Cả ngày hôm đấy, Xuân Mai không ở nhà, nó biết chị Bảo Trâm sẽ qua nhà tìm nó, hoặc chí ít sẽ hỏi han vài câu vì sao hôm qua nó lại bỏ về.
Chấm dứt hay tiếp tục mối quan hệ này? Xuân Mai đứng giữa lằn ranh, tiếp tục thì chưa sẵn sàng, mà buông tay thì lại không đành lòng. Nhưng cứ duy trì như hiện tại thì cũng chẳng hay ho, để người ta chờ đợi đến bao giờ?
Một Tháng nữa, qua loạt trận giao hữu, nó sẽ phải đưa ra quyết định. trong thời gian này nó sẽ tránh mặt không gặp chị Bảo Trâm. có thể không thấy mặt của nó, không phải thương hại một đứa nhóc, biết đâu chị sẽ tìm được người phù hợp hơn.
Những lúc buồn, Xuân Mai lại tìm tới bóng đá như một sự giải thoát tạm thời. Nó trở lại sân cỏ PNG để xem người ta đá bóng, nhận tiện chào hỏi luôn anh Tiến và mấy người quen.
nghe tin Xuân Mai thắng hạng nhất, anh Tiến không bất ngờ lắm.
"Năm nào đội bóng Thành Phố cũng giành hạng nhất, quan trọng là sau giải đấu có nhận được thông báo lên triệu tập không mới là quan trọng. Lên đấy cọ sát một thời gian, thấy trình độ ở trên như thế nào, có theo kịp không?"
Xuân Mai cười đáp.
"Thời gian đầu lên đó cũng hơi ngợp một chút, giờ thì không ngại thành viên nào trong Ngũ Hổ Tướng cả. có thể chơi sòng phẳng được."
Đức Tiến trầm trồ.
"Kể cả Nam Anh sao? quái vật ở hàng phòng ngự?"
Xuân Mai chột dạ.
"Anh nhắc em mới nhớ, quả thực còn có đội phó là khó vượt qua nhất, đấu 1 vs 1 không ai vượt qua được, giống như bị anh ta nhìn thấu ý đồ vậy đó. lúc đấu tập thì em phải chọn cách sút xa để không phải đối đầu trực tiếp."
Anh Tiến vỗ vai Xuân Mai.
"trong bóng đá sẽ tồn tại một số người mà ta không thể vượt qua. Em có thể ngang trình được Ngũ Hổ Tướng hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của anh. cứ như vậy, đội bóng có thể đá ở giải quốc gia đấy. ước mơ trở thành cầu thủ chuyên nghiệp sắp thành hiện thực rồi."
Xuân Mai cười buồn.
"Anh từng nói, chừng nào chưa được đá giải hạng nhất, ngày đó vẫn phải nỗ lực rèn luyện. Giờ em vẫn muốn nâng cao trình độ, nhưng cả đội đang trong thời gian nghỉ, phải ba tuần nữa mới tới đợt tập trung."
Đức Tiến tặc lưỡi, không ngờ Xuân Mai lại cuồng đến thế, bên trên cho nó thời gian nghỉ ngơi, nó lại không chịu nghỉ ngơi, vẫn muốn luyện tập nhiều hơn nữa.
"Cái này thì anh không giúp được rồi, trình độ của em đã vượt xa những người ở sân PNG, giờ mà thi đấu ở đây hoàn toàn không tiến bộ lên được, ngược lại còn bị thụt lùi chứ chẳng đùa. Đến cấp tỉnh còn không ngán Ngũ Hổ Tướng, vậy thì phải ra ngoài tỉnh thôi."
Xuân Mai vội hỏi.
"Ra ngoài tỉnh ư?"
Đức Tiến cầm chai nước, làm một hớp rồi gật gù.
"Đúng thế, Em có xưng bá ở trong tỉnh, nhưng ra ngoài chưa chắc không có người giỏi hơn em. Huống chi L.A còn chưa đủ tư cách đá giải hạng Quốc gia, thì vẫn còn non lắm. Hãy ra ngoài tỉnh, tìm kiếm một giải phong trào nào đó để trau dồi kỹ năng trong lúc chờ đợi đi."
"Nhưng em biết tìm ở đâu bây giờ?"
Đức tiến đáp.
"Thì tìm trên mạng đó, thiếu gì?"
Vừa nói, Đức Tiến vừa lấy điện thoại trong ba lô, mở Facebook lướt qua vài hội nhóm bóng đá.
"Có một giải phong trào cho hãng Vinamilk tài trợ diễn ra ở đầu tuần sau, đá ở Kiên Giang, có hứng thú thì đăng ký tham gia."
"Dạ, nhưng đăng ký thế nào anh? một mình cũng thi đấu được ạ?"
"Dĩ nhiên là không? có nhiều người muốn tham gia đá bóng nhưng không đủ team, họ tự tập hợp với nhau để hợp tác đi săn giải thưởng. dưới bài đăng có nhiều bình luận kêu đang thiếu người, anh điền tên chú vào nhé."
Xuân Mai mừng rơn ríu rít đưa số điện thoại và tên cho anh Tiến comment.
lát sau có người gọi điện cho Xuân Mai để xác minh, Như vậy là đã xong, họ hẹn vài ngày nữa, đủ team sẽ gặp mặt.
"Cảm ơn anh Tiến nhiều nha."
Đức Tiến cười khẩy.
"Ai bảo chú là đệ tử ruột của anh, để anh giới thiệu chú vào nhóm. trên này có nhiều người yêu bóng đá, có cả cầu thủ chuyên nghiệp, nếu có quen biết, tạo được quan hệ thì càng tốt. "
Trao đổi xong xuôi, hai anh em đi uống bia nói chuyện một chút về bóng đá cấp tỉnh. rồi ai về nhà nấy, anh Tiến có gia đình rồi nên không ở lại nói chuyện lâu được.
Xuân Mai về nhà khi trời đã tối mịt, quả nhiên nghe Út Thảo kể lại hồi sáng chị Trâm có ghé qua nhà, đợi đến tận trưa mẹ nói với chị.
"Xuân Mai có việc gì đó phải đi mấy ngày, cháu cứ về thành phố trước, khi nào nó về bác sẽ nhắn lại."
Bảo Trâm nghe vậy thì mới Tin Xuân Mai có việc gì đó gấp mới bỏ về ngay trong đêm. Cô cũng không còn lý do để nán lại nên đã về từ hồi chiều.
Xuân Mai cảm thấy hơi chạnh lòng khi khiến chị ấy lo lắng. Nhưng đây là sự lựa chọn của nó. Hai người xúc tiến quá nhanh, nó cần thời gian để trấn tĩnh để nhìn lại tình cảm của mình.
Bà mẹ thấy con về nhà liền lân la hỏi thăm.
"Rồi đó, giờ con tính sao? lên thành phố hay ở dưới này?"
Lên Thành Phố thì chắc chắn sẽ có lúc động chạm tới nhà chih Trâm. Ở dưới này thì có thể chị sẽ đến chơi đột xuất. muốn tránh, vậy thì tránh đi thật xa.
"Chắc con lại đi xa một chuyến, chắc đi hơn 1 tháng đó má. qua đợt tập trung đội bóng của tỉnh, con sẽ về."
"Vừa về lại đi nữa, lần này đi đâu, nói rõ ràng coi, chứ như lần trước đi biền biệt, làm má lo quá."
Xuân Mai gượng cười.
"con có điện thoại rồi đó má, có chuyện gì thì bảo con Út gọi cho con là được."
Bà Mẹ chột dạ.
"Ừ, quên mất, từ ngày con Trâm nó mua điện thoại cho con Út, suốt ngày nó không rời tay, vậy mà má không nhớ chớ. Bộ con tính tránh mặt người ta đến khi nào."
"Dạ, con tính qua đợt tập trung sẽ gặp chị ấy, cưới hay không cũng cần phải nói rõ cho chị ấy. bọn con quen nhau có gần tháng chứ mấy. Người thành phố bạo gan lắm, không tế nhị, giữ ý tứ như mình đâu. biết đâu chị ấy sẽ tìm được người khác tốt hơn."
bà mẹ thở dài, đứa con trai của mình tự ti quá rồi, chỉ có nước lấy vợ ngoài chợ may ra nó mới thấy môn đăng hộ đối. Những thứ cần nói, sáng nay hai mẹ con đã nói cả rồi. Xuân Mai tự có lựa chọn của nó, bà cũng không muốn xen vào.
Hôm sau Xuân Mai dọn đồ đi sớm, Út Thảo cắm mặt vào điện thoại mới, ba thì đang ngủ khò khờ vì tối qua xem đá bóng muộn. mẹ làm bữa sáng xong tiễn con trai ra khỏi ngõ thì cũng lững thững quay về.
Hoàng Long có hẹn Xuân Mai đi tập bóng, nhưng nó sẽ không đi. nó xuất thân từ tầng lớp lao động không quen với thói quen sinh hoạt của người giàu. Hai người cũng đầu thể nói chuyện về bóng đá có ngày. Huống chi cậu ta đang hẹn hò với Tuyết Mai. Bảo Trâm qua đó mà biết Xuân Mai lên thành phố mà không vào nhà chị ấy.
Thay vì lên Thành Phố, Xuân Mai bắt xe sang tỉnh Kiên Giang,
Mặt bằng cầu thủ Bóng đá ở Kiên Giang tốt ở Long Thành. vì vậy đây là một môi trường cọ xát vô cùng tốt. trên địa bàn cớ nhiều giải đấu phong trào do các nhãn hàng muốn quảng bá thương hiệu, một giải đá bóng sẽ thu hút được nhiều sự chú ý. trước thì có nhà mạng di động, giờ đến lượt hãng sữa Vinamilk, Milo..
Xuân Mai nhắn tin cho người đã liên Hệ với mình hôm qua. điểm hẹn nằm ở một nhà nghỉ bình dân ở khu vực ngoại thành. Xuân Mai bắt chuyến xe ôm đi đường khoảng 20 phút thì tới.
Ngoại thành đất rộng người thưa, quanh khu nhà nghỉ cỏ dại mọc um tùm hai bên đường, mấy lô đất được người ta khoanh vùng đăng biển rao bán, giá thuê trọ ở cũng rẻ hơn trong thành phố.
phía trước nhà nghỉ có một quán nước, hai ba thanh niên cởi trần, nằm võng nhâm nhi chén chè, cắn hướng dương, thi thoảng lại châm một điếu thuốc. Thấy Xuân Mai vừa đi xe ôm tới đây, một thanh niên lập tức đi tới hỏi.
"Hây, chú em vừa nhắn tin cho anh đấy phải không?"
Xuân Mai lễ phép đáp.
"Vâng, anh đang cần tìm người cho đủ quân số thi đấu phải không?"
Thấy trước mặt đúng là người mà mình đang đợi, người thanh niên kia chỉ gật đầu xác nhận, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, anh ta mời Xuân Mai qua chỗ mấy người kia, tranh thủ hỏi vài vấn đề như tên tuổi, quê quán, có thường xuyên đá bóng hay không? Xuân Mai thành thật trả lời ngoại trừ việc mình ở Long Thành ở L.A. CÀng không nhắc tới mình là thành viên trong đội bóng của tỉnh. Dù gì cũng là người lạ, phải đề phòng người khác, biết nó không phải dân ở đây rất dễ bị người ta chèn ép.
“Anh tên Tài, thằng có hình xăm trên tay là Phương, tóc vàng là Thiện, còn người đội mũ nằm ngủ trên võng là Thanh Bình.”
Anh Tài khi nhắc đến người nằm trên võng, cố ý nhấn mạnh và cho cả tên đệm đi trước, chứng tỏ đó là người đặc biệt hơn trong những người có mặt ở đây.
“bọn anh tìm đủ người rồi, cứ đến ngày thi đấu là vào chiến thôi.”
Xuân Mai ngạc nhiên.
“Ủa, vậy cả đội không luyện tập với nhau trước sao?”
Anh Tài cười khẩy.
“Giải phong trào thôi mà em, mọi việc đã có mấy người tụi anh gồng gánh, em chỉ việc đứng vào đội hình, hết giải, ngoài phần quà tinh thần của nhà tài trợ, bọn anh cũng sẽ chia tiền thưởng cho em. Việc nhẹ, lương cao… quá sướng còn gì.”
Xuân Mai cười khổ.
“NGhe anh nói cứ như đội của mình sẽ giành hạng nhất vậy đó, Các anh chắc đá ở nhiều giải trước đây phải không ạ?
Anh Tài vội khoác vai, nhìn trước ngó sau như thể ai đó nghe thấy lời mình nói, anh thì thầm vào tai Xuân Mai giống như hai người thân thiết đã lâu ngày.
“Chỗ anh em với nhau, anh nói thật, cứ có giải là bọn anh tham gia, giống như nghệ sĩ vậy đó, chạy xô hết chỗ này đến chỗ khác. Mỗi tháng ít nhất cũng đá 5 giải, nhiều hơn thì đá 7 giải, bọn anh đến đây được hai ba hôm đá xong cái giải rồi lại đi chỗ khác ngay ấy mà.”
Xuân Mai ngơ ngác.
Ủa, các anh thích đá bóng như vậy sao không đi đá chuyên nghiệp.”
Nghe thấy hai từ chuyên nghiệp, ba người đồng loạt nhìn về phía Thành Bình đang nằm ngủ trên võng, rồi lại làm lơ như không có chuyện gì, anh Thiện thì bật điện thoại lên chơi bài online. anh Phương thì ngồi vắt chân nhắn tin với gái, Anh Tài lại nói nhỏ.
“LÀm cầu thủ chuyên nghiệp, mỗi tháng kiếm được có mấy xu đâu. Trừ khi lên đá hạng nhất còn đủ ăn chứ lèo tèo ở hạng dưới không bằng bọn anh đi đá giải. Một giải phong trào được 30 đến 50 triệu tùy ban tổ chức, một tháng đá 5 giải thì nhân lên cũng hơn trăm củ rồi. hơn nữa lại được tự do, đi đây đi đó không bị ai quản thúc.”
“Nhưng nếu chẳng may không đạt giải nhất thì sao?”
“Thì chẳng sao cả, coi như đá cho vui thôi. NHưng nói ra chắc em không tin, từ lúc đi săn giải tới giờ, bọn anh chưa có thua trận nào đâu. Bóng đá mỗi đội có 11 người, dựa váo sức bọn anh cũng dư sức, đây là công việc kiếm cơm của tụi này mà, vậy nên anh nói trước đừng có ngạc nhiên đấy.”
Chuyến đi này của Xuân Mai có mục đích là học hỏi, trau dồi kinh nghiệm thi đấu. NHưng nghe anh Tài nói một hồi nó lại thấy lo ngại mình sẽ không thu được gì nhiều ở một giải đấu phong trào có kỹ thuật chuyên môn không cao, có khi còn không bằng những người chơi bóng ở PNG. Nhưng dù sao cũng đã nhận lời tham gia giải đấu này, Xuân Mai sẽ tham gia, coi như theo dõi những người ở tỉnh này chơi bóng như thế nào.