Chương 15: Tôi đợi cậu!

"Con chào dì."

"Ừ. Con về muộn nên dì phần cơm rồi đấy. Mà sao về muộn thế Nam Thanh?" Dì Hồng đang ngồi xem ti vi quay ra nói.

"À con ở lại trường một chút. Chỉ là xe buýt bị lỡ chuyến nên về muộn hơn. Xin lỗi dì, lần sau nếu về muộn con sẽ báo trước."

"Được rồi, ăn cơm rồi ngủ sớm đi."


Lúc này, trong phòng tắm Uy Long chợt nhận ra sợi dây chuyền mình đeo trên cổ bao lâu nay đã biến mất từ khi nào. Chiếc vòng đó thật sự rất quan trọng đối với cậu, Long bước ra phòng ngủ tìm mọi ngóc ngách đều không thấy chiếc vòng đâu. Cậu ta ngồi sựng lại.. suy nghĩ xem lần cuối đeo chiếc vòng đó là khi nào.. Đúng rồi! Đó chính là cái hôm Nam Thanh ngã vào người cậu từ trên tường xuống rồi sau đó lôi luôn chiếc vòng đi..

Ting ting.. ting.. ting.. Chuông điện thoại của Nam Thanh kêu lên, chắc là có tin nhắn. Nhỏ chạy lên giường lấy chiếc điện thoại giở ra xem dòng tin:

"Này! Cậu có cầm sợi dây chuyền của tôi không?"

Nhầm máy à? Nhỏ lôi điện thoại soạn dòng tin:

"Ai đấy?"

"Tống Uy Long! Mau trả sợi dây cho tôi!"

"Mà sao cậu biết số của tôi?"

"Không quan trọng. Dây chuyền của tôi cậu cầm đúng không?"

"Dây chuyền nào?'

Đùa à? Nhỏ đang cố tình giả ngây hay không biết thật đây? Long đang sắp phát điên đến nơi rồi.

Nhỏ không biết thật, cho đến khi.. Có tiếng mở cửa phòng, dì Hồng bước vào, trên tay còn cầm thứ gì đó:

" Nam Thanh. Dì thấy sợi dây chuyền này trong áo của con. Cầm lấy này! "

Nhỏ cầm lấy chiếc vòng rồi giơ lên, chắc là cái hôm đi học muộn đó.. Nhỏ đã cầm nhầm chiếc vòng của Long. Aizzzzz.. Thanh cầm điện thoại rồi soạn tin:

" Là tôi cầm. Mai tôi trả! "

" Đừng quên đấy! "

" Được rồi. "


Sáng hôm sau...

Chiếc bảng sau cũng đã được vẽ xong, nhìn tổng thể rất đẹp. Không khổ bao công sức, tuy không được giải xuất sắc nhưng cũng đã ẵm giải Nhất. Nhỏ vui mừng khôn siết còn đám Thiên Ân thì mặt mày sững sờ, họ làm ra bao nhiêu chuyện mà giờ..

" Sợi dây chuyền! "Long vừa vỗ vai bạn nữ ngồi bàn trên vừa nói.

Thanh trợn tròn mắt, quay sang lục lọi trong cặp. Á.. nhỏ quên không cầm chiếc vòng đi rồi. Nhỏ vừa gãi gãi đầu vừa nhìn Long nói:

" Hì hì.. Xin lỗi nha. Tôi để quên sợi dây ở nhà. Trưa nay không ăn bán trú ở trường tôi sẽ về nhà lấy trả cậu. "

Cậu ta lại viết bài, không nói gì.

" À mà tôi quên, chiều nay học câu lạc bộ không gặp nhau được nên sau khi học cậu đợi tôi chỗ sân bóng. Tôi nhất định sẽ trả sợi dây chuyền cho cậu. "Nhỏ nói tiếp.

Long im lặng nhưng vẫn lắng nghe hết những gì nhỏ nói.

" Này.. nghe tôi nói gì không thế.. Long.. "Thanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu nam sinh.

Cậu ấy đứng dậy bước ra khỏi chỗ rồi đưa tay xoa xoa đầu nhỏ, hơi cúi đầu xuống nói:

" Tôi đợi cậu! "

Xong rồi, Long bước ra ngoài luôn.. để lại sự rung động nhè nhẹ nơi đáy tim cô gái ấy..


Buổi chiều, học câu lạc bộ nên Thanh khá là thoải mái, không căng thẳng như các môn khác. Cả lớp hầu như chẳng có ai đăng kí câu lạc bộ mĩ thuật, chỉ có duy nhất mình nhỏ tham gia. Ngay cả Vân Du nhỏ năn nỉ ỉ ôi thế nào cũng không chịu vào cùng nhỏ, vì Vân Du bận vào câu lạc bộ guitar để được học chung với anh Đức Thành khóa trên rồi. Đúng là mê trai bỏ bạn mà -_-

Nam Thanh cầm cây bút lông vẽ, bức tranh cảnh biển đã hoàn thiện. Nhỏ chuẩn bị ra về, định ra sân bóng tả sợi dây cho Long thì có người đến tìm:

" Cậu là Nam Thanh lớp 11B1 phải không, Vân Du nhắn cậu lên sân thượng gặp cậu ấy. "Một bạn học chạy đến nói với nhỏ, giọng gấp gáp.

Nhỏ đi lên sân thượng. Khi đẩy cánh cửa ra nhỏ không nhìn thấy ai cả, nhỏ định bước ra ngoài thì nghe một tiếng rầm phía sau.. là tiếng cánh cửa bị đóng lại.

" Vân Du, là cậu sao? "Nhỏ quay lại hỏi.

" Là bọn tao tìm mày! "Những cô bạn học lạ mặt đang đứng trước mặt Nam Thanh.

" Tôi và các cậu có quen biết ư? Các cậu tìm tôi có việc gì?"Nhỏ hỏi.

Đằng sau bọn họ chợt có mấy cô bạn cùng lớp cũng bước ra, nhưng cái nhỏ quan tâm nhất là Thiên Ân cũng có mặt ở đây....