cả đội nán lại sân xem cặp trận bán kết thứ hai. họ rất mong chờ đội đầu bảng A – Long Đình- thi đấu thế nào với đội nhì bảng B- Hậu Lộc-. để xem ai sẽ là đối thủ ở trận Chung kết . Lúc nãy hai đội kia cũng đã theo dõi đội Thành Phố thi đấu, chắc chắn đã nhìn nhận ra một số chiến thuật, các cá nhân đáng chủ ý cần phải theo kèm. Ngược Lại, đội Thành Phố cũng không dám chủ quan lơ là, đối thủ vòng sau sẽ mạnh hơn vòng trước, có sự chuẩn bị không bao giờ là thừa.
Hoàng Long bị tiếng gọi của tình yêu lôi kéo ra khỏi hàng ngũ của đội bóng, mà Xuân Mai cũng phải đi kèm vì ở nơi đó cũng có người đang chờ đợi.
“Yeah, chúc mừng đội của em đã giành chiến thắng nha. Em ghi hai bàn trận vừa nãy, như vậy tổng cộng là được 10 bàn ròi. Quá dữ luôn, phải thưởng ngay mới được.”
Tuyết Mai tranh thủ hôn lên má tình nhân bé nhỏ, coi đó là phần thưởng khích lệ.
“CẢm ơn chị , em cũng nghe tin đội bóng chuyền của chị giành hạng nhất phút cuối, chúc mừng chị nha.”
“Chúc mừng vậy thui đó hả?”
Tuyết Mai giơ cái má của mình mời gọi Hoàng Long, từ lúc hẹn hò với nhau toàn là cô nàng chủ động thôi à? Lần này phải để tình nhân bé bóng can tâm tình nguyện chủ động thơm má của nàng. Ở sân vận động đông người, Hoàng Long chỉ có thể hôn vội vàng, như vậy cũng đủ làm cho Tuyết Mai cảm xúc tuôn trào, nhí nhảnh khoác tay Hoàng Long kéo vào lòng của mình.
Đôi kia thích thú thể hiện tình cảm bao nhiêu thì đội của Xuân Mai lại trầm bấy nhiêu, Bảo TRâm đưa cho Xuân Mai một chai canh muối, đồ uống giải khát vô cùng hiệu quả cho người vận động nhiều.
“Thấy em chạy hùng hục trên sân, chắc mệt lắm hả?”
Xuân Mai cầm chai nước, uống liền một hơi hết nửa chai. Thở ra một hơi thật đã.
“Dạ, tiền đạo đối phương vừa khỏe vừa chạy nhanh, nhưng kỹ thuật còn hạn chế nên em vẫn chơi được. Nếu anh ta có thêm kỹ thuật tốt nữa thì chắc chắn là một con quái vật trên sân cỏ đấy.”
“Vậy em có phải một quái vật trên sân cỏ không?”
Xuân Mai lắc lầu.
“Hoàng Long có thể coi là quái vật còn em thì không phải.”
Bảo Trâm nghiêng đầu nhìn mặt Xuân Mai, khi ra ngoài cô thường đeo khẩu trang, vừa chống bụi bẩn vừa che được khuyết điểm hai cái răng thỏ. Vậy nên người ngoài nhìn vào sẽ tập trung chú ý vào đôi mắt của cô nàng. Xuân Mai cũng nhìn vào đôi mắt mà cảm nhận được người đối diện.
“Trên mặt em có gì à?”
“À chị nhìn xem em đang nói dối hay nói thật, khi nói dối em thường cười nhạt, giống như lúc nãy vậy.”
Xuân Mai chép miệng.
“Cái đấy đâu phải nói dối, em chỉ khiêm tốn thôi mà.”
“Chị xem em thi đấu mấy lần rồi, thấy em chơi bóng rất tự tin không nhút nhát như ở bên ngoài sân cỏ. Chị nghĩ rằng em cũng là một quái vật đấy.”
Xuân Mai trầm ngâm suy nghĩ.
“Em đã theo dõi 7 đội còn lại thi đấu trong giải lần này. Nói không quá, nếu xét về phương diện cá nhân, em mà đứng thứ hai, không ai dám nhận đứng thứ nhất đâu.”
Tuyết Mai nghe nóng cả tai, vội lôi Hoàng Long tới chỗ Xuân Mai đối chất.
“Nè, nổ nổ vừa thôi nha nhóc, Hoàng Long ghi 10 bàn rồi đó, nhóc ghi được mấy bàn mà nói không ai dám đứng thứ nhất.”
Xuân Mai chưng hửng, nhìn Hoàng Long.
“Cậu thực sự cho rằng cậu là cầu thủ giỏi nhất của giải đấu à?”
Hoàng Long cao hứng trêu chọc Xuân Mai.
“Đúng rồi, thì rõ ràng như vậy mà, tôi đang là vua phá lưới, cậu cũng từng là bại tướng của tôi, quên rồi sao?”
Tuyết Mai gật đầu phụ họa.
“Đúng rồi đó, trận so tài buổi sáng hôm đó, chị có thể làm chứng, cả hai đứa bạn cùng phòng của nhóc nữa. Hôm đấy chẳng phải bị Hoàng Long hành hạ cả trận đó sao?”
Xuân Mai cứng họng.
“À… thì.. lúc đó cũng khá lâu rồi mà, bây giờ chắc chắn là khác rồi.”
Hoàng Long làm bộ thách thức.
“Sao không phục hả? Vậy sau giải đấu này chúng ta tái đấu đi. Tôi sẽ bắt cậu phải thừa nhận ai mới là người giỏi hơn.”
“Cậu sẽ hối hận đấy, tôi không dễ bị vượt mặt như trước đâu.”
“Ồ, vậy sao? Tôi cũng rất mong chờ đây.”
“Hay quá, vậy thì chị sẽ làm trọng tài cho hai đứa.”
Xuân Mai và Hoàng Long đồng thanh
“Không cần đâu?”
Tuyết Mai ngơ ngác hỏi vì sao, thì hai người đều nói đó là cuộc chiến của những người đàn ông, ông nên để người khác xen vào. Xuân Mai không muốn bà chị chứng kiến cảnh tình nhân của chị ấy bị thua thảm. Còn Hoàng Long, cậu ta sợ bị phân tâm vì người yêu, có chị ở đấy sẽ tạo một chút áp lực lên đôi chân của cậu. Đồng thời cũng biết rõ Xuân Mai giờ đây có da có thịt rồi, kinh nghiệm chơi bóng đã dày thêm. Thực sự khó khăn khi phải đối mặt với cậu ta.
Hai người nháy mắt với nhau, không tranh cãi nữa mà tập trung quan sát trận đấu bán kết còn lại.
Đội Hậu Lộc từng là bại tướng của đội Thành Phố, chiến thuật của họ phụ thuộc nhiều vào đấu pháp của người quản lý. Họ là một tập thể đồng đều, không chơi bóng cá nhân, chọn đúng chiến thuật thì có thể làm khó được đội đối phương. Nhưng chỉ dừng ở mức độ làm khó.
Đội đối thủ là đội Long Đình, nhất bảng A, mạnh ở hai cánh, sở trường chơi bóng bổng, sở hữu các cầu thủ có chiều cao tốt. hai hậu vệ cánh đều là những chân chuyền chất lượng, liên tục bơm bóng lên tuyến trên, lợi dụng thế mạnh về thể hình để chiến thắng các pha không chiến.
Cự ly đội hình của đội Hậu Lộc bị kéo dãn, khoảng trống giữa các tuyến rộng mênh mông, cầu thủ đội Long Đinh dễ dàng chiếm lấy, thoải mái thực hiện ý đồ trong từng pha bóng. Tuy nhiên chơi bóng dài cũng có nhược điểm, không phải cầu thủ nào cũng xử lý bước 1 và khống chế bóng tốt, rất nhiều đường chuyền lỗi ở hiệp hai, khi thể lục cầu thủ xuống cấp.
Bù lại, hàng thủ của Long Đình tương đối chắc chắn, thủ môn cao kều trấn giữ khung thành rất hiệu quả, cả trận không bị thủng lưới bàn nào. Bất ngờ nhất chính là Tình từ đầu giải đến giờ, đội LOng Đinh là đội duy nhất chưa thủng lưới bàn nào, đổi lại mỗi trận thắng chỉ ghi được từ 1 đến hai bàn thắng.
Trận bán kết nằm trong túi đội Long Đinh, họ ghi được hai bàn và tiếp tục giữ sạch lưới. LÀ đại diện tiếp theo bước vào trận chung kết đối đầu với đội bóng Thành Phố. Một đội chưa thủng lưới, một đội ghi tới 25 bàn thắng sau 4 trận đấu, hứa hẹn là một trận đấu hấp dẫn.
…
khán giả lần lượt ra về, nhóm của Hoàng Long vẫn còn nán lại sân thêm một chút.
"Chiến thuật của đội Long Đình không khó để hoá giải, nếu họ vẫn giữ lối chơi thế này vào trận chung kết, tôi thấy khả năng chiến thắng của chúng ta là 100% đấy."
Xuân Mai có vẻ lo lắng.
"bóng chưa lăn chưa thể nói trước được điều gì. thể hình của họ rất tốt, hàng thủ chưa để lọt lưới lần nào, chắc chắn không tầm thường. Cũng có khả năng, họ giấu bài cho trận cuối."
Hoàng Long vỗ vai.
"Bỏ đi, tâm trạng không thoải mái làm sao có phong độ tốt được? Cậu đừng để bị cuốn theo lối chơi của người ta, mà hãy tạo ra lối chơi khiến đối phương phải chơi theo ý của mình. đó mới chính là tâm thế của đội chiến thắng."
Hoàng Long nói rất hay, sự tự tin trong người của cậu ta lúc nào cũng ở ngưỡng cao. trừ những lúc đối diện với Tuyết Mai có hơi ngại xíu.
Xuân Mai cũng nhận ra đội Long Đình chơi bóng có nhiều sơ hở, nhưng nó lại có dự cảm không tốt cho trận đấu ngày mai. cụ thể là thứ gì thì nó cũng không chắc.
Buồi chiều hôm ấy, Bùi Tuấn cùng một số cầu thủ trong đội đến gặp ông Hùng tại phòng làm việc. Sự có mặt đột ngột của họ khiến ông Hùng có chút ngạc nhiên.
"Có chuyện gì mà các cậu đến đây vậy?"
Bùi Tuấn cười thân thiện.
"Thưa Thầy, bọn em muốn đá ở trận chung kết, ngày mai."
Ông Hùng rời khỏi bàn làm việc, nhìn lại những gương mặt trong phòng, đây toàn là cầu thủ nằm trong danh sách mà Tuấn đã đưa cho ông Sáng nay. họ là những người sẵn sàng bước chân vào con đường cầu thủ chuyên nghiệp, đặc biệt hơn họ cam kết "sẽ Ngoan và Phục Tùng" tuyệt đối chỉ thị của ông Hùng đưa ra.
"Tuấn này, chẳng phải đã thống nhất để bọn nhỏ thể hiện năm nay rồi sao, khi lên đá giải Quốc gia, các cậu tha hồ mà ra sân. đó mới là vị trí của mọi người. ham hố cái giải bé tẹo này làm gì?"
Tuấn gật gù
"Dạ vâng em cũng đồng ý như vậy, nhưng những người khác không vừa ý. Nếu sau này được đá giải quốc gia đâu còn được đá ở giải cấp tỉnh nữa, vậy nên mọi người muốn có chút kỷ niệm cuối cùng, mong thầy có thể đáp ứng?"
Những người có mặt ở đây đều quen với ghế dự bị, ít được trọng dụng. Họ nằm ở dạng ưu tiên loại 2, loại 3. hôm nay kiếm được cái cớ làm loạn không thể hợp lý hơn.
"Các cậu làm khó tôi quá, mọi người đang thi đấu vào form, hạng nhất đã coi như nằm trong túi rồi, thay đổi đội hình lúc này hoàn toàn không cần thiết."
Bùi Tuấn nháy mắt, ra ám hiệu cho một cầu thủ sau lưng mình. người kia vội bước ra mà nói.
"Thưa thầy, tụi em rất muốn được thể hiện ở trên sân, Bọn em có đủ tự tin giành được chiến thắng để chứng minh thực lực đá cho đội hình chính ở giải quốc gia. Bọn em đã tin tưởng để Đi theo thầy, nếu thầy không đồng ý tức là không tin tưởng bọn em, vậy bọn em theo thầy còn có ý nghĩa gì chứ?"
Ông Hùng nóng mặt. cái đám này sớm không đòi, muộn không đòi, lại nhằm ngay trận chung kết.
"Để dành sức cho trận giao hữu không được sao? Ngày mai có rất nhiều khách mời đến theo dõi, buổi bế mạc cũng sẽ tổ chức vào ngày mai. tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào."
"Vậy thầy không tin vào năng lực của bọn em, nếu vậy bọn em sẽ rút khỏi đội bóng."
Ông Hùng hừ lạnh.
"Rút, rút hết đi, không muốn tham thì thôi. chưa đâu vào đâu mà đặt muốn làm loạn. sau này định cưỡi lên đầu lên cổ của tôi đấy à. Vô tổ chức, vô kỷ luật. dẹp hết đi, khỏi bóng bánh nữa."
Bùi Tuấn thấy sống lưng lạnh toát, cậu ta nở nụ cười mếu máo.
"Thầy thông cảm, mọi người cũng chỉ vì kích động quá mà thôi. Nếu như không được đá cả trận, vậy thì đá một hiệp thôi cũng được. nếu tốt thì thầy giữ lại, không thì thầy có thể thay ra, rồi cho đội hình chính vào đá."
"Vâng một hiệp cũng được, ở giải đấu này có ai làm khó được đội Thành Phố đâu. chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì."
Ông Hùng thở dài.
"Thôi được rồi, tôi tự có sắp xếp. mấy cậu về đi, tôi không để ai thiệt đâu."
Đến đây Bùi Tuấn mới kéo cái bọn ra về, chủ trương đòi thi đấu trận chung kết dĩ nhiên do Bùi Tuấn bày ra để xem ông Hùng coi trọng mình như thế nào.
Nếu hôm nay từ chối, vậy thì sau này ông ấy gom đủ đội hình chắc chắn sẽ loại bỏ những cầu thủ chất lượng thấp. Hôm nay ông ấy đồng ý cho thi đấu nửa hiệp, có nghĩa ông ấy không thực sự coi trọng, song không thể vứt bỏ. nói đúng hơn, trong vòng hai năm tới, ông Hùng chắc chắn rất cần bọn họ để duy trì số lượng cầu thủ trong đội.