Chương 3: Ác Mộng

- Này này Kiên ơi, Kiên!!! Tỉnh dậy đi mày!

- Tỉnh rồi, gọi gì mà gọi dữ vậy, yên lặng tao nghỉ ngơi chút coi.

- Ồ may quá, tao đang suy nghĩ nếu mày không tỉnh lại thì biết ăn nói sao với mẹ mày đây. Haiz, số tao sao nó khổ vậy chứ, biết vậy tao đi một mình cho xong. Mà khoan, móa, thằng chó, mày dám xúc phạm đến nữ thần trong mộng của tao. Tao thề không đội trời chung với mày...

Tèo không những không yên lặng mà làm luôn một tràng khiến tôi đau cả đầu. Tôi cũng mặc kệ hắn, thích nói gì thì nói đi, cái gì mà nữ thần chứ. Cùng lắm chỉ là một con nhóc lớn lên cho chút xinh đẹp. Tất nhiên, tôi cũng không ngu dại mà nói ra bất mãn của mình, nghĩ trong lòng là được rồi. Đúng lúc này một cô gái dáng người cao gầy đi tới gần.

- Này xin lỗi đã làm cậu chảy máu mũi. Tôi hơi lỡ chân một chút, mà cũng tại cậu á, dám... ai biểu cậu không cẩn thận va phải tôi.

Nói xong dường như có vẻ xấu hổ, cô gái không dám nhìn thẳng vào mặt Trần Kiên.

- E hèm, thôi cho qua đi, tôi cũng xin lỗi cậu, thực sự thì tôi cũng không cố ý.

Nói đoạn tôi cũng đứng dậy dự định đi ra ngoài nhưng không hiểu sao chân lại vô lực chống đỡ thân thể khiến tôi mất phương hướng mà ngã khụy xuống. Tèo chỉ kịp nhìn thấy tôi ngã xuống không kịp đỡ, căn bản là hắn không dám đứng quá gần nữ thần của hắn.

- Ể, Kiên, tay mày đang cầm cái gì đó.

- Á aaaaaaaaaaaa!

Tiếng la thất thanh của một thiếu nữ rất là quen thuộc, hình như trước đó 30 phút cũng là tiếng la này, mà không, có khi còn còn cao hơn lúc nãy, thậm chí cao hơn cả Adele một quãng tám. Hồ bơi giờ đây đã biến thành nơi thử giọng của các ca sĩ nghiệp dư từ lúc nào vậy?

Đầu óc tôi lại trống rỗng một lần nữa, cảnh này đúng là quá ư thần thánh phi khoa học. "Ta không phải là David Copperfield". Tôi hét lớn trong đầu để tự an ủi chính mình và cố dùng đầu óc nhỏ bé của mình để giải thích sự trớ trêu này. Đúng vậy, trong tay tôi chính là một cái áo ngực bikini màu đen. Tôi lại tự hỏi, "áo ngực phụ nữ dễ cởi xuống vậy ư?". Tuy nhiên, lúc này thân thể tôi lại phải đối mặt với một sự đe dọa chưa từng thấy trong suốt 15 năm sống trên cõi trần. Đánh giá được mức độ nghiêm trọng của sự việc, tôi chỉ kịp ngẩng đầu lên rên một tiếng rồi ngất lịm tập 2.

- Đừng mà...

2 thằng lê lết về tới nhà như 2 con zombie thì trời cũng đã xẫm tối.

- Mẹ à, nếu sau này con không lấy vợ sinh con có được không?

- Mày ngon thì hỏi ba mày á. Mẹ không biết.

- Thôi thôi, con thừa biết ổng sẽ trả lời sao rồi. Này thì thằng bất hiếu, mất dạy chứ gì. Haiz, con có nổi khổ tâm mà...

- Tắm nhanh rồi lên ăn cơm. Sắp đi học rồi, mai mẹ cho tiền đi sắm thêm ít đồ dùng học tập.

- Vâng.

Vậy là một ngày kết thúc mà với nỗi đau về cả thân xác và tâm hồn.

----

Đối với một nơi có khí hậu vốn đã mát mẻ ôn hòa, ở trung tâm thành phố lại có một cái hồ trong vắt tuyệt đẹp nữa thì đúng là địa điểm lý tưởng cho những đôi tình nhân. Hồ Bán Nguyệt, tên như ý nghĩa, nó là một cái hình nửa mặt trăng, nếu nhìn từ trên cao xuống. Chính vì là địa điểm hết chỗ chê để hẹn hò cho nên nó cũng chứng kiến nhiều cái chết thương tâm cho những số phận kém may mắn. Tôi không dám nói là họ ấu trĩ dù đúng thật là như vậy vì ai biết được sau này chết đi có gặp họ ở thế giới bên kia hay không.

Chỗ tôi đang đứng là một góc không có nhiều người lui tới vì nó không có góc nhìn đẹp cũng không có cây cối mát mẻ. Nhưng chỗ này lần cuối tôi đứng là cách đây 15 năm cùng với một người. Đúng vậy tôi là Trần Kiên của tuổi thứ 35. Tuổi đối với nhiều người thì đã đủ già, nhưng với vài người khác thì tôi lại vẫn còn trẻ. Tôi về lại thành phố mình lớn lên chỉ vì nghe được một tin sét đánh. Người con gái tôi quan tâm đã qua đời ở tuổi 35. Âu cũng thật là kỳ lạ, tôi vốn là kẻ chả có vốn liếng gì, ấy vậy mà may mắn luôn ập tới, trong đó có việc không hề nổ lực gì vẫn đánh cắp được trái tim của một người con gái xinh đẹp như hoa.

Nhìn linh cữu em lần cuối tôi thậm chí còn không thể rơi một giọt nước mắt nào. Tôi đã chai xạm và vô tình đến mức như vậy ư? Hay tôi không hề có tình cảm gì với em. Không, không thể, rõ ràng là trái tim tôi đã luôn chờ mong, luôn hướng về em suốt 15 năm. Tôi là một người ích kỷ, ích kỷ đối với mọi người, đối với chính bản thân. Nhưng tôi lại quá phóng thoáng với em. Ngày xưa, khi em nói em thích Lâm Vũ, thế mà tôi lại cười rồi chúc phúc cho em mới chết chứ. Giờ này ngồi đây hút cạn 2 bao thuốc lá, tôi không khóc được thì sẽ ngồi lỳ, ngồi cả đêm để chờ tới ngày mai. Em đã từng nói thích đi chu du khắp thế giới ngồi cùng tôi ngắm bình minh lên. Đúng vậy, chính là cùng tôi cơ đấy!

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống lã chã...

----

Tôi bật dậy, thở dốc, trên mặt vẫn còn ướt nhẹp vì nước mắt, sau lưng thì cái ao thun thể thao cũ đã ướt đẫm cả rồi. Cái quái gì vậy, tôi tự hỏi. Một giấc mơ thật kỳ lạ và chưa từng có trong suốt 15 năm, có thể nói đây chính là một cơn ác mộng chính hiệu. Người đàn bà nằm trong quan tài thủy tinh là ai? Tại sao mình lại khóc vì người ấy? Tại sao lại mơ một giấc mơ 15 năm sau? Giấc mơ này cũng quá chân thực đi.

Tôi đưa tay quờ quạng trong bóng tối để tìm lại cảm giác sống của mình. Hít thở sâu một cái rồi nhìn đồng hồ, đã 4h15 sáng. Hôm qua quá mệt mõi nên tôi đi ngủ sớm, có lẽ chắc không ngủ lại được rồi. Thôi ra đường đi dạo vậy.