Một giải đấu mà biết trước được đội nào giành hạng nhất vô tình khiến giải đấu kém đi phần hấp dẫn. Khán giả hi vọng năm nay có một đội nào đó từ trong huyện có thể cạnh tranh với đội Thành Phố, nhưng vòng bảng qua đi, người ta chỉ thấy đội Thành Phố năm nay còn mạnh khủng khiếp hơn năm ngoái. Ghi 21 bàn và thủng lưới 1 bàn, số bàn thắng ghi được nhiều hơn 7 đội cộng lại, đội Thành Phố thực sự đã “out trình” so với các đội còn lại.
Một bàn thua có lẽ là vết gợn duy nhất trong vòng bảng, nó giúp cho các thành viên cộm cán trong đội hiểu rằng bất kỳ sự chủ quan lơ là nào đều có thể phải trả giá. Phía trước còn hai trận đấu nữa, cũng là hai cơ hội để rèn luyện trước khi bắt đầu loạt trận giao hữu vào tháng sau. CÁc đội ở 6 tỉnh Nam Bộ đều rất mạnh, không dễ chơi như giải đấu lần này.
Sau khi ông Hùng nhắc nhở mọi người xong, đội bóng chia năm xẻ bảy lần lượt ra về. Hoàng Long nhanh chóng bị đám bạn vây kín, đi đầu là Ngọc Anh không ngừng tuôn ra những tràng chúc mừng, tán dương cậu bạn của mình.
“Chúc mừng nha đội của ông vào được bán kết rồi.”
Một bạn học thản nhiên đáp.
“Có gì lạ đâu, năm nào đội thành phố chẳng giành hạng nhất.”
“Sao lại không, năm nay Hoàng Long lần đầu tham gia mà, mấy bồ không biết đâu, cậu ta đang là vua phá lưới của giải đấu với 8 bàn thắng đó nha, đấy là còn nghỉ đi thi, bỏ 1 trận không đá bóng đó. ghe chưa ghê chưa?”
Ngọc Anh khoác tay Hoàng Long gương mặt tỏ vẻ hãnh diện khi khoe với đám bạn.
“Ai chả biết chồng của bà Ngọc Anh là ghê nhất rồi.”
“Chuyện, chồng của tôi mà lỵ. Hôm nay chồng đá hay quá cơ, để vợ thơm một cái nào.“
Hoàng Long giãy nảy, gỡ cánh tay Ngọc anh ra, tránh cái mỏ của cô nàng đang dí sát mặt của mình.
“Thôi, tôi không dám nhận đâu. Bà đứng xa tôi một chút, chỗ này đông người, không làm vậy được đâu.”
Bị đám bạn chọc quê, Ngọc Anh ức lắm, thầm chửi Hoàng Long không biết hợp tác gì cả. Đã thế ở phía sau lưng Hoàng Long, con mụ hồ ly tinh lại mò tới.
“Chà, hôm nay bạn của Long đến cổ vũ đông ghê ha? Chúc mừng em vào được bán kết nhé.”
Đám bạn lác mắt vì có một cô gái cao như người mẫu xuất hiện bên cạnh Hoàng Long, đã thế còn rất xinh đẹp nữa chứ. Họ kéo áo Ngọc Anh thì thầm vào tai hỏi người đó là ai. Ngọc Anh chẳng buồn giới thiệu cứ lờ đi như mình không quen biết.
Hoàng Long gật đầu chào Tuyết Mai,
“V ng, em cảm ơn, đội của chị thi đấu tốt chứ?”
Tuyết Mai lắc đầu nói bâng quơ,
“Chị không may mắn như tụi em, hôm nay để thua một trận, định tìm em nói chuyện một chút nhưng chắc em bận đi với bạn rồi nhỉ?”
Ngọc Anh nhảy vào giữa, kéo tay Hoàng Long.
“Ừ đúng rồi đó, bọn em đang định đi ăn mừng nè, chị có muốn đi góp vui không?”
Tuy ngoài miệng mời nhưng trong Long Ngọc Anh thầm cầu mong bà già này đừng có mặt dày đi theo, hôm nọ thất thế một lần, hôm nay kéo bạn bè đi cùng trợ uy cho mình. Tự nhiên thấy tự tin hơn hẳn.
“Đúng rồi đó, Hoàng Long hôm nay ông phải khao mọi người một bữa ra trò nha. Bọn tôi hò hét bên ngoài rát cả cổ họng rồi đây này.”
Hoàng Long đứng giữa hai sự lựa chọn, một là đi cùng đám bạn, hai là tách ra riêng đi an ủi chị Tuyết Mai một lúc.
“Không sao đâu, em cứ đi đi, bữa khác mình nói chuyện cũng được.”
Hoàng Long ấp úng.
“Hay là chị đi cùng bọn em cho vui, uống nước ở gần đây thôi.”
Tuyết Mai nhìn Ngọc Anh.
“Như vậy có tiện không?”
“Sao lại không chứ? CÀng đông càng vui mà.”
Ngọc Anh bĩu môi.
“Vâng…Nếu chị không ngại.”
Tuyết Mai chợt cười mỉm.
“Được vậy chị không khách sáo nha, mà chị muốn rủ thêm hai người có được không? Người này chắc em cũng biết đó.”
Hoàng Long ngơ ngác.
“Em cũng biết sao? Ai vậy?”
Tuyết Mai ngoảnh ra sau lưng, chạy xuyên qua đám đông gọi Bảo Trâm và Xuân Mai, hai người kia đang chuẩn bị ra về thì bị gọi lại. Ba người thì thầm to nhỏ một lúc rồi, Tuyết Mai kéo cả hai đi tới nhập bọn cùng đám người Hoàng Long. Ngọc Anh đem theo bạn, Tuyết Mai cũng không chịu thua lôi bằng được Bảo Trâm và Xuân Mai đi cùng.
Ngọc Anh trong lòng tức muốn xì khói, thầm chửi con hồ ly tinh mặt dày, không biết liêm sỉ. Bạn cùng lớp đi chung còn có chuyện để nói, giờ thì hay rồi thêm ba tảng đá lạ hoắc tham gia cùng, nói chuyện phải giữ ý tứ. Tên Hoàng Long không chỉ mê mẩn Tuyết Mai mà đối với hai người mới tới này cũng có chút quen biết. Nhất là cái người kia chơi cùng đội bóng.
Hoàng Long thấy Xuân Mai đi cùng một chị nữa, tự dưng lại nổi hứng muốn cà khịa đồng đội.
“Tôi tưởng ông chỉ tập chung vào đá bóng, không ngờ cũng có thời gian cho tình cảm trai gái ha. Mới một thời gian mà đã có người yêu rồi cơ đấy.”
“À thực ra tụi này là…”
Bảo Trâm vừa định đính chính lại mối quan hệ chị em với Xuân Mai, nào ngờ bị Tuyết Mai đưa tay bịt miệng đáp thay.
“Hầy, bà ngại gì chứ. Mốt bây giờ là yêu người ít tuổi hơn mà. Phụ nữ tâm lý dễ cảm thông, thấu hiểu lại chăm sóc chu đáo nữa. Các em đâu phải chạy theo mấy bé ít tuổi ham chơi, hơi một tý là nhõng nhẽo đòi cái này cái kia, không được thì dỗi.”
Câu này nói ra cốt để chọc tức Ngọc Anh, quả nhiên cô nàng mặt đỏ bừng bừng. May mà câu nói tiếp theo của Xuân Mai làm cô nàng hạ hỏa đôi chút.
“À, tui này là chị em chứ không phải người yêu của nhau đâu.”
Tuyết Mai lườm Bảo Trâm một cái, cái tên nhóc Xuân Mai này đúng thật biết cách phá hỏng kế hoạch người khác. Chắc là cô bạn của mình không biết dạy dỗ đây mà, nghĩ thế Tuyết Mai gạt Bảo Trâm sang một bên, rồi sấn tới trước mặt Xuân Mai.
“Thật sao? NHưng nghe nói hai người hôn nhau rùi mà. Có chị em nào mà hôn nhau không?”
Xuân Mai á khẩu, sao cả chuyện riêng tư này mà chị ta cũng biết. Xem chừng là Bảo trâm đem chuyện này tâm sự với bạn thân rồi.
“chưa có nhưng mà…”
Tuyết Mai thở dài ngăn Xuân Mai mở miệng.
“Thôi khỏi giải thích, chị đây hiểu mà. Hai người chắc ngại nên không dám công khai chứ gì. NHưng mà tôi thì không ngại đâu, tôi và Hoàng Long đang là một cặp đấy.”
Ngọc Anh nghe thế thì suýt nữa thổ huyết tại chỗ, mấy bạn học cùng lớp mắt chữ A, miệng chữ O. Đây là công khai mối quan hệ sao? Hoàng Long được một chị gái xinh đẹp tỏ tình. Đẹp trai, nhà giàu, tài năng, lại được gái theo đuổi. Ai mà chẳng ghen tị chứ, chẳng hiểu kiếp trước cậu ta tu kiểu gì mà lại có phúc báo dày đặc ở kiếp này.
“Ngọc Anh, tôi tưởng bà với Hoàng Long…”
Ngọc Anh nghiến răng, cái con hồ Ly Tinh kia đang cố ý thêu dệt câu chuyện để chọc tức mình, ỷ có hôn nhau một lần mà cứ nhai đi nhai lại cho người khác biết. Cứ tưởng vậy là giỏi lắm sao?
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác sau khi nghe tin động trời từ Tuyết Mai, Ngọc Anh ở bên cạnh Hoàng Long cũng không chịu thua kém, giả vờ gọi cậu ta.
“Ê Long, ghé tai tôi hỏi cái này.”
Hoàng Long lơ đễnh hơi cúi đầu xuống xem cô bạn hỏi gì, đột nhiên Ngọc Anh xoay người ra phía trước, ôm lấy cổ thằng bạn mà chu cái mỏ ra hôn một cái. Hoàng Long giật mình đẩy Ngọc Anh ra, đưa tay quệt quệt quanh miệng.
“Bà làm cái gì thế?”
Ngọc Anh quay ngoắt lại trừng mắt nhìn Tuyết Mai.
“Bọn tôi vừa hôn nhau đó, vậy tôi với cậu ta cũng là người yêu của nhau hả?”
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Mấy bạn nữ tinh ý rất nhanh hiểu ra Ngọc Anh và Tuyết Mai đang ở thế đối đầu nhau, cả hai đều đang tranh giành một người con trai. Có một cuộc chiến ngầm xảy ra ở đây làm sao có tâm trạng mà đi uống nước giải khát đây.
BẢo Trâm cũng nhận thấy cô bạn của mình có phần hơi thái quá, không biết tình cảm lớn cỡ nào, nhưng ở đây tranh hơn thua với mấy học sinh cấp 3 thực sự không nên.
“Tuyết Mai này, nhà tôi dạo này đang nhiều việc, tôi và Xuân Mai về trước đây.”
Hai người về thì Tuyết Mai không còn chỗ dựa nữa, một mình cố sẽ không đi cùng với nhóm của Hoàng Long, vậy nên Tuyết Mai cũng nhanh chóng tìm lý do để tách ra. Dĩ nhiên không thể cứ thế mà cụp đuôi bỏ đi như một kẻ thua cuộc.
“KHông phải cứ hôn nhau là người yêu của nhau đâu bé ạ, quan trọng là cảm giác ý. Hãy hỏi xem Hoàng Long cảm thấy thế nào. Nếu bé đã không muốn chị đi cùng thì chị cũng không làm mấy đứa mất vui nữa.” Xin lỗi Long nhé, hôm nay chị không đi chung vui cùng em được.”
Nói xong Tuyết Mai cũng nhanh chân rời đi cùng với Bảo Trâm, để lại Hoàng Long cùng đám bạn đang trong tình trạng hỗn loạn tâm trí. NGọc Anh tuy thắng trận này nhưng nhìn Hoàng Long có vẻ không vui. Hủy luôn buổi đi uống nước mừng chiến thắng. Ai nấy ngán ngẩm ra về. Sau lưng họ vẫn bàn tán đề mối tình tay ba của Hoàng Long coi đó như một drama phim truyền hình đang ở giai đoạn gay cấn.
NGọc Anh vẫn bám theo Hoàng Long như sam, biết rằng cậu ta đang dỗi nên cô nàng đành mở lời trước.
“Ông vẫn đang giận tôi đấy à? Cho tôi xin lỗi nha.”
Hoàng Long thở hắt ra.
“Sao bà lại làm thế, bà cố tình phá hỏng chuyện của tôi với chị Tuyết Mai phải không?”
Ngọc Anh nói thẳng.
“Đúng thế, tôi thấy chị ta không tốt, chắc hắn tiếp cận ông với mục đích nào đó.”
“Sao bà nói người ta không tốt?”
“Vậy sao ông không nghĩ chị ta đến với ông không có ý xấu chứ?”
“Con tim của tôi nói rằng chị ấy không phải người xấu, chị ấy cũng rất tế nhị không cố tình làm màu quá lỗ khiến tôi khó xử như lúc nãy bà làm với tôi đâu.”
Ngọc Anh nhấn mạnh.
“Đấy là vì tôi quan tâm ông, lo ông bị người ta dắt mũi, Tôi làm vậy là sai à?”
Hoàng Long chép miệng.
“Vậy sao? Cảm ơn bà, nhưng tốt hơn bà đừng quan tâm thái quá như vậy.”
Thằng bạn phũ phàng như vậy, Ngọc Anh nuốt con uất ức vào bên trong.
“Được! vậy thì tôi không quan tâm ông nữa, ông làm gì thì làm, không liên quan tới tôi.”
Nói xong cô nàng hậm hực đi nhanh về phía nhà của mình, vừa vào đến nhà là chạy thẳng lên phòng ngủ úp mặt xuống gối khóc tu tu. Không ngừng chủi rủa thằng bạn của mình.
…
Ở một nơi khác, Tuyết Mai đang đi cùng Bảo Trâm than phiền vì hai người dám bỏ mặc mình ở lại với đám bạn của Hoàng Long.
“Sao tự dưng lại bỏ về vậy? đã thống nhất là đi uống nước giải khát rồi mà.”
Bảo Trâm thở dài.
“Sao bà cứ phải so đo với cô bé học sinh cấp 3 thế? Với lại tôi thấy hành động của bà với Hoàng Long thực sự quá lố rồi đó.”
Tuyết Mai tự tin đáp.
“Chẳng phải tình yêu làm con người ta mù quáng đến điên dại ư? Chắc là tôi bị điên nên mới làm vậy, nhưng tôi thấy tốt mà chẳng có gì xấu hổ cả. Tôi không muốn giấu giấu diếm diếm tình cảm như bà đâu?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi chỉ là chị em? Không phải thứ như bà đang nghĩ đâu.”
“Biết sao được, bà có đang nói thật lòng mình không? Bà đã hỏi cậu ta chưa?”
Bảo Trâm chắp tay.
“LÀm ơn đừng reo rắc thêm những suy nghĩ đó vào đầu tôi nữa? Dù có ế tôi cũng không thử lần nữa đâu. Còn bà nữa, định theo Hoàng Long tới cùng đấy à. Hay chỉ là cảm xúc nhất thời?”
Tuyết Mai cười thầm, hai má ửng hồng.
“Tôi cũng không rõ nữa, được ngày nào hay ngày đó. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện muốn có con với cậu ta?”
“Cái gì? Tuyết Mai, bà điên thật rồi. Mới quen còn chưa được 1 tháng mà. Nghĩ cho kỹ, cái gì nhanh đến rồi sẽ nhanh đi.”
Tuyết Mai nói như mê sảng.
“Chính vì nhanh đến, nhanh đi chúng ta phải tận hưởng và lưu giữ những gì tốt đẹp lại chứ? Nếu sau này Hoàng Long có thay lòng, tôi cũng sẽ không hối hận đâu.”
Bảo Trâm than thở.
“Trời ạ, bà đúng là hết thuốc chữa rồi.”