Chương 10: Có thể giúp mình một chuyện không?

Sân vận động hôm nay vô cùng náo nhiệt vì sắp diễn ra trận đấu tennis..

Đường Nam Thanh, Vân Du, Thanh Duy cũng đã chuẩn bị bảng khẩu hiệu cổ vũ: Minh Hạo! Cố lên!

Cô bạn Vân Du kéo Nam Thanh đi vào sân vận động, rồi lên hàng ghế khán giả. Uy Long dù không muốn đi nhưng cũng bị Thanh Duy lôi vào. Nhóm bạn chọn hàng ghế đầu, chỗ đẹp nhất để cổ vũ Minh Hạo.

Vài phút sau.. Trận đấu cuối cùng cũng được bắt đầu..

Đầu tiên là trận đấu loại giữa các thí sinh. Minh Hạo chơi rất tốt nên đều thắng hết và được vào chung kết. Trận chung kết diễn ra rất quyết liệt, Hạo lần lượt giành được điểm, nhưng chỉ số chênh lệch không cao: 8-6

Cậu bạn đấu với Hạo cũng không phải kiểu tầm thường, liên tiếp đáp trả khiến tỉ số cân bằng nhau..

"Cố lên! Cố lên! Minh Hạo vô địch!.." Tiếng cổ vũ không ngớt dành cho cậu ấy, nhất là Nam Thanh - nhỏ hét to hơn tất cả mọi người, kèm theo đó là tấm bảng nổi bật nhất, đúng là chỉ có Thanh mới dám làm như vậy.

Tỉ số giờ đang là 8 - 9, Minh Hạo đang bị lép vế so với đối phương. Cậu không quên quay ra nhìn người con gái đang không ngừng cổ vũ kia, cô ấy vẫn cười, vẫn không ngừng cổ vũ.. Được rồi, Trần Minh Hạo đây nhất định phải thắng trận này.

Và kết quả đúng như mong đợi, cậu ta đạt giải Nhất khi đáp trả liên tiếp khiến đối phương không kịp trở tay. Cánh nhà báo và phóng viên nô nức kéo đến phỏng vấn người chiến thắng..

"Chúc mừng bạn Trần Minh Hạo, bạn cảm thấy như thế nào sau khi đạt giải nhất trong một trận đấu lớn thế này?"

"Tôi.. đương nhiên cảm thấy rất vui rồi. Cuối cùng thì bao nhiêu sự cố gắng và nỗ lực của tôi cũng có kết quả."

"Vậy bạn có muốn nói lời cảm ơn đến người nào đó không nhỉ?" Một tay nhà báo khác phỏng vấn.

"Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến gia đình, thầy, và các bạn luôn ủng hộ tôi. Đặc biệt, là một cô gái, cô ấy đã không ngừng cổ vũ tôi, giúp tôi có nhiều động lực hơn để giành chiến thắng lần này." Vừa nói, Hạo vừa hướng mắt về phía khán đài nơi Nam Thanh.

Mấy người bạn ngồi cạnh, ai cũng thừa biết người Minh Hạo vừa nói là ai. Riêng Uy Long, bỗng dưng cậu ta khó chịu và bỏ đi ngay lập tức.

"Chẳng phải Minh Hạo nói cậu sao nhỉ?" Vân Du hí hửng quay sang nói với cô bạn.

"Chắc không phải mình đâu." Nam Thanh đáp.

"Lại cứ bảo không đi, rõ ràng người ta hướng mắt về phía cậu còn gì. Ánh mắt còn có gì đó rất mờ ám nữa chứ.." Du vừa nói vừa vuốt vuốt cằm suy nghĩ.

"Cậu cứ nói linh tinh, thôi không nói với cậu nữa." Nhỏ quay phắt lại.


Do chứng sợ bóng tối nên hàng ngày phải có đèn Nam Thanh mới có thể ngủ được. Tối qua nhỏ đi làm thêm ở nhà hàng tối muộn mới về mà đèn trong phòng lại bị hỏng, nhỏ bắt buộc phải ngủ trên ghế sofa trong phòng khách. Chỗ ngủ lạ nên nhỏ mất ngủ cả đêm, kết quả: Nhỏ đã dậy trễ. Không kịp nhai miếng bánh mì, Thanh ba chân bốn cẳng chạy đến trường. Đã thế hôm nay còn có tiết thể dục nên nhỏ phải vừa đeo cặp, tay vừa cầm túi đồ thể dục mà cả lớp ai cũng được phát.

Và điều không mong đợi đã đến, cổng trường đã đóng lại. Làm sao bây giờ, nhỏ bặm môi, chỉ còn một cách duy nhất..

Nhỏ chạy thẳng ra cổng sau, ngó xung quanh rồi dùng hết sức lực leo lên. Phải! Thanh sẽ trèo cổng để vào. Chỉ còn vài phút nữa thôi không còn nhiều thời gian.

"Mong là không có thầy giám thị" Nhỏ lẩm bẩm trong miệng.

Với khả năng của Thanh thì không có gì khó khăn khi leo tường cao tầm này, nhưng leo với cái váy đồng phục ngắn như vậy lại là một chuyện khác. Nhỏ hít một hơi thật sâu..

Sau một hồi vật vã, nhỏ cũng leo lên được thành tường và chuẩn bị nhảy xuống. Chỉ là độ cao phía dưới lại làm cho nhỏ muốn đập đầu vào tường, tưởng không cao mà cao không tưởng.

Hai mắt như bốc cháy, khóe miệng khẽ co rút, không khỏi khẽ quyền rủa bọn họ làm tường cao đến như thế làm gì.

Nhảy, nếu chết sẽ rất khó coi.

Không nhảy, kết cục của nhỏ càng thảm hại hơn.

Huh? Hình như phía dưới góc tường có người?

"Cậu gì ơi? Cậu gì ơi? Có thể giúp mình một chuyện không? Lần này cậu giúp mình, ngày sau nhất định mình sẽ báo đáp ơn của cậu." Đường Nam Thanh ai oán nhìn theo bóng lưng một cậu bạn nam nào đó, giọng điệu lại chậm chạp, tựa như không vội. Thật sự thì.. Trời đất chứng giám, nhỏ hiện tại gấp đến độ muốn chết, nên mới vứt toàn bộ liêm sỉ đi mà nhờ vả người ta.

"Chuyện gì, rất quan trọng sao?" Tống Uy Long quay lưng lại, thì ra là Nam Thanh, cậu liền cười nhạt.

"Long à, kỳ thật cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là.."

"Nếu không phải là chuyện gì, vậy tôi đi trước" Nói xong cậu ta làm bộ quay người....