Chương 20: Cầm thú hẹn hò

- A Vân, đừng như vậy, em biết có một số việc em có lỗi với anh, mời em ăn bữa cơm được không? Chỉ hai người chúng ta!

Trương Hảo năn nỉ.

Tiêu Vân cảm thấy lòng mình trở nên mềm nhũn, đã bao lâu rồi Trương Hảo chưa nói với hắn những lời như vậy? Tình cảm năm năm không phải nói buông là có thể buông, huống chi Trương Hảo còn là mối tình đầu của hắn.

- Tôi bận lắm!

Tiêu Vân tốn rất nhiều sức mới nói ra được câu này.

Lần này, Đường Khả Tâm và Tống Duyệt Nhiên rón rén nghe lén bên cạnh đều kỳ quái, liếc nhìn nhau một cái. Tiếng điện thoại di động của Tiêu Vân tương đối lớn, họ có thể nghe ra được người gọi điện cho Tiêu Vân là một cô gái, giọng nói còn rất êm tai. Nghĩ không ra tên cầm thú này lại cự tuyệt một cô gái chủ động tìm hắn?

- Xin anh đấy, A Vân, chỉ lần này, em cam đoan đây là lần cuối cùng!

Giọng điệu Trương Hảo giống như đang làm nũng.

- Được rồi, chúng ta gặp mặt ở khách sạn Shangrila!

Tiêu Vân cúp điện thoại, trong lòng đang suy nghĩ mình cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt Trương Hảo.

Đường Khả Tâm bất ngờ không đả kích hắn.

- Tôi đi ra ngoài một lát.

Tiêu Vân lên tiếng chào, liền đi ra ngoài.

Chỉ cần ba cô gái ở tại chung cư Lan Đình, cơ bản sẽ không có chuyện của hắn. Bác Trần nói rất rõ ràng, phòng ngự ở nơi này quả thực có thể hình dung như tường đồng vách sắt.

- Ài, Khả Nhi, Bảo Nhi, hai người đi đâu vậy? Còn chưa ăn cơm nữa!

Hạ Khinh Ca đi ra khỏi phòng bếp thấy hai người Đường Khả Tâm và Tống Duyệt Nhiên đang rón rén ra ngoài, vội vàng gọi. Tại chung cư Lan Đình, cô còn kiêm nhiệm đầu bếp, lúc này đã làm xong cơm.

Suỵt!

Đường Khả Tâm và Tống Duyệt Nhiên gần như dựng ngón cái cùng lúc, ra hiệu Hạ Khinh Ca nhỏ giọng một chút.

- Sao vậy?

Hạ Khinh Ca quả nhiên hạ thấp giọng nói.

- Chúng em muốn đi theo dõi Tiêu Vân.

- Theo dõi hắn làm gì?

- Bởi vì hắn muốn hẹn họ với người đẹp, địa điểm ở khách sạn Shangrila, chúng em muốn nhìn một chút rốt cuộc là cô nàng không có mắt nào lại coi trọng tên cầm thú này.

Vừa nghe nói Tiêu Vân đi hẹn hò, lòng hiếu kỳ của Hạ Khinh Ca cũng dâng lên --- con gái vĩnh viết không thiếu tâm hồn bà tám.

Chẳng qua dù sao Hạ Khinh Ca cũng là một cô gái lý tính:

- Khả Nhi, Bảo nhi, trời đã muộn như vậy rồi, đừng nên ra ngoài, lại nói hai người còn chưa ăn cơm.

- Chị Hạ, chỗ họ hẹn hò là khách sạn nha, ở khách sạn còn có thể đói bụng sao? Chị gái tốt, để chúng em đi thôi! Từ đây đến Shangrila đều là khu vực phồn hoa, không có việc gì.

- Chị Hạ, chẳng lẽ chị không hiếu kỳ tên cầm thú kia gặp mặt với cô gái thế nào hay sao? Chị không muốn biết họ gặp mặt sẽ nói gì sao?

- …

- …

Hạ Khinh Ca bị hai người đưa đẩy không chịu nổi, nhưng để họ đi vào lúc này quả thực không yên lòng, lại thêm cô thực sự hiếu kỳ:

- Được rồi, tôi dẫn hai người đi. Chẳng qua, chúng ta tuyệt đối không thể để hắn phát hiện, đây là không lễ phép.

Đường Khả Tâm và Tống Duyệt Nhiên gật đầu như gà mổ thóc.

Khách sạn Shangrila, Trương Hảo mặc một bộ lễ phục hoa hồng đỏ trên người, trông có vẻ cao quý trang nhã.

Có lẽ cô ta lựa chọn người khác là đúng! Tiêu Vân hoảng hốt trong lòng, hắn trước kia vĩnh viễn không có khả năng để cô ta mặc lễ phục như vậy! Hắn có thể mang tới cho cô ta mãi mãi chỉ là nghèo khó và khốn đốn, mà con gái thường đều rất vật chất.

- A Vân, đến đây, bên này.

Trương Hảo cười lên tiếng chào hỏi Tiêu Vân.

Hiện giờ cô ta đã là cô gái của người khác! Tiêu Vân ổn định tâm tình đi tới.

- A Vân, gần đây vẫn khỏe chứ?

- Vẫn bình thường.

Tiêu Vân nói không chút tình cảm.

Trương Hảo không hề bị ảnh hưởng, cười nói:

- Em gọi hai chén Hennessy, em cảm thấy loại rượu này rất thích hợp cho không khí hiện giờ.

Tiêu Vân cười khổ một tiếng, hắn nhớ kỹ lần đầu hắn hẹn hò với Trương Hảo cũng gọi hai chén Hennessy, lần hẹn hò đó tốn một tháng tiền lương của hắn. Một tháng sau, hắn phải tìm người vay tiền khắp nơi mới vượt qua được. Đương nhiên những chuyện này Trương Hảo không biết.

Hiện giờ Trương Hảo lại gọi hai chén Hennessy, khiến cho hắn nhớ lại tình cảnh lúc họ hẹn hò lần đầu.

Cô ta làm như vậy rốt cuộc là muốn gì? Muốn quay lại với hắn sao? Tiêu Vân nghĩ thầm.

- Hôm nay là tròn năm năm chúng ta hẹn hò lần đầu, cho nên em rất muốn gặp anh!

Trương Hảo nâng chén đế cao lên, chăm chú nhìn vào mắt Tiêu Vân nói:

- Nào, kỷ niệm ngày đặc biệt này, chúng ta cạn một chén!

Nghe câu này, Tiêu Vân biết Trương Hảo đang nói dối. Trương Hảo vĩnh viễn sẽ không biết Tiêu Vân coi trọng cô ta cỡ nào, thời gian đó Tiêu Vân nhớ rõ ràng, cách ngày hôm nay mấy tháng nữa.

Kỳ quái, tại sao trong đầu cô ta luôn xuất hiện cái bóng của lão già kia?