*_CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN SA HY_ *
*_BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT_ *
*_~~~~~~_ **
Tô Trản nháy mắt mấy cái, vô cùng chân thành mời anh đi cùng, “Anh đi cùng em nha?!”
“Không đi.”
Tối đến, Tô Trản một mình đi. Vương Giáo sư làm chủ, gần như gọi toàn bộ người trong đội đều đến đông đủ. Lúc mọi người thấy cô đều tỏ vẻ rất ngạc nhiên rồi nhiệt tình ôm nhau mấy cái rồi ôn lại chuyện cũ.
Tô Trản hào phóng cười cười.
Vương Giáo sư đến sau lưng cô thấy khá khó tin, “Tên kia không đến cùng con sao?”
Tô Trản sửng sốt trong giây lát mới phản ứng lại, cô cười nói, “Anh ấy đi với bạn rồi.”
Ừ, anh ấy đi cùng vợ chồng Chu Nguyễn rồi.
Mọi người nghe xong liền rối rít trêu chọc tiểu sư muội, “Ôi chao, Tiểu Trản có bạn trai rồi sao?”
Tô Trản cười cười không nói, Vương Giáo sư cầm đũa gõ lên đầu người vừa nói xong, “Nói nhiều thế!!” Sau đó từ từ nâng ly lên nói, “Ngày hôm nay, anh tài của IT đều ngồi ở cái bàn này. Bữa cơm này coi như cũng đáng giá, nào, tất cả cùng cạn ly.”
Đảo mắt nhìn quanh, đa phần đều là nam giới. Có cao có thấp, có béo cũng có gầy, người đeo kính người không, nói chúng là muôn hình vạn trạng. Mà ở đây, hình như đều là trạch nam điển hình...
Tô Trản nhìn mãi cũng không thấy đại sư huynh ở đâu.
Đến lúc bả vai bị người vỗ một cái, cô quay đầu, một người đàn ông mi thanh mục tú đứng sau lưng cô, trên tay cầm một ly rượu nhìn cô, “Tiểu sư muội...”
Tô Trản a một tiếng, “Đại sư huynh??”
Người đàn ông cười cười nhìn cô, “Còn nhớ đại sư huynh này sao? Cũng không tệ lắm!”
Tô Trản thở ra một hơi, dù sao cô cũng là đoán bừa. Thời gian cô gia nhập khá ngắn, ngày thường cũng không nói chuyện nhiều với mọi người. Nói trắng ra thì những người ngồi ở cái bàn này cô nhớ tên cũng chả được mấy.
Hai người rãnh rỗi nói chuyện mấy câu. Giống như thấy được Tô Trản không hứng thú trò chuyện lắm, đại sư huynh nhanh chóng trở lại chỗ ngồi cũ.
Cùng làm một nghề, rốt cuộc cũng có đề tài để nói chuyện, mọi người nói một hồi thì kéo đến bàn luận về trò chơi.
Tô Trản không chen vào nói chuyện đành lên blog xem. Phản ứng gần đây của 《 Địa Ngục Chi Thành II 》 cũng không tệ lắm.
Mà Pot chính là một chiêu bài di động.
Anh post một bài lên, gần như toàn bộ fan trong eSport đều lên blog giúp đỡ. Ngay cả một ít đại thần eSport khác cũng giúp anh. Thế nên mấy ngày nay,《 Địa Ngục Chi Thành II 》chính là một trong những tin tức hot nhất blog.
Phản ứng thật sự tốt hơn rất nhiều so với 《 Thiên Đường Chi Môn》.
Thật ra, hai cái game này nhìn chung cũng không khác nhau mấy. Nhưng vì có《 Địa Ngục Chi Thành I 》 nên bản cập nhật lúc đầu 《 Thiên Đường Chi Môn 》 được trau chuốt rõ rệt hơn. Thế nên game thủ chủ yến chọn 《 Thiên Đường Chi Môn 》để trải nghiệm. Mà đến lúc 《 Địa Ngục Chi Thành II 》xuất hiện, nhờ có Tô Trản chỉnh sửa lại nhiệm vụ chủ tuyến, kết cấu game cũng ổn thỏa hơn trước nên hấp dẫn không ít gamer. Trên cơ sở của các gamer thì 《 Địa Ngục Chi Thành II 》xem như là toàn thắng.
Mọi người trên bàn đang nhắc đến 《 Địa Ngục Chi Thành II 》, một người đàn ông đeo cặp kính không gọng nói, “Gần đây mọi người có chơi game mới không?”
“《 Thiên Đường Chi Môn 》?”
Tô Trản dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.
“Không phải, game《 Địa Ngục Chi Thành II 》ấy.”
Có người nói, “Nghe nói Thiên Đường Chi Môn bắt chước bối cảnh của Địa Ngục Chi Thành I. Vả lại, Địa Ngục Chi Thành hình như là do một công ty trong nước hợp tác với đoàn đội LO2 bên Mỹ cùng khai phá game. Thật sự mà nói thì phương diện thiết kế đồ họa quả thật rất tinh xảo.”
“Mấy ngày trước có xem blog của Pot, hình như game này là do anh ấy nghĩ ra đó.”
Tô Trản chen miệng. “Mấy người cũng biết Pot?”
“Ai chơi game thì gần như đều biết anh ấy hết. Sao thế, em cũng biết Pot hả?”
Cô chuyển chủ đề, “Game chơi thích không?”
“Cũng được. So với một ít game trong nước thì cũng được coi là game hay.”
“Chứ game trong nước dạo này đa phần đều rơi vào bế tắc hết rồi. Nhưng mà 《 Địa Ngục Chi Thành II 》này chắc cũng được lên top 5 bảng xếp hạng game năm nay đó.”
Nói chuyện một lúc lâu, mọi người cũng dần hết hứng thú, Vương Giáo sư gọi phục vụ đến nhờ chụp cho cả đoàn một tấm hình rồi về.
Khoảng mười người xếp thành hai hàng, Tô Trản đứng giữa một đám đàn ông.
“Tách...” mấy tiếng, ảnh chụp xong.
Mọi người đứng dậy, tản ra. Tối nay ai cũng uống hơi nhiều, trên mặt đều mang theo chút hồng hồng. Mọi người dìu nhau ra cửi, đại sư huynh kéo tay Tô Trản nói, “Để anh đưa em về.”
Tô Trản từ chối, “Dạ thôi, em tự đi được, không làm phiền anh.”
Đại sư huynh thở dài, “Con gái phải dịu dàng một tí mới khiến người ta thích.”
Tô Trản cười một cái, cô cũng không thèm cho người ta cơ hội nên xoay người đi về.
Một đám người nhìn Tô Trản ngồi lên xe về, mãi đến lúc cô đã đi xa mới phất tay, “Ôi... Tiểu sư muội thật không đáng yêu. Con gái thôi mà mạnh mẽ thế làm gì chứ! May mà em gái của mình cũng tốt, ít ra còn biết nũng nịu làm dáng. Nếu nói chuyện tình cảm với Tiểu Trản chắc chết quá...”
“Thật là tiếc cho một gương mặt khuynh nhân.”
“Đại sư huynh này, không phải anh thích em ấy chứ??” Có người lay cánh tay đại sư huynh.
Đại sư huynh bất đắc dĩ lắc đầu không nói.
Có lẽ, vài năm trước đây anh đã từng thích em ấy.
Nhưng hôm nay gặp lại lại chẳng tìm được cảm giác lúc xưa. Quả nhiên, người ta nói “gặp lại nhau không bằng tự mình hoài niệm” là chính xác.
Số người chơi 《 Địa Ngục Chi Thành II 》ngày càng tăng, Mạnh Thần tung ra danh sách người chơi. Sau một tháng phát hành game, số gamer cùng ACU trong 《 Địa Ngục Chi Thành I 》cũng thay đổi, đây cũng xem như là trò chơi hot nhất năm nay rồi. Mạnh Thần và Đại Minh nhìn doanh thu không ngừng tăng lên, Đại Minh chậc một tiếng, “Hai vợ chồng nhà kia thật tuyệt vời. Chị dâu thì thông minh, lão đại lại là chiêu bài người thật. Fan của lão đại rất nhiều, tùy tiện quảng cáo một chút đã thu được nhiều thế này. Nói này, doanh thu cứ tăng thế này thì trực tiếp bán lão đại không phải nhanh hơn à? Chúng ta mở một công ty quảng cáo, để người ta thuê lão đại đi quảng cáo. Mẹ nó, thế thì một triệu một tháng cũng không thành vấn đề!”
Mạnh Thần tựa lên ghế liếc mắt nhìn, “Đồ điên! Cậu thấy với tính tình của anh ấy sẽ thèm đếm xỉa đến ý của cậu à?”
Đại Minh nhỏ giọng lại, “Tôi, tôi chỉ nói bừa thôi mà...”
Mạnh Thần, “Cậu xem mấy minh tinh khác đi, xem xem nhân khí của bọn họ có cao hơn lão đại không đi? Người ta đi quảng cáo cũng chưa chắc lại đạt được hiệu quả thế này, cậu có biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Vì anh ấy rất thần bí. Trong eSport luôn ít lời, cũng chưa bao giờ đăng blog nào. Cái hình tượng cao lãnh đại thần rất được người khác mến mộ. Với lại, lão đại cũng rất đẹp trai, fan cuồng có lúc nào không trông ngóng. Giờ nếu lão đại ngày nào cũng lắc lư trước mặt người khác, cậu thử nghĩ xem kết quả có được tốt thế này không hả. Tất cả đều là do hai chữ “thần bí” thiêu đốt lòng fan. Đến lúc cảm giác thần bí ấy phai nhạt thì fan cũng chẳng còn nhiệt tình như trước đâu.”
Mạnh Thần một bên post blog, một bên giải thích cho Đại Minh. Đại Minh cái hiểu cái không gật đầu một cái.
Mạnh Thần nói nhỏ, “Thật sự là tiểu bạch ngốc.” Ngón tay nhanh chóng hoạt động.
Đại Minh nổi giận, “Cậu nói ai ngu hả??”
Mạnh Thần ngẩng đầu, “Khoan đã...”
Ôi trời—-
Ngón tay cậu dừng lại, một tấm hình hiện ra ngay trước mắt.
Đại Minh hỏi, “Sao thế??”
Mạnh Thần nhìn chằm chằm màn hình điện thoại thật lâu mới đưa cho Đại Minh nhìn, “Đây là Tô Trản đúng không?”
Là một bức hình tập thể, mà đa phần đều là đàn ông.
Đại Minh cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, “Lỗ mũi này, miệng này, bộ quần áo này cũng từng thấy qua rồi. Ừ, đây chính là chị dâu!”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Từ Gia Diễn bỏ tay vào túi đi tới, “Hai cậu rảnh quá?”
Mạnh Thần bận bịu đưa điện thoại cho anh, “Lão đại, có người đào góc tường nhà anh.”
Từ Gia Diễn tựa người vào cửa, thong dong chờ Mạnh Thần đưa điện thoại đến.
“Lão đại, chị dâu gần đây gia giáo không nghiêm rồi! Chị ấy thế mà lại cùng đi uống rượu với một đám đàn ông thế này, còn chụp hình nữa... ” Mạnh Thần chỉ vào một người trong hình, “Trời ơi... Tên này lại còn khoác tay lên vai chị dâu. Mẹ, thật không biết xấu hổ!!”
Từ Gia Diễn lấy gói thuốc trong túi quần ra, lấy một điếu thuốc rồi bật lửa, ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn qua. Khóe miệng giật giật, quả thật không được thoải mái cho lắm.
Nhưng anh còn có thể nói cái gì chứ!
Hai người cũng chưa tính là cái gì.
Mạnh Thần lải nhải một lúc lâu.
Từ Gia Diễn cầm điếu thuốc xuống rồi cố ý hỏi, “Cậu cũng hay theo dõi mấy cái blog linh tinh nhỉ?”
Mạnh Thần nói, “Không phải đâu lão đại. Người này thật sự rất giỏi đó. Hắn là tinh anh của IT. Lúc trước tham gia thi đấu một lần mới biết hắn. Không phải anh quên em cũng từ IT mà ra đó chứ!! Nhìn dáng dấp cũng được lắm mà, nhưng mà nhìn bộ dáng này chắc chắn là tơ tưởng chị dâu rồi. Anh xem xem hắn viết này, gì mà ‘Tiểu sư muội đã lâu không gặp. Thật là nhớ!!’ ”
Đại Minh thấy sắc mắt Từ Gia Diễn dần lạnh ngắt bèn đá Mạnh Thần một cái, “Cậu đừng nói vớ vẩn nữa. Người ta là anh em ôn chuyện cũ chứ làm gì mà đào góc tường ở đây.”
Lúc Tô Trản rời khỏi bệnh viện thì đúng lúc gặp Nam Sơ.
Thứ cô chú ý đầu tiên là cặp chân thon dài thẳng tắp lại trắng noãn của Nam Sơ. Nam Sơ nhàm chán đứng một chỗ, hình như đang đợi ai đó. Nam Sơ quay đầu lại thì thấy Tô Trản, Nam Sơ cười cười đi đến, “Sao cô ở đây?”
Tô Trản nói, “Hình như bị cảm rồi. Còn cô?”
Nam Sơ và Tô Trản sóng vai đi ra ngoài, “Chờ trợ lí. Mà thôi, không đợi nữa, cô ăn cơm chưa? Đi thôi, tôi mời cô một bữa.”
Hai người đã lâu không gặp, Nam Sơ thế nào cũng không chịu để Tô Trản rời đi. Hết cách, Tô Trản đành để Nam Sơ kéo đến một nhà hàng đồ Tây tĩnh lặng.
Nam Sơ dĩ nhiên là thường xuyên đến nơi này, cô quen đường đi vào, chọn đại một cái bàn ngồi xuống rồi tháo cặp kính ra, “Gần đây thật là mệt...”
Tô Trản nhìn, “Tôi biết, vành mắt cô cũng đen sì rồi.”
Nam Sơ, “Đừng nói đến tôi nữa. Còn cô thì sao, sao sắc mặt lại khó coi như thế?”
“Thức đêm nhiều.”
“Phụ nữ bớt thức đêm đi.”
Hai người ngồi tán gẫu, Tô Trản nhìn tấm quảng cáo ở bên cạnh, là một món ăn khá ăn khách gần đây. Chợt nhớ đến chủ đề hot trên blog mấy hôm trước, “Cô và anh ta là thật?”
Nam Sơ bĩu môi, “Công ty tạo scandal thôi, anh ta có triển vọng.”
Trong lòng Tô Trản âm thầm đánh giá, rồi gật đầu, cô uống một ngụm không nói lời nào.
Nam Sơ an nhàn nhìn dòng người qua lại ngoài khung cửa, hỏi, “Cô và đại thần thế nào rồi?”
“Đợi một thời gian nữa mới biết.”
Nam Sơ hỏi, “Sao thế?”
“Chờ mọi việc xong xuôi rồi tính tiếp. Bây giờ ai cũng bận, công ty anh ấy một đống việc, bên tôi cũng bận bịu nữa.”
“Công ty của đại thần không phải ổn rồi sao? Tôi thấy cái game gì đó cũng không tệ mà, ngày nào cũng thấy xuất hiện trên blog. Rất nhiều minh tinh đều chơi nó. Nếu cô không ngại thì để mấy ngày nữa tôi post một bài được không?”
“Việc đăng bài trên blog bên cô có cần công ty đồng ý không?”
“Không cần. Ngoại trừ việc say rượu làm loạn ra thì mấy việc khác đều được.”
Tô Trản vội cảm ơn, “Vậy cảm ơn cô.”
“Cảm ơn gì chứ! Tô Trản, cô không biết tôi thích cô thế nào đâu.”
Lúc nói ra lời này Nam Sơ vô cùng nghiêm túc, một đôi mắt to tròn chợt né tránh đi. Tuổi còn trẻ, trên da mặt lại chẳng hề có một lỗ chân lông nào, sau đó Nam Sơ bổ sung thêm, “Cũng sắp bằng đội trưởng rồi.”
“Nam Sơ, tôi cũng thế.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời rực rỡ tỏa nắng, dòng người đang qua lại.
Qua cửa kính nhà hàng, hai cô gái nhìn nhau, trên môi là nụ cười vui vẻ.
Lúc đó, Tô Trản quả thật đang suy nghĩ.
Ngoại trừ Từ Gia Diễn ra, thì có lẽ đây là người mà cô thật sự yêu thích.
Hai người rảnh rỗi nói chuyện một hồi thì Tô Trản có điện thoại, nhìn lên màn hình, là Hàn Văn Văn.
Cô cầm điện thoại ấn nút nghe, “Văn Văn.”
Đầu kia điện thoại là giọng nói trầm trĩnh của Hàn Văn Văn, “Tô Trản, tuần sau cô rảnh không? Tôi kết hôn.”
Ngưng ba giây, Tô Trản nghĩ rằng mình nghe lầm nên xác nhận lại, “Cô kết hôn.”
Hàn Văn Văn ừ một tiếng, “Thế có rảnh không?”
“Thứ bảy hay ngày nào?”
“Thứ bảy.”
“Rảnh.”
“Vậy cô và Từ Gia Diễn cùng đến đi, tôi không gọi cho anh ấy đâu.”
“...Sao tự nhiên lại kết hôn nhanh thế?”
Hàn Văn Văn rất bình tĩnh, “Tôi ổn lắm, cô đừng lo.” Tô Trản còn tự nghĩ rằng trên khuôn mặt Văn Văn giờ này nhất định sẽ treo một nụ cười nhẹ nhàng, ôn hòa.
“Được.”
Điện thoại ngắt được nửa phút rồi mà Tô Trản vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến lúc Nam Sơ quơ quơ tay trước mắt cô, “Nào, đi thôi, trợ lí của tôi đến rồi.”
Tô Trản hoàn hồn, cầm túi đứng dậy.
Về đến công ty, trò chơi thành công vô cùng, tiếng khen như nước thủy triều, nhân viên hưởng thụ sự an nhàn tạm thời. Một đám người vây quanh nhau tám chuyện. Đại Minh thấy cô đi vào bèn ngọt miệng, “Tô tiểu muội đi đâu về thế?”
Tô Trản tự nhiên đi về chỗ làm việc của mình, “Dạo phố thôi.”
Đại Minh nháy mắt với người phía sau.
Chốc lát, Mạnh Thần đi ra, trên tay cầm theo một chiếc hộp, “Khụ...”
Tô Trản nhìn Mạnh Thần, rồi nhìn chiếc hộp tỏ vẻ không hiểu.
Mạnh Thần nắm chặt tay, ánh mắt lay động, “Thật ra, tôi thấy cái này khá là hợp với cô nên mua một cái. Này tặng cô. Lần trước là tôi quá kích động, xin lỗi.”
Tô Trản suy nghĩ nửa ngày nhung thật sự không nhớ nổi Mạnh Thần đang nói đến việc nào.
Mạnh Thần dùng tay ra hiệu cho cô, lúc này cô mới nhớ ra, “Không sao đâu, tôi không để trong lòng.”
Mạnh Thần đương nhiên biết Tô Trản không để ý đến việc đó. Một cô gái nếu gặp phải chuyện như thế chắc chắn sau này dù cho có bị đánh chết cũng không muốn nói chuyện nữa. Thế nhưng Tô Trản đến bây giờ vẫn không cố ý né tránh, vẫn như thường. Lúc làm việc cũng không vì chuyện đó mà ảnh hưởng. Ở điểm này cô quả thật là một người rất rộng rãi, Mạnh Thần rất thưởng thức tính cách này.
Dĩ nhiên chỉ có thưởng thức mà thôi.
Yêu thích loại người như Tô Trản chắc ngoài lão đại ra sẽ chẳng còn người khác.
“Tôi biết cô không để ý nhưng ít ra vẫn phải xin lỗi cô. Lần trước là tôi sai, do tôi có thành kiến với cô. Nhưng hôm nay tôi đã hiểu, nhìn phụ nữ không thể chỉ để tâm vào vẻ bề ngoài, bình hoa cũng có cái nạm vàng.”
Tô Trản không biết trả lời làm sao, Mạnh Thần cười đến vui vẻ rồi nhẹ nhõm quay đi tìm Đại Minh chơi, nhưng vừa đi được hai bước đã quay lại.
“À quên mất, lão đại vừa bay qua Mỹ rồi, anh ấy không kịp nói với cô, tuần sau sẽ về.”
Tô Trản sửng sốt, “Sao tự nhiên lại qua đó?”
“Bệnh viện gọi đến. Chắc là tình huống của bác Từ không được tốt rồi.
Từ Gia Diễn đến Mỹ thì gọi cho Tô Trản. Lúc đó, Tô Trản đang ngồi trong phòng làm việc của anh, trong đầu đều là hình bóng của anh. Chuông điện thoại vang lên, số nước ngoài.
Co trở nên nghiêm túc hẳn, vì trực giác nói cho cô đây là số của anh, “Từ Gia Diễn, là anh phải không?”
Đầu kia điện thoại cười một tiếng, giọng nói lộ vẻ bỡn cợt, “Ừ, là anh.”
Đêm đã khuya, trong phòng làm việc không hề bật điện, một mảnh đen kịt bỗng nhiên im lặng.
Qua điện thoại, giọng nói của anh vô hình lộ ra một vẻ trầm thấp vô cùng mê người, “Sao không nói gì?”
Tô Trản suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Khi nào anh về?”
“Nhớ anh?” Giọng nói hiếm lúc mang theo mấy phần trêu đùa.
Cứ nghĩ là cô sẽ giả vờ không nghe, kết quả lại nghe thấy giọng nói êm dịu của cô, “Nghĩ muốn ôm anh.”
Trong điện thoại hoàn toàn yêu tĩnh.
Anh không nói một lời nào.
Một lúc sau anh mới hạ giọng, “Thế em cứ giữ trạng thái đó đi, rồi đợi ngày anh về.”
Tô Trản không đùa nữa bèn nói tới chính sự, “Tuần sau Văn Văn kết hôn, anh về kịp không?”
“Không biết nữa.” Từ Gia Diễn dừng lại rồi nói tiếp, “Sao cô ấy tự nhiên thông suốt thế?”
Tô Trản nói, “Không phải đâu anh. Cô ấy không phải thông suốt mà có lẽ là luẩn quẩn trong lòng.”
Từ Gia Diễn lẳng lặng nghe. Ở đầu bên kia hình như có người đang nói chuyện với anh nên Tô Trản cũng không nói tiếp nữa, “Thôi, anh làm việc của anh đi, em buồn ngủ rồi.”
Từ Gia Diễn ừ một tiếng, “Ngủ ngon.”
Tô Trản tắt đèn, đi về nhà.
Mấy ngày sau, đúng tám giờ tối Từ Gia Diễn sẽ gọi cho cô. Ở Mỹ thì lúc đó vừa vặn là 8h sáng. Gần như là hôm nào cũng ngủ trên sô pha, sáng sớm hôm sau ánh mắt trời chiếu vào, anh ngồi dậy, theo bản năng tìm điện thoại, xoa xoa đầu tóc rồi gọi điện thoại cho cô.
Anh tựa người vào hành lang lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xuống hàng cây, bên tai là giọng nói của cô.
Đứng cạnh lan can, giọng nói buổi sáng vô hình mang theo chút lười biếng, hơi khàn khàn, anh nhàn nhạt kể về quá khứ, nói đến lúc nhỏ, lúc đi học còn có cả lúc đi kiếm việc làm.
“Lúc nhỏ anh ngoan lắm hả?”
Anh ừ một tiếng, “Lúc nhỏ hay bị đánh lắm, mình yếu thế đâu có dám phản kháng nên rất nghe lời.”
“Khi nào thì không nghe lời nữa?”
Anh híp mắt, cẩn thận nhớ lại, “Đến cấp 3 thì phải. Lúc đó thích chơi game nên ngày nào cũng trốn tiết cùng Trầm Tinh Châu ra quán net chơi.”
“Có cô gái nào đưa thư tình cho anh không?”
“Chắc là...có.”
Anh thật sự không nhớ rõ. Bởi trong ấn tượng của anh, thỉnh thoảng dưới bàn học sẽ có một hai bức thư không rõ nguồn gốc. Chỉ là trước giờ anh không hề xem, thấy thì đem ném vào sọt rác thôi.
“Anh hỏi ngược lại, “Em thì sao?”
Giọng nói của cô mang theo ít phiền muộn, “Không có...”
Anh giễu cợt, “Nói thật đi. Mấy ngày trước không phải à?”
“Mấy năm phổ thông em đều là nhảy cấp. Tính ra kém bạn học mấy tuổi, lúc đến trường đều là tài xế đưa đến. Lên đại học thì chỉ chuyên chú học tập, không nói chuyện tình yêu.”
Chẳng lẽ là ảo giác của cô sao?
Ngoại trừ Lục Diệp Minh ra thì chưa có ai nói với cô là “anh thích em”.
Hay là thần kinh cô quá thô nên nghe không hiểu người ta đang tỏ tình?
Im lặng một lát, Từ Gia Diễn quay đầu nhìn, nói, “Anh cúp máy, em mau đi ngủ đi.”
Lúc anh ngắt máy, Từ Quốc Chương vừa vặn thức dậy. Ông nằm trên giường bệnh, trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn, cả người gầy trơ xương. Ông há miệng, giọng nói giống như cái cưa cưa qua, “Gần đây không cần đến công ty?”
Từ Gia Diễn nhét điện thoại vào túi quần, cả người tựa vào khung cửa rồi gật đầu một cái, “Ừ.”
Từ Quốc Chương à một tiếng rồi hỏi lại, “Cô gái kia không về sao?”
Từ Gia Diễn nghiêng đầu qua một bên, “Không.”
Từ Quốc Chương uể oải, hít sâu hai lượt rồi nói, “Lúc nào đó dẫn đến đi.”
“Ừ.”
“Nhanh lên đấy.”
Anh nhàn nhạt trả lời, “Thứ bảy phải về tham gia hôn lễ.”
“Được.” Từ Quốc Chương nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Sắp phải nghỉ hè rồi nhỉ?”
“Không biết.”
“Mấy kì nghỉ hè trước chẳng thể nào tìm được con.”
Anh không nghe nổi nữa, xoay người lại nói, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Thật ra anh và Từ Quốc Chương nói chuyện với nhau không hề nhiều. Hai người luôn nhìn nhau mà không nói. Rất nhiều lúc anh tình nguyện ngẩn người nhìn cửa sổ hoặc nhìn điện thoại còn hơn nói chuyện với ông.
Cũng có lúc, anh đổi bô nước tiểu cho ông. Ngoại trừ việc này ra thì hai cha con gần như không nói gì.
Từ nhỏ đã không nói chuyện gì nhiều nên bây giờ hai người cũng chẳng biết nói gì.
Từ lúc Từ Quốc Chương bị bệnh đến giờ giống như hoàn toàn thay đổi hẳn, từ thân hình đến cả tính cách. Bà nội có đến đây một lần, Từ Gia Diễn để bà ở mấy ngày rồi đưa bà nội về.
Còn lại thì không ai đến nữa.
Trong lòng chứa đầy phiền muộn nhưng lại chẳng biết trút chỗ nào.
Chạng vạng tối thứ sáu.
Tô Trản cầm thuốc trong bệnh viện về nhà. Lúc mở cửa chợt có người ôm cô từ sau, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, đầu cúi vào cổ cô, giọng nói hơi khàn, “Cuối cùng em cũng về rồi.”
Tô Trản tỉnh bơ mở cửa, “Sao về rồi?”
Anh trực tiếp nói, “Nhớ em.”
Cửa mở ra một khe nhỏ, anh đẩy cô vào trong rồi trong cửa lại. Để cô đứng sát tường, đầu đặt cạnh cổ cô, “Em làm nũng đi.”
Làm nũng thế nào?
Tô Trản vẫn đang ngẩn người, anh nhẹ nhàng cắn lên tai cô, “Nói em muốn anh.”
Nói xong, ánh mắt nhìn về gói đồ nhỏ trên tay cô, “Thứ gì đây?”
Vừa lúc cúi người xuống chuẩn bị cầm lấy thì môi bị người hôn.
Một nụ hôn sâu.
Túi đồ rơi xuống sàn nhà, ánh mặt trời dần dần khuất sau chân núi, hơi ấm của nắng chiều còn dư lại xuyên qua cánh cửa thủy tinh tạo thành một lớp ánh sáng hồng nhàn nhạt trên mặt đất.
Hai người dây dưa trước cửa.
Tô Trản nhắm hai mắt, lúc nãy hôn lên môi anh, đôi môi ấy mềm mại vô cùng. Có lẽ đây là nơi mềm mại nhất trên cơ thể anh. Một giây sau, anh phản kích đè cô trên tường hôn lên.
Quá lâu...
Không biết đã qua bao lâu...
Hai người giống như đều dùng hết khí lực của mình cho đối phương.
Trong hơi ấm còn sót lại của nắng chiều, hai người triền miên cùng nhau.
Cho đến lúc ý loạn tình mê, quần áo cởi được một nửa.
Hai tay của Tô Trản ôm chặt cổ anh, đôi chân dài treo bên hông anh. Từ Gia Diễn nâng cầm cô hôn lên, vừa hôn vừa hỏi, “Vào phòng ngủ được không?”
Tô Trản chợt thnah tỉnh, vội vàng tránh né ôm ấp của anh, “Không được, hôm này là kì kinh nguyệt.
“... Em đùa anh?”
Cô tựa đầu vào lòng ngực anh, nhỏ giọng, “Ai ngờ anh phản ứng mạnh như thế chứ...”
F*CK!!!!
Anh thật sự rất muốn chửi một tiếng nhưng rồi bình tĩnh lại, xoa đầu cô, “Xuống đi,”
Tô Trản từ từ đi xuống, hai chân đứng vũng trên sàn nhà nhưng hai tay vẫn để trên cổ anh, “Em có thể giúp anh...bằng cách khác...”
Từ Gia Diễn nhìn cô chằm chmafw, anh cười cười, cúi đầu thấp giọng hỏi cô, “Em nói đi, bằng cách nào...?”
Tật xấu của đàn ông ở phương diện này thật sự chỉ xem một lần là đủ.