Giải đấu được diễn ra trong sân bóng trước trường THPT Hoa Sen, gọi là sân bóng nhưng mặt sân gồ ghề, mấp mô, chỗ có cỏ, chỗ lại chỉ toàn là đất, được cái không gian thông thoáng, người qua đường có thể dừng xe lại nhìn bất cứ lúc nào. Ban Tổ chức đã sửa lại cái khung thành cho đàng hoàng mắc thêm cái lưới mới tinh. Xung quanh sân có rất nhiều biển quảng cáo, bóng bay, loa đài mở nhạc xập xình. NGhe nói còn mời cả một ca sĩ hội chợ đến biểu diễn cho thêm phần nào nhiệt.
Ngoài ra không thể thiếu được các cô gái chân dài, mặc áo thun xanh, diện váy xếp ly ngắn cũn. Trang phục của hoạt náo viên chuyên đứng cổ vũ. Cô nào cô ấy ngực to, chân dài, trắng nõn. Phụ nữ thì chướng tai gai mắt còn đấng mày râu thì không thể không nán lại, không xem bóng thì xem người đẹp.
“Quảng cáo sữa có khác, ngực to phết!”
Anh Phương hai mắt sáng bừng nhìn hết cả bốn cô mà khoang miệng đã tràn ngập nước miếng. Anh nuốt vội rồi nhanh chóng vuốt mái tóc lân la làm quen với mấy cô nàng nóng bỏng. Có người tiên phong đi đầu, mấy thành viên trong đội bóng khác cũng nhao nhao đi lên tranh giành chụp ảnh.
Giải đấu phong trào diễn ra với thể thức đơn giảm, màn phát biểu không dài dòng như hồi Xuân Mai đá cấp tỉnh. Phía nhà tài trợ cho rằng người việt nam thể hình khiêm tốn là do không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng trong thời kỳ vàng phát triển cơ thể, hãng Vinamilk rất vinh dự khi được tin tưởng làm nhà tài trợ cho giải đấu bóng đá nam… Thực ra ở đâu người ta cũng nói như vậy cả mục đích là quảng bá thương hiệu, nhưng phải mượn những lý do cao cả hơn, như bồi dưỡng sức khỏe, lan tỏa yêu thương rồi thì kết nối cộng đồng.
Xuân Mai lần đầu nghe còn thấy hào hứng, chứ mấy anh Tài với Thanh Bình thì vừa đứng trong hàng vừa nhai kẹo cao su dường như chẳng để ý mấy lời của ban tổ chức. chờ kết quả bốc thăm nếu may mắn thì được đặt cách vào vòng trong. MÀ cách đặt tên đội cũng ngộ nghĩnh lắm cơ. Nào là CanXi, Không Đường, DHA, Vitamin, tên gọi liên quan đến thành phần của sữa, nếu không ưng thì chuyển sang Hổ Trắng, Trâu Vàng. Mới đầu lúc đăng ký, Thanh Bình định đặt tên là Tiệt Trùng nhưng người của ban tổ chức không đồng ý nên họ đạt luôn tên cho đội là đội Bò Sữa. Trang phục áo trắng quần đen
Dù sao cũng chỉ là tên gọi, nhà tổ chức muốn sao thì cứ để họ làm như vậy, kết thúc giải không quên trao tiền thưởng là được.
Sau kết quả bốc thăm, đội may mắn vào vòng trong là đội DHA, còn đối thủ của đội Bò Sữa trong trận đầu tiên là đội Vitamin, áo màu xanh lá nõn chuối. Giải đấu diễn ra trong hai ngày. NGày thứ nhất, sáng hai trận, chiều hai trận, ngày thứ hai, buối sáng đá bán kết, buổi chiều đá trung kết. Nhà tài trợ sẽ không nán lại một địa điểm quá lâu, ngày thứ nhất là ngày quan trọng, thu hút được nhiều người đến theo dõi, sang ngày thứ hai sẽ ít người hơn, kéo sang ngày thứ 3 chưa chắc đã có ma nào đến. KÉo dài hai ngày là đủ với số lượng 7 đội bóng.
Trận Bò Sữa gặp Vitamin là trận đấu thứ hai trong cặp trận buổi sáng, vừa quan sát trận đầu tiên được vài phút, đội trưởng Thanh Bình nở nụ cười nhạt, một chút cao ngạo của kẻ “out trình” Bóng đá phong trào mang đậm tính quảng cáo thương hiệu thì không có gì cho anh bận tâm. Anh Phương tranh thủ đi tán tỉnh mấy em gái chân dài, thực sự trong kho người yêu của mình chưa có hàng cực phẩm như thế này, nên anh nhất quyết phải tán đổ một cô, nào có tâm trạng theo dõi trận bóng. Anh Hiện còn rảnh rang bấm điện thoại chơi bài, thi thoảng lại phải đảo mắt nhìn trận đấu vì đám đông reo hò quá dữ.
Giả đấu lần này tuy nhỏ vậy mà có cả MC bình luận, nhờ có anh ta mà trận đấu kém chuyên môn cũng trở nên hấp dẫn hơn nhiều, ngoài ra còn có một tay trống, mấy cô gái được thuê để hò hét cổ vũ. Cầu thủ trong sân đá nhiệt tình hơn hẳn.
Xuân Mai sau khi “giác ngộ”, nó quan sát trận đấu kỹ hơn, nhất là về tư thế, cách vung tay lấy đà và phương hướng chuyển động. cơ thể người chuyển động như một dòng chảy có trước có sau, có nhân có quả. Mỗi tội các cầu thủ này hơi vụng về nên dòng chảy lâu lâu lại bị ngắt quãng bởi những pha chuyền hỏng, nhưng nó giúp cho Xuân Mai có thể nhìn trận đấu dưới một con mắt khác, nếu luyện được thành thục chiêu này có thể nó sẽ không còn sợ đội phó Nam Anh nữa.
Càng chăm chú theo dõi, trận đấu kết thúc từ lúc nào không hay, đã đến lượt trận của đội Bò Sữa ra sân. Sơ đồ đội hình 4-2-3-1, tuy vậy có thể dễ dàng nhận ra đội bóng phân chia ra làm hai, 4 tấn công, 6 phòng thủ. Xuân Mai chơi trên hàng phòng ngự và nhận chỉ thị không cần vượt quá đường biên ngang., những người khác cũng tương tự như vậy. Thu hồi luân chuyển bóng lên trên do Thanh Bình phụ trách, Anh Tài chơi cánh trái, Thiện chơi cánh phải, anh Phương chơi cao nhất. CẢ trên sân lẫn trên giường anh đều thích giã vào “cầu môn” của đối phương.
Đội Vitamin ra sân với sơ đồ 4-4-2 nhưng sơ đồ chiến thuật ở cấp độ giải đấu phong trào không có nhiều ý nghĩa. Các cầu thủ sẽ đá theo bản năng và chơi bóng có phần cá nhân, bóng lăn được vài phút đội hình bên kia đã xô lệch, chỗ thừa người, chỗ lại thiếu người.
Dù biết có khoảng trống sau lưng đội đối phương, nhưng anh Phương chiếm được vị trí thuận lợi, Thành Bình thực hiện một cú đệm bóng cho đồng đội, nhìn thì đơn giản nhưng thể hiện nhãn quan vô cùng lợi hại. loại bỏ hoàn toàn hai cầu thủ đối phương.
Anh Phương có bóng nhưng không hề lao lên tấn công cứ chờ cho đội đối phương lao vào tranh chấp với mình, thì anh lại chuyền sang cho anh Thiện, bóng lại quay về chân Thành Bình như một vòng tròn luẩn quẩn. Không phải các anh không biết tấn công mà giống như đang dạo chơi thì đúng hơn.
“Bọn họ đang giấu nghề ư?”
Trong đầu Xuân Mai xuất hiện nghi vấn, nó quan sát thấy dòng chảy của ba người kia rất trơn chu, không đứt gãy như cầu thủ bên đội Vitamin, các pha bóng thoạt nhìn thì thấy đơn giản nhưng bao hàm một sự tinh tế nhất định, khiến đối thủ cảm thấy bất lực trong việc đuổi theo bóng, nhiều không gian được mở ra vậy mà họ lại không tấn công khiến cho Xuân Mai cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi làm nóng người, Thanh Bình dẫn bóng lên cao, khi gặp đối thủ truy cản, anh chuyền cho đồng đội chứ không muốn thực hiện động tác dẫn bóng qua người đối phương. Mấy anh kia cũng như vậy, đều tránh va chạm trực tiếp, cứ như vậy kéo bóng vào trong vòng cấm đối phương một cách dễ dàng. Rồi như đợi cho người ta lui về phòng thủ, Anh Phương chần chừ một lúc rồi mới dứt điểm, bóng đi lập bập vào trong lưới, thoạt nhìn chỉ như một tình huống lộn xộn trước vòng cấm và ăn may.
Sau khi ghi bàn thắng, mấy anh bên đội Xuân Mai chơi buông thả, thậm chí là chuyền ẩu để bóng vào chân đối phương, Đội Vitamin dâng cao đội hình để tìm kiếm bàn gỡ, anh Thành Bình cứ để cho họ thoải mái tràn sang, bản thân mình và hàng tiền vệ cũng lui về một cách hời hợt.
“Mới phút trước còn chơi rất hay, vậy mà có thể để đối phương qua mặt dễ dàng vậy sao? Họ cố tình làm vậy?”
Xuân Mai đang mải suy nghĩ đồng thời tập trung rèn luyện kỹ năng quan sát dòng chảy, vậy nên cơ thể của nó cứ trơ ra như gỗ đá để cầu thủ đối phương dễ dàng qua mặt. Những thành viên trong đội hậu vệ toàn là thanh niên bốc vác ngoài chợ, cứ thấy bóng là bu vào tranh chấp, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn trước vòng cấm. Một cầu thủ đội nhà khều chân quá mạnh khiến bóng lăn vào lưới, vô tình gỡ hòa cho đội Vitamin.
Đội bên kia ăn mừng ghê lắm, còn đội Trưởng Thành Bình chỉ thoáng nở một nụ cười chế giễu. Nụ cười ấy sao lọt qua mắt Xuân Mai được, bị gỡ hòa vậy mà tâm trạng của họ lại rất thoải mái thậm chí vui là đằng khác. Rốt cuộc điều gì đang diễn ra. Họ đang giả vờ hay chỉ là hạng thùng rỗng kêu to, chẳng có bao nhiêu tài năng mà cứ tỏ vẻ coi thường người khác.
Tình huống bóng tiếp theo, Thanh Bình và đồng đội vẫn cứ tỏ ra thờ ơ để đội Vitamin thực hiện pha triển khai bóng. Theo lẽ thường, Xuân Mai có thể tha hồ chạy theo để đoạt lại bóng nhưng có hai điểm bất lợi, một là đối phương quá đông đã đành vậy mà đồng đội cũng di chuyển hơi ngáo đá, hai ba ông lao vào cướp bóng thành ra làm vướng chân vướng tay Xuân Mai, cả bốn người đâm vào nhau, chân người nọ đan chân người kia, ngã thành một chùm khiến cho khán giả bên ngoài phải phì cười.
Cả đồng đội ở tuyến trên cũng cười luôn.
Xuân Mai thực sự không hiểu nổi, bóng đá ở mảnh đất này sao mà kỳ cục và chẳng nghiêm túc chút nào, Vitamin ghi bàn dẫn trước 2-1, đội trưởng Thanh Bình vẫn hời hợt như cũ, rõ ràng lúc đầu họ muốn chiến thắng để kiếm tiền thưởng cơ mà, nhưng thi đấu như thế này thì có thể sẽ bị loại từ sớm.
Nếu thực sự còn thủng lưới một bàn nữa, Xuân Mai tự nhủ sẽ không tuân theo lời của đội trưởng Thanh Bình nữa. Trình độ cầu thủ bên đội Vitamin Xuân Mai có thể tự mình cân được.
Dường như nhận thấy sự bất mãn của nó, lần này Thanh Bình đã chơi nghiêm túc hơn, không để thủng lưới cũng không ghi thêm bàn nào để cân bằng tỉ số. Kết thúc hiệp 1 với tỷ số 1-2, đội bò sữa đang thua một trái. Một vài người bắt đầu thấy lo khi bj loại sớm.
“Nè, cứ đá như vậy thì bị loại ngay vòng đầu rồi, lấy đâu ra tiền thưởng. làm mất của tôi một ngày không công chẳng kiếm ra xu nào.”
Thanh Bình thản nhiên đáp:
“Không thua được đâu, sang hiệp 2 thắng ngay ấy mà. Tin tôi đi, chẳng lẽ đá được 1 hiệp thì lại bỏ về giữa chừng sao?”
“Hừ…”
Xuân Mai không nhịn được tới gặp anh Tài hỏi cho rõ ràng.
“Các anh cố tình để thua đúng không? trình độ của của các anh hoàn toàn có thể thắng đội kia rất dễ dàng.”
Anh Tài cười khẩy.
“Sao lại nói như thế, nếu anh giỏi thì đâu đến nỗi như thế này, không thấy mấy anh bị người ta vượt mặt dễ dàng đấy à? “
Xuân Mai nói bằng giọng nghiêm túc.
“Bởi vì trình độ chơi bóng của em chỉ hơn chứ không kém các anh, em nhìn là biết ngay, các anh đang cố tình để thua.”
Anh Tài nhìn Xuân Mai, dò xét từ đầu đến chân, đánh giá một lượt.
“Chà, dám tự nhận giỏi hơn bọn anh cơ à? Mạnh miệng gớm nhỉ, lát có giỏi thì lao lên mà ghi bàn đi.”
Xuân Mai đáp.
“Ghi bàn vào lưới đối thủ này với em không khó, nhưng em vẫn giành sự tôn trọng cho đội trưởng cùng mấy anh, thế nên anh có thể nói cho em biết vì sao lại làm như vậy không?”
Anh Tài hững hờ trả lời.
“Sao với trăng cái gì? Bây giờ thắng áp đảo , hủy diệt đối thủ mấy chục bàn thì có gì vui chứ? Người ta cũng chẳng biết em là ai đâu, làm thế vừa tốn sức kết quả thu được cũng như nhau thôi, thà rằng chọn cách nào đó nhẹ nhàng, nhàn hơn, vậy không tốt hơn à?
Em còn trẻ, chưa trải sự đời nên không biết thôi, người ta tổ chức giải đấu này mục đích thu hút sự chú ý của đám đông, người ta thích trận đấu mang tính giải trí hơn là chuyên môn. Một trận lội ngược dòng dĩ nhiên phải thú vị hơn một trận thắng hủy diệt, phải không?”
Xuân Mai gật gù.
“Thi ra là vậy.?”
Anh Tài vỗ vai Xuân Mai nói thêm.
“Em cũng thấy rồi đấy, người tham gia đều là dân lao động, bỏ việc ngoài chợ ra chơi bóng, mình nã 5, 6 bàn, người ta có vui nổi không? Anh nói là sẽ gánh đội vào vòng cuối, ẵm tiền thưởng, em không cần hoài nghi về điều đó.”