rõ sao? Là hắn trời sinh chiếm quá nhiều chỗ tốt, mới khiến ta không thể không ra tay cướp đoạt!” Dư Thương Phàm trừng mắt nhìn Trì Tú Tâm, bả đao trong tay y cơ hồ dí sát vào mặt nàng.
“Kẻ lợi hại… là dùng hai bàn tay mình đánh ra thiên hạ! Không giống ngươi... đùa giỡn tâm cơ, bày trò trộm cắp!” Trì Tú Tâm không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt Dư Thương Phàm: “Cha ta dùng hai bàn tay trắng tạo nên cơ nghiệp mới gọi là lợi hại, còn ngươi đến cùng… vẫn chỉ là phường lừa đảo siêu cấp!”
“Ngươi!” Dư Thương Phàm nâng cánh tay lên, định rạch mặt nàng, thình lình, Lạc Nguyên Dật hét lớn một tiếng, ngăn cản hành động của y lại.
“Dừng tay cho ta!” Lạc Nguyên Dật quát: “Không được tổn thương nàng!”
“Nguyên Dật...”
“Thương Phàm, ta năm đó rời đi vì muốn tốt cho ngươi. Cứ nghĩ không có người để ngươi đố kỵ, ngươi sẽ không làm chuyện xấu, nên ta mới nhẫn nhục, không lật tẩy ngươi. Chẳng ngờ ngươi ngày một lún sâu vào, được một tấc lại muốn tiến một thước, làm ra những chuyện táng tận lương tâm thế này. Sớm biết có hôm nay, ta đã vạch trần chân tướng sự việc, để mọi người biết kẻ thủ ác là ngươi rồi!”
Y quả thực sai lầm. Giữ lại chút lòng hảo tâm đó, y sai càng thêm sai.
“Tú Tâm đã giúp ta hiểu được, con người gặp khó khăn càng phải biết hăng hái đối mặt, mới có thể lay động sự tình, tạo ra biến chuyển, nắm lấy cơ hội. Vì vậy, ta sẽ không nhẫn nhịn ngươi nữa. Ngươi đừng mơ tưởng có thể làm hại nàng.”
Ngày đó, nếu không phải Trì Tú Tâm khăng khăng giữ y lại, không để ý một thân y dơ bẩn, y sao có thể cùng nàng có được nhân duyên mỹ mãn?
Nếu không phải Trì Tú Tâm tin tưởng con người y, luôn vì y nở nụ cười tươi sáng, để y nhìn thấy nàng luôn là bộ dáng ngây ngô bốc đồng, y sao có thể thoát ra khỏi đau thương?
Y biết, không có Trì Tú Tâm, y sẽ luôn ngụp lặn trong cảm xúc tự trách, không hiểu được thế nào là dùng hai bàn tay bảo vệ thứ quý giá của mình.
Cho nên hiện tại, y nhất định sẽ không để Dư Thương Phàm đạt được ý nguyện.