Chương 17 : Bánh bao đậu đỏ bị bỏ rơi
Hôm sau lên mạng, Trác Yến thấy Trương Nhất Địch nhắn lại cho cô.
Anh kể cho cô nghe một câu chuyện cười :
Ngày xưa có một vị hoàng tử, chàng bị một ả phù thủy để ý.
Ả muốn lấy hoàng tử, nhưng hoàng tử không nhận lời.
Vì hoàng tử đã có người chàng yêu, đó là một nàng công chúa xinh đẹp tuyệt trần.
Ả phù thủy bị từ chối nên cảm thấy rất tức giận, giáng lời nguyền xuống chàng hoàng tử - mỗi năm chàng chỉ có thể nói nhiều nhất là một từ.
Cho dù thế, hoàng tử vẫn không khuất phục.
Để tỏ tình với người chàng yêu, chàng đã đợi năm năm không hề mở miệng.
Đến năm thứ năm, cuối cùng chàng đã có thể đến trước mặt công chúa.
Chàng tỏ tình với nàng: “Công chúa, ta yêu nàng!”.
Nhưng kết quả công chúa chỉ nói một từ đã khiến hoàng tử suýt nữa thì ngất đi.
Đoán xem công chúa đã nói gì?
Công chúa nói: “Gì?”.
Kể xong Trương Nhất Địch hỏi:
Bánh Bao Đậu Đỏ xem xong có thấy vui không?
Trác Yến xem xong, phản ứng đầu tiên là đập bàn cười ha hả.
Cô thấy rất thú vị.
Nhưng cười mãi rồi, nước mắt tự dưng rơi xuống.
Lời tỏ tình của chàng hoàng tử, không phải ai muốn cũng có, ả phù thủy cho dù uy hiếp chàng bằng lời nguyền nhưng vẫn không thể có được tình yêu của chàng.
Chàng chỉ để lại cho nàng công chúa chàng yêu.
Lời tỏ tình của chàng, tuy chỉ năm từ ngắn ngủi – năm từ này đối với kẻ khác thật sự là quá tầm thường, nhưng đối với chàng, đó lại là những lời chàng khổ tâm chờ đợi năm năm ròng rã mới có thể nói ra.
Trong năm năm đó, ai có thể hiểu được chàng đã chịu đựng bao nhiêu nỗi buồn và cô đơn?
Nhưng nàng công chúa ngốc nghếch không biết gì kia, chỉ dùng một từ đã dập tắt năm năm của chàng trong tích tắc.
Cô bỗng thấy mình có phần giống nàng công chúa khờ khạo khiến người ta bực mình kia, hoặc thực sự cô còn đáng ghét hơn nàng ta – thính lực của công chúa chỉ kém ở tai, còn cô, lại kém ở trái tim.
Quãng thời gian đã qua, rất nhiều việc cô đều không lắng nghe bằng trái tim; có lẽ rất nhiều lần trong vô ý, cô đã làm tổn thương trái tim chàng hoàng tử kia.
Cô nhìn mẩu chuyện cười rất lâu rất lâu.
Sau đó di chuột, lại thay đổi chữ ký...
Bánh Bao Đậu Đỏ muốn nói lời xin lỗi....
Mấy hôm sau Trác Yến lại nhận được tin nhắn của Trương Nhất Địch.
Bánh Bao Đậu Đỏ không cần xin lỗi. Bánh Bao Đậu Đỏ chỉ cần vui vẻ là được.
Bánh Bao Đậu Đỏ không có lỗi, thứ có lỗi chính là thời gian.
Trác Yến lặp đi lặp lại trong lòng câu cuối.
Bánh Bao Đậu Đỏ không có lỗi, thứ có lỗi chính là thời gian.
Lẩm nhẩm mấy lần, cô bỗng thấy lòng mình thật bình thản. Mọi buồn bã phiền toái, đau khổ oán hận trước kia đều được giải tỏa trong tích tắc.
“Phải, có lẽ thực ra chúng ta đều không có lỗi, thứ có lỗi chỉ là thời gian”.
Dù là Đổng Thành, Lâm Quyên, hay Ngô Song, họ và cô đều đã từng có quãng thời gian vui vẻ.
Khi ấy, thời gian của họ chưa phạm lỗi, nên đều để lại cho họ những hồi ức tươi đẹp; là thời gian đã xảy ra chút vấn đề, nó không sắp xếp ổn cho sự xuất hiện của từng người, mới dẫn đến quá nhiều những điều không vui.
Thực ra thứ sai lầm chỉ là thời gian, còn họ, có sai gì đâu? Mỗi người đều chỉ đang theo đuổi cuộc sống bản thân muốn, không phải sao?
Trác Yến bỗng cảm thấy cô đã trưởng thành hơn.
Cô cảm thấy tuổi thanh xuân một năm nay có chút nặng nề; nó khiến cô hiểu rằng thế nào là buồn, cũng vô thức dạy cô khoan dung như thế nào – mỗi người đều không thể xem là có lỗi, thứ có lỗi, chỉ là thời gian.
♥♥♥
Năm thứ ba vội vã trôi qua không để lại chút dấu vết nào, chớp mắt Trác Yến đã lên năm thứ tư.
Có lúc cô thấy mình như đang mơ, ban đầu cô vẫn còn là một nửa đứa trẻ chưa hết non nớt, không biết bao giờ mới tỉnh; nhưng cũng chính trong giấc mơ này, cô phát hiện ra dáng vẻ của bản thân bất giác đã dần dần thay đổi – từ bao giờ mà cô đã giống một người trưởng thành rồi?
Nhưng khi tỉnh cơn mơ này, có phải cô đã tóc bạc da mồi? Khi đó bên cạnh cô có phải vẫn còn một người, cũng tóc trắng như nhau, cũng da dẻ nhăn nheo như nhau, cũng đi đứng chậm chạp không vững như nhau? Họ có phải mỗi ngày đều nắm tay nhau đứng trước cửa sổ, qua đôi mắt đã kèm nhèm nhìn mặt trời tuyệt đẹp xuất hiện trên bầu trời trong xanh bao la?
Cô rất mong sẽ có một người như thế có thể luôn ở cạnh cô, rất mong hai người có thể từ từ già đi trong cơn mơ dài của thời gian, rất mong rằng hai người họ với gương mặt nhăn nheo khi nhìn nhau, ánh mắt vẫn còn ánh lên tình cảm.
Cô rất mong, người đó là Đổng Thành.
♥♥♥
Từ học kỳ hai của năm thứ ba, mọi người đã bắt đầu bàn tính cho tương lai của chính mình.
Trác Yến luôn chuẩn bị học lên thạc sĩ sau khi tốt nghiệp, không hề quan tâm kỹ đến những chuyện như tìm việc, đi du học... Cô cảm thấy những việc đó không liên quan gì đến cô.
Nhưng một cuộc điện thoại của Đổng Thành đã làm rối loạn mọi kế hoạch của cô.
Có lúc cô thật sự không hiểu, tại sao Đổng Thành đã quyết định rồi mà còn luôn thay đổi; còn điều khiến cô không hiểu hơn nữa là chính cô – tại sao cô lúc nào cũng luôn thỏa hiệp và khoan dung với mọi thay đổi của cậu?
Thực ra không khoan dung thì sao? Quyền lựa chọn chưa bao giờ nằm trong tay cô.
Đối với cô, ngoài cam chịu ra, thì là rút lui.
Đã kiên trì bao lâu rồi thì làm sao có thể nói lui là lui? Nên đành tiếp tục cam chịu.
Đổng Thành đã nói qua điện thoại thế này: “Học kỳ sau tôi có cơ hội đi du học ở Úc, nên tôi muốn thay đổi kế hoạch học cao học ban đầu. Yến Tử, lúc cậu về nhà chẳng có nói trường cậu vừa thiết lập quan hệ bạn bè với một trường đại học ở Úc sao? Tôi nhớ cậu còn nói là trường các cậu và các trường ở các nước có thể trao đổi sinh viên; thế nào, có muốn thử không? Chúng ta cùng đi du học ở Úc nhé!”
Đổng Thành nói rất hào hứng, như thể tương lai xán lạn tuyệt đẹp đã trải thảm ngay trước mắt mà không vấp phải cản trở nào.
Trong lúc cao hứng, cậu như không hề nhận ra sự bất ngờ và khó xử của Trác Yến.
Nếu muốn trao đổi du học sinh để đi Úc thì cuối học kỳ trước đã phải chuẩn bị rồi; đến lúc này mới thay đổi ý định không học cao học mà đi du học, trừ phi có quan hệ với lãnh đạo trường, nếu không thì đừng mơ mộng hão huyền trong danh sách đi du học có tên mình.
Gia đình của cô là một gia đình bình thường không thể bình thường hơn, bắt cô tìm một chút quan hệ với lãnh đạo nhà trường, đối với cô mà nói chẳng dễ hơn việc bảo cô giữ gìn hòa bình cho toàn thế giới.
Cô phải làm sao đây? Một quyết định thay đổi vào phút chót thế này, thực sự khiến cô cảm thấy trở tay không kịp.
Cô vẫn đang ngần ngại thì Đổng Thành bên kia đã có vẻ sốt ruột.
“Yến Tử, sao cậu không nói gì? Thế nào, có muốn cùng đi du học Úc không?”. Đối phương bên kia hỏi dồn.
Trác Yến nghĩ ngợi, hỏi: “Lâm Quyên thì sao? Bạn ấy... cũng đi chứ?”
Đổng Thành đáp: “Bạn ấy vẫn chưa nghĩ xong. Còn cậu?”
Trác Yến bỗng thấy mừng rỡ.
Không kịp nghĩ gì nhiều, cô lập tức gật đầu nhận lời:”Mình đi! Mình đi!”
Hơn ba năm rồi, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy giữa cô và Đổng Thành vẫn còn có chút cơ hội khi có thể thoát được Lâm Quyên như cái bóng luôn đeo bám theo.
Cho dù con đường phía trước chông gai đến mấy, cho dù không dễ có tên trong danh sách, vì cơ hội hiếm có này, cô nhất định phải vận toàn lực thử một lần!
♥♥♥
Trác Yến bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị mọi việc.
Cô tìm kiếm một khối lượng lớn tài liệu, nghiêm túc nghiêng cứu xem phải bắt tay vào chỗ nào thì mới nắm được cơ hội đi Úc nhiều hơn.
Vì đây là năm đầu tiên thiết lập quan hệ hữu nghị với trường bên Úc, nên những người muốn đi rất nhiều, ngược lại danh sách được đi sẽ càng ít; lại thêm thời gian chuẩn bị của Trác Yến trễ hơn người khác, nên cô rất lo là cuối cùng mình sẽ không đi được.
Khi cô khổ sở đến mức gần như ăn uống không nổi vì chuyện này, Tiểu Dư cuối cùng đã chỉ ra một con đường sáng suốt cho cô.
“Văn Tĩnh, cậu có nhớ hồi năm nhất có lần Ngô Song đến phòng chúng ta trò chuyện, khi nói chuyện bạn ấy hớ hênh, nói rằng ông cậu của bạn ấy có làm việc trong trường chúng ta không?”
Trác Yến nghe mà miệng chữ O mắt chữ A: “Thật hay giả đó? Có chuyện này nữa à? Sao tớ chưa từng nghe? Chắc cậu không nằm mơ ra đó chứ?”
Tiểu Dư muốn bóp chết Trác Yến.
“Làm ơn đi! Tớ thật không biết IQ của cậu ở đâu nữa?” Cô nàng thuận tay chỉ Lộ Dương, hỏi: “Lộ Dương nói xem, Ngô Song có phải đã từng hớ miệng không?”
Lộ Dương gật đầu không do dự: “Ừ! Bạn ấy nói ông cậu làm ở phòng Hợp tác quốc tế!”
Lộ Dương nói xong, Tiểu Dư và hai người còn lại nhìn Trác Yến chằm chằm, đợi cô phản ứng.
Phải đến mấy giây sau, Trác Yến mới hiểu ra là chuyện gì.
Cô “à” một tiếng, vỗ đùi nhảy cẫng lên: “Trời ơi! Tớ bị gì thế này! Đúng là ‘liễu ám hoa minh khổ tận cam lai’[1] rồi!”. Cô luồn đến cạnh Lộ Dương và Tiểu Dư, nắm tay họ đặt lên ngực với vẻ cảm động vô vàn, sôi nổi nói: “Tiểu Dư, Lộ Dương! Cảm ơn các cậu! Cảm ơn lỗ tai ngoan ngoãn lúc nào cũng dựng lên nghe ngóng, trái tim tràn đầy sự nhiều chuyện của các cậu!”
[1] Có nghĩa là: Lúc đen tối nhất đã gặp được thời cơ chuyển biến tốt, những tháng ngày khổ ải đã qua.
Tiểu Dư mặt không biểu cảm rút tay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Làng quê nhà cậu cảm ơn người ta thế này hả? Còn nữa, đừng vui mừng quá sớm, có thời gian nói nhảm với bọn mình ở đây thì chi bằng nghĩ thử xem nên thuyết phục Ngô Song giúp cậu thế nào đi! Cậu còn nghĩ hai người vẫn tốt đẹp như hồi năm thứ nhất à? Đừng nghĩ tốt thế! Tớ thấy là bây giờ chưa biết chừng cô nàng rất ghét cậu đấy!”.
Lộ Dương lúc lắc đầu lặp lại như một cái máy đọc: “Không phải đâu, không phải đâu. Nghĩ kế đi, nghĩ kế đi, ha! Nghĩ kế thật hay vào! Cô ta chắc chắn rất ghét cậu, rất ghét cậu!”.
Mặt Trác Yến xị xuống.
Phải rồi, cô thực sự vẫn nghĩ rằng cô và Ngô Song vẫn thân mật như hồi mười chín tuổi; nhưng trên thực tế Ngô Song hai mươi mốt tuổi của ba năm sau đó nhìn Trác Yến hai mươi mốt tuổi, thì trên gương mặt đã không còn nụ cười chân thành nữa.
Trác Yến buồn bã thở dài.
Dù sao đi nữa, cô vẫn phải thử.
Chí ít thì có lẽ Ngô Song sẽ nghĩ thế này: Nếu cô đi Úc, thì sau này không còn ai có thể phân tán sự chú ý của Giang Sơn nữa.
Nghĩ như thế, Ngô Song có lẽ sẽ chịu giúp cô.
Trác Yến tự an ủi mình như vậy.
Đồng thời cô cũng bắt đầu trách móc bản thân.
Cổ nhân đã nói, cá và gấu không thể có được cả hai, cô lại cứ không tin, cho rằng cô và Giang Sơn, Ngô Song nhất định có thể tìm thấy một sự cân bằng hài hòa, giữ vững tình bạn giữa cô và họ với cả tình yêu của họ nữa.
Nhưng thực tế là không chỉ không tìm thấy cân bằng, mà thậm chí cả hài hòa trước kia cũng bị phá vỡ hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy khổ sở vô cùng.
Chẳng lẽ cô chỉ có thể giữ lại tình bạn với một trong số họ? Chẳng lẽ thật sự không thể vui vẻ hòa hợp cả ba người như trước kia?
Hai người họ đều là bạn thân của cô, cô thật sự không muốn mất đi bất kỳ ai....
♥♥♥
Qua một đêm trằn trọc suy nghĩ, hôm sau Trác Yến quyết định liều gặp Ngô Song để thử một lần.
Dù thế nào thì cũng phải liều thôi.
Giờ nghỉ trưa cô gọi Ngô Song ra ngoài.
Ngô Song vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Cô gồng mình kể mọi chuyện, nói ra suy nghĩ trong lòng như sắp phải chịu án tử hình: “Song Song, mình muốn nhờ cậu một việc... Cậu có thể giúp mình tìm chút quan hệ chỗ cậu của cậu, cố gắng một chút, mình... mình muốn đi du học ở Úc... Vì.. vì Đổng Thành cũng đến đó...”
Những điều cần nói đã nói hết. Trác Yến như phạm nhân sắp bị đưa đi chặt đầu – không dám hy vọng gì, kìm nén ảo tưởng rằng sẽ có kỳ tích xảy ra – nôn nóng đợi Ngô Song trả lời.
Cô quan sát tỉ mỉ biểu hiện của Ngô Song.
Ngô Song vẫn luôn mỉm cười, nụ cười đó như một bức bình phong che chắn rất tốt, vừa hoàn hảo vừa kín kẽ, ngăn cản mọi biểu cảm thực sự của chủ nhân.
Trác Yến thấp thỏm không yên.
Trong lúc chờ đợi, cô nghĩ mình thực sự mặt dày. Biết rõ không được người ta yêu mến mà vẫn bất chấp tất cả đến tìm người ta xin giúp đỡ.
Thậm chí cô còn có cảm giác mất mặt – cô nghĩ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải nịnh nọt cầu cạnh ai như thế này bao giờ.
Ngô Song mãi không nói gì, Trác Yến càng lúc càng thấy tuyệt vọng, căng thẳng cao độ khiến miệng cô thoát khỏi tầm kiểm soát của đại não – khi cô chưa phản ứng ra mình đang nói gì, thì mấy câu này đã vượt sự khống chế nhảy ra:
“Song Song cậu... cậu biết đó… mình… xưa nay mình nằm mơ cũng muốn ở bên cạnh Đổng Thành; mà lần này thật sự là cơ hội cuối cùng của mình rồi! Xin cậu nhất định phải giúp mình! Đợi mình đi Úc rồi sẽ không còn gây phiền phức cho các cậu nữa...”
Sau khi tỉnh lại, Trác Yến đã mấy lần muốn tát vào miệng mình.
Cô hận cái miệng ngốc nghếch của mình. Rõ ràng là muốn đối phương biết cô không có ý xen vào, nhưng kết quả lại nói như thể đang uy hiếp người ta vậy.
Những câu này nghe như cô là một kẻ vô lại xấu xa – như thể một khi cô không đi được, thì sẽ làm những chuyện phá hoại Giang Sơn và Ngô Song vậy, thế nên Ngô Song nhất định phải tính toán rõ thiệt hơn và giúp đỡ cô mới được.
♥♥♥
Tuy cô nói năng có phần bộc trực, nhưng cũng may Ngô Song là người giỏi kiềm chế.
Khi nghe những lời không ra làm sao của cô, Ngô Song chỉ cười cười, không có ý định muốn trở mặt.
Cô nói với Trác Yến: “Yến Tử, thoải mái đi, nói với mình mà sao căng thẳng đến thế? Cậu xem cậu cứng người đến độ sắp bị chuột rút rồi kìa! Đừng lo, chuyện này mình nhất định sẽ giúp cậu! Tặng quà hay gì đó mình thấy thôi, trưởng phòng Hợp tác quốc tế là cậu của mình, mình đích thân đứng ra nói giúp cậu thì nhất định sẽ khônh vấn đề gì!”
Nghe bạn trả lời như vậy, Trác Yến cảm động đến nỗi không biết phải nói gì.
Kỳ tích lại xảy ra thật rồi.
Cô bỗng dưng muốn khóc, hơi nghẹn ngào cảm ơn Ngô Song rối rít.
“Cảm ơn cậu Song Song! Cảm ơn cậu! Thật sự cảm ơn cậu rất nhiều!”
♥♥♥
Một tháng sau, Trác Yến tham gia kỳ thi du học Úc, đồng thời vượt qua cấp trung bình với điểm số rất tốt.
Không lâu sau là phỏng vấn. Cô cảm thấy cô phát huy cũng rất tốt.
Sau khi thi viết và phỏng vấn xong rồi là bắt đầu thời gian dài chờ đợi đằng đẵng.
Danh sách mãi vẫn không thấy, cô không yên tâm, cứ cách mấy ngày lại chạy đến hỏi Ngô Song, có phải đã xảy ra chuyện gì không, hay có gì phát sinh? Có cần tặng chút quà gì đó không?
Ngô Song lần nào cũng nhẫn nại an ủi cô: “Đừng cuống, cũng đừng sợ, yên tâm đi, tuy chuyện này rất phức tạp, nhưng cậu phải tin mình, mình nhất định sẽ nhờ cậu mình giúp được!”.
Lúc cô nói câu này, vẻ kiên quyết trên gương mặt gần như mang một nét tàn nhẫn.
Trác Yến bắt mình phải tịnh tâm chờ đợi, nghe theo sự sắp xếp của Ngô Song.
Chớp mắt mà cuối học kỳ đã lặng lẽ đến gần, nhưng đến trước khi nghỉ, danh sách du học vẫn chưa công bố.
Cả kỳ nghỉ, Trác Yến đều thấp thỏm không yên, ăn uống không nổi.
Kỳ nghỉ này Ngô Song không về quê, cô ở lại trường, hành tung bí ẩn, hình như đã đăng ký học thêm hay gì đó.
Trong kỳ nghỉ Trác Yến nghe một tin rất xấu - Lâm Quyên cũng quyết định đi Úc tiếp tục học lên cao, đồng thời đơn xin đi du học đã được trường chính thức phê chuẩn.
Tin này đối với Trác Yến mà nói, rõ ràng là một áp lực vô cùng lớn.
Lâm Quyên lại một lần nữa đi trước mặt cô! Mà lần này, cô nhất định phải đuổi kịp, nhất định!
Nếu không, sẽ không còn cơ hội ở bên Đổng Thành nữa…
Trong sự sốt ruột và bất an, cô đã chịu đựng đến lúc nhập học.
Việc đầu tiên khi về lại trường là tìm Ngô Song.
Thấy Trác Yến nôn nóng, Ngô Song chỉ đáp một câu rất bình thản: “Đừng cuống, cứ yên tâm không phải lo gì, sắp có kết quả rồi!”
Thế là Trác Yến kìm nén, tiếp tục đợi, đợi mãi…
Cô dần dần cảm thấy có gì không ổn.
Chính là gần đây, cô như mấy lần nghe thấy có người đang thảo luận vần đề làm visa.
Về sau có một ngày, khi đang ăn cơm trong nhà ăn, cô nghe thấy rõ ràng có người đang nói với một bạn nào đó đã cùng cô tham dự kỳ thi viết và phỏng vấn rằng: “Chúc mừng cậu! Nghe nói cậu sắp được đi du học Úc rồi!”.
Giây sau đó, mặc kệ có quen biết người ta hay không, cô lao đến hoảng loạn hỏi họ: “Đi du học Úc gì thế? Chẳng phải danh sách chưa có hay sao?”
Cô bạn được chúc mừng nhìn cô không che giấu vẻ ngạc nhiên: “Đâu có, danh sách đã có trên trang web của trường hai hôm nay rồi!” Sau đó cô nàng nói với vẻ mỉa mai: “A, tôi nhận ra cậu rồi, cậu là Trác Yến 'góa phụ áo đen trên sân bóng' của khoa tự động Hóa đúng không, lúc nào cũng khiến Trương Nhất Địch mất bóng đây mà; nói ra thì, tôi nhớ trong danh sách hình như không có cậu…Nhưng rất lạ, trong đó lại có thêm một người tên Ngô Song; tôi nhớ rõ là lúc thi không có người đó. Trác Yến cậu nghĩ sao? Cậu có nhìn thấy người đó và chúng ta cùng thi hay không?”
Trác Yến căn bản không biết cô ta đang hỏi gì.
Khi cô nghe trong danh sách không có cô mà lại có Ngô Song, cô cảm thấy máu trong người đột nhiên dồn hết lên đỉnh đầu.
Cô không nghe rõ tiếng người khác nói, chỉ nhìn thấy môi đối phương mấp máy không ngừng; trong đầu hoàn toàn không thể suy nghĩ, trong tai chỉ có tiếng ù ù trống rỗng.
Cô bỗng muốn cười to.
Cười vì cuộc đời đã mặc định mối quan hệ với Đổng Thành sẽ gặp khó khăn; cười vì Ngô Song lại hận cô đến thế; cười vì thì ra từ đầu chí cuối cô chỉ là một con ngốc.
♥♥♥
Trác Yến không biết cô đã chạy đến phòng Ngô Song như thế nào.
Trong khoảnh khắc đẩy cửa ra, bất chấp trong phòng có người khác hay không, sắc mặt tái nhợt cô lao đến trước mặt Ngô Song.
Cô không biết chắc mình có khóc không, chỉ nghe giọng vừa run vừa khàn. Cổ họng như bị nhét một miếng bông, cô phải vận hết sức lực mới nói được.
Cô đến trước mặt Ngô Song, run rẩy nói: “Tớ vừa đi đến nhà ăn, nghe có người nói… có người nói danh sách hai hôm trước đã có! Trong đó không có tớ, nhưng lại có cậu!... Ngô Song, rốt cuộc là chuyện gì? Có… có phải sai sót chỗ nào không? Là nhầm lẫn, đúng không?”.
So với vẻ thảng thốt hoảng loạn của cô, Ngô Song tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Những người khác trong phòng đều biết ý mà viện cớ rút lui.
Là những kẻ bàng quang, nửa năm nay bọn họ đã quen nhìn thấy vì Trác Yến mà Ngô Song trở nên tâm sự trùng trùng, Giang Sơn trở nên hờ hững; họ cũng tiên đoán từ sớm rằng trước khi tốt nghiệp, rồi cũng có ngày giữa Ngô Song và Trác Yến sẽ xảy ra cảnh ngửa bài lật mặt nhau như bây giờ.
Trong phòng chỉ còn lại Trác Yến và Ngô Song.
Nhìn gương mặt trắng bệch như không có chút sắc máu nào của Trác Yến, trong lòng Ngô Song thoáng một vẻ vui sướng.
Những ngày tháng trước kia, cô đã không đếm nổi đã có bao nhiêu lần cảm thấy ruột đau như cắt, mà tất cả, đều là do người này!
Cô cười nhạt, nụ cười thản nhiên, vẻ mặt ung dung, tâm trạng không hề rối loạn vì Trác Yến. Từng chữ, từng chữ, cô trả lời Trác Yến rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng: “Chuyện này không hề nhầm lẫn, là thật đấy; trong danh sách quả thực không có cậu mà có tôi!”
Nghe câu trả lời của Ngô Song, Trác Yến chỉ thấy mọi thứ trước mắt đảo lộn. Cô đưa tay lên nắm lấy cánh tay Ngô Song với vẻ không kiềm chế, giọng nấc nghẹn hỏi: “Nhưng vì sao lại thế? Sao lại không có tớ? Ngô Song à, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Ngô Song tức giận hất tay Trác Yến ra, giọng vẫn bình thản, trả lời lạnh lùng: “Có lúc tôi thật sự thấy cậu rất đáng ghét, không biết ngốc thật hay là giả ngốc; đã đến nước này rồi, thì thôi chúng ta cũng đừng giả vờ nữa, tôi không tin cậu không nhìn ra chuyện gì!”.
Trác Yến thấy trước mặt mọi thứ đều nhạt nhòa. Lời Ngô Song từng câu như một lưỡi dao sắc, phóng đến đâm vào người cô, mang đến cho cô một cơn đau rất thật, máu me đầm đìa.
Cô không thể tin rằng mọi thứ là thật, trước kia người ấy từng là chị em thân thiết với cô, mà nay người ấy lại nói ra những lời bạc bẽo phũ phàng với cô như vậy.
“Ngô Song, tớ không tin! Tớ không tin cậu thật sự muốn đi Úc!”. Cô thật lòng mong rằng sau câu này, Ngô Song sẽ nở nụ cười tươi, dịu dàng như ngày cũ, mềm mỏng nói với cô rằng: “Ừ mọi thứ đều không phải là thật, mình chỉ là đang đùa với cậu mà thôi”.
Thế nhưng rõ ràng đó chỉ là ảo tưởng tốt đẹp của cô, sự thật và chân tướng mãi mãi tàn khốc hơn hy vọng ở trong lòng.
Ngô Song quả có cười, nhưng không phải là nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp, mà chứa đựng sự châm biếm mỉa mai: “Cậu tin hay không thì liên quan gì đến tôi? Cho dù cậu có tin hay không thì chuyện tôi đi Úc cũng chắc như đinh đóng cột rồi”.
Trác Yến không kiềm chế nổi mà khóc to: “Nhưng vì sao chứ? Cậu và Giang Sơn thì sao? Bạn trai cậu còn ở đây, cậu chưa chắc là phải đi nước ngoài mới được, tại sao cứ phải cướp đi cơ hội của tôi? Ngô Song, cậu biết rõ đây là cơ hội cuối cùng của tôi và Đổng Thành mà!”
Lần này nếu không thành, cô không còn cơ hội đi du học nữa; đồng thời cô cũng hiểu, Đổng Thành một khi đi rồi sẽ không bao giờ quay về đây nữa.
E rằng họ không còn cơ hội nào nữa.
Nhìn Trác Yến khóc lóc trách móc, Ngô Song cũng không còn bình tĩnh nữa, cô ta đột ngột trở nên tàn nhẫn.
Cô ta áp sát mặt Trác Yến, trừng mắt nhìn, vẻ mặt gần như giảo hoạt.
“Cậu dựa vào đâu mà trách tôi không tác hợp cho cậu? Cậu có tư cách gì?”. Thở hổn hển, hít thở rồi tiếp tục nói: “Trác Yến ơi Trác Yến, chẳng lẽ cậu thật sự không nhận ra tí nào hay sao? Tôi thật sự, thật sự, thật sự rất rất rất ghét cậu!!! Cậu có biết tôi chỉ mong là không bao giờ nhìn thấy cậu nữa hay không? Vậy mà cậu còn chạy đến trước mặt tôi, nhờ tôi giúp đỡ! Cậu có biết cậu mặt dày như thế khiến tôi vừa hận vừa buồn nôn không? Lúc nãy cậu cũng nói, Giang Sơn là bạn trai tôi, nhưng tôi hỏi cậu, tại sao cậu biết rõ anh ta là bạn trai của 'tôi', mà cậu không những không tránh xa anh ta ra mà còn thường xuyên đùa giỡn hả? Cậu thật sự không biết vì sao tôi làm thế này ư? Được, xem như cậu ngốc thật đi, tôi sẽ nói cậu biết vì sao? Nếu cậu khiến tôi không thể có được trái tim người tôi yêu, thế thì tôi cũng phải cho cậu nếm cảm giác tương tự! Cậu đừng có mơ có được người cậu thích! Đừng có khóc lóc làm bộ đáng thương trước mặt tôi, nếu nói về nỗi đau thì tôi còn hơn cậu gấp ngàn vạn lần! Cậu nghe đây, những gì hôm nay cậu nhận lấy, mọi thứ đều là báo ứng cậu đáng phải nhận!”
Trác Yến khóc đến nỗi gần như không đứng vững, lời Ngô Song thật sự khiến cô shock vô cùng.
“Ngô Song, không như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự chỉ là anh em với Giang Sơn, bọn này chỉ là anh em thôi! Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ dụ dỗ cậu ấy, cậu biết đó, người tôi thích từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đổng Thành, cậu biết rõ mà!”.
Ngô Song cười lạnh lẽo: “Ha! Không sai, tôi biết cậu thích Đổng Thành, tôi cũng biết cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng thế thì sao? Thế có nghĩa là cậu vô tội, cậu trong sáng, cậu là hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hả? Ha! Cậu xem Giang Sơn là anh em, nhưng Giang Sơn không hề xem cậu là anh em! Cậu đừng nói với tôi là cậu không hề nhận ra sự thay đổi của Giang Sơn nhé! Khi cậu cảm nhận rõ anh ta không đơn giản chỉ xem cậu là anh em tốt, tại sao cậu không tránh xa anh ta ra? Tại sao còn cho anh ta cơ hội để anh ta tiếp tục mơ mộng về cậu?”
Ngô Song dừng lại, ánh mắt lóe lên nét thù hận.
“Trác Yến, cậu biết không, hôm cậu bị đau bụng đi bệnh viện, tôi cũng đang đau bụng! Anh ta vốn đang ở đây chăm sóc tôi, vừa nghe nói cậu bệnh đã lập tức chẳng nói chẳng rằng chạy ngay đến chỗ cậu, mà nguyên nhân lại là tôi không bị nặng bằng cậu!!! Đến khi cậu tới bệnh viện rồi, tôi gọi điện muốn anh ta quay về nhưng anh ta không chịu lại còn cãi nhau với tôi! Trác Yến, cậu dựa vào đâu?! Tôi mới là bạn gái của anh ta! Tôi nói để cậu biết, bắt đầu từ hôm đó, không có ngày nào là tôi không hận cậu, không ghét cậu!”
Cô ta nhìn Trác Yến chằm chằm, hỏi giễu cợt: “Cậu khóc cái gì? Cậu có cái gì mà phải khóc? Cậu và Đổng Thành chưa từng ở bên nhau thật sự, cậu có đau thì đau đến mấy nào? Cậu có thể hiểu cảm giác người đã ở bên cậu mà còn phản bội cậu không? Xin cậu đừng tỏ vẻ ngây thơ yếu đuối giả vờ đáng thương vô tội được không? Hôm nay mọi kết quả này đều là sự trừng phạt cậu đáng phải nhận!”
Cuối cùng đã nói hết những lời giấu kín trong lòng bấy lâu, Ngô Song không còn muốn nhìn thấy Trác Yến thêm một giây nào nữa. Cô ta kéo cô ra cửa, mở cửa, rất quyết liệt, không hề do dự đóng sầm cửa lại.
Trác Yến hoàn toàn quên hết những chuyện sau đó.
Cô chỉ nhớ cô đã quỳ trước cửa phòng Ngô Song khóc to.
Sau đó làm thế nào quay về ký túc, làm sao nằm trên giường rồi làm sao ngủ thiếp đi, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng gì cả.
Cứ như khóc mãi không ngừng. Khóc đến khi thiếp đi, không muốn tỉnh lại, như thế chỉ cần ngủ mãi thì trái tim sẽ không còn đau.
Mà cô đã ngủ một giấc thật dài thật dài, một cơn mộng mị mà thôi, thế mà lâu như mấy ngàn năm đã trôi qua, đến khi tỉnh lại thì thật sự có cảm giác như cách biệt hẳn thế giới.
Quả thực là, xung quanh vật thì còn, nhưng người đã mất.
Lộ Dương kể cô nghe, khi cô chìm trong giấc mơ để trốn tránh hiện thực, đã xảy ra hai chuyện.
Chuyện đầu tiên là, mọi người đều chứng kiến Ngô Song “đá” Giang Sơn – trước mặt mọi người, cô ta đề nghị chia tay.
Chuyện thứ hai là, ngày thứ ba sau khi họ chia tay, Ngô Song đã lên máy bay đi thẳng đến Úc, một đi không trở lại.
Và sau đó không lâu lại xảy ra một việc nữa – Đổng Thành và Lâm Quyên cũng bay đi Úc du học.
Trước khi đi, Đổng Thành đã nói thế này với Trác Yến qua điện thoại: “Trác Yến, cậu không thể cùng đi, tôi thực sự cảm thấy rất tiếc nuối. Tôi cứ nghĩ chúng ta còn cơ hội, nhưng bây giờ xem ra... Có lẽ đó là ý trời! Nhưng dù sao đi nữa, chúng ta mãi mãi là bạn tốt của nhau, suốt đời là thế!”.