Nhà hàng Phú Quý là nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố L.A. nội thất trang nhã kiểu châu âu, các món ăn trong thực đơn vô cùng đắt đỏ, tuỳ tiện đặt một Mâm cũng có thể tiêu hết cả tháng lương của một công chức bình thường.
Ông Hùng làm trong sở văn hoá thể thao và du lịch, rất ít khi tới chỗ này dùng bữa. chỉ những dịp đặc biệt tiếp cán bộ cấp cao, hoặc tham gia sự kiện với tư cách khách mời.
hôm nay là trường hợp ngoại lệ. hai nhà đầu tư đã liên lạc với Vĩnh, chuyên gia về bóng đá để bàn chuyện về đội bóng của tỉnh L.A. họ khéo chọn nhà hàng Phú Quý làm địa điểm gặp mặt.
ông Hùng cùng Vĩnh bước lên lầu hai, theo sự chỉ dẫn của một cô phục vụ. họ tới một bàn ăn độc nhất nằm cạnh ban công. nơi đó có một đôi nam nữ trung niên đang ngồi nhâm nhi chén nước.
Nam mặc áo vest đen, cà vạt hoa hoè đủ màu sặc sỡ. Vóc người hơi gầy, hai má teo tóp.
Nữ trung niên đầy đặn hơn, mặc áo croptop bó sát, đẩy bầu ngực căng tròn, trắng nõn ra phía trước, cô khoác bên ngoài bộ vest màu đỏ đô. tương phản với bông tai và dây chuyền màu lục bảo. người này trang điểm đậm cần thêm một điếu thuốc, miệng nhả khói rất sành sỏi.
Thấy người bước lên, người phụ nữ nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng lên bắt tay chào xã giao ông Hùng và Vĩnh.
"Chị Liên, Anh Quốc hai người đợi lâu chưa?"
Người trung niên tên Quốc đáp
"Cũng mới tới thôi, hôm qua nghe chú Vĩnh nói có đội bóng đang tìm nhà tài trợ. Trùng hợp tôi đang cố công việc ở L.A nên qua đây gặp hai người."
"Vâng vậy đúng là ý trời rồi. giới thiệu với anh chị, đây là anh Hùng, đàn anh trong đội bóng cũ. hiện đang làm ở sở Văn HOá, thề thao, và du lịch. Đội bóng của tỉnh cũng một tay anh ấy quản lý, huấn luyện."
ông Quốc cười đáp.
"Ồ, vừa làm quản lý đội bóng vừa làm ở sơn văn hoá. đúng là người tài lúc nào cũng đắm chìm trong công việc. Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Ba bốn nhân viên phục vụ rảo bước đi tới, trên tay là mấy món ăn vừa mới nấu xong, khói bay nghi ngút. Nào thịt nào cá, rượu vang, súp, gỏi cá đủ cả.
vừa ăn vừa uống rượu, tâm tình thoải mái bàn chuyện làm ăn cũng dễ hơn. Việc hợp tác giữa hai bên đã thành công từ Khi ông Hùng bắt đầu xẻ miếng thịt đầu tiên cho vào miệng.
"Anh Chị quen biết với cậu Vĩnh, chúng ta cũng coi như cùng hội cùng thuyền. Tôi cũng muốn hai bên sáng tỏ, minh bạch với nhau."
Cô Liên cười chúm chím, lịch sự rót thêm rượu vào trong ly của ông Hùng.
"Anh Hùng cứ tự nhiên. bọn em biết gì sẽ nói cái đấy."
Ông Hùng nhìn Cô Liên, khi cô nhoài người rót rượu, cặp mắt không tự chủ lại lướt qua phần ngực trắng nõn. nhưng ông vờ như đang nhìn đĩa thịt cừu xông khói.
"Chuyện giải đấu bị một nhóm người thao túng là thật sao? hay chỉ là vài con sâu nhỏ."
Ông Quốc hạ cây dĩa, lấy giấy ăn dấp dấp quanh miệng.
"Không phải sâu bọ, giun dế. là cả một con trăn đấy anh ạ. Từ giải hạng hai đến giải hạng ba. Chỉ riêng giải hạng nhất, truyền thông dòm ngó kỹ quá, đại gia trên đấy không ham khoản tiền nhỏ nhoi này."
Cũng theo lời Quốc kể. Nhà đầu tư nào cũng muốn kiếm lời. Các đội bóng chơi ở giải hạng 2, hạng 3 đều có đại nhân vật đứng sau màn chỉ đạo. Họ muốn đẩy đội nào lên, muốn bỏ đội nào xuống hạng chỉ một cuộc điện thoại là xong ngay.
Mỗi năm ông chủ phải bỏ tiền tỷ chi trả cho các cầu thủ, tiền thưởng tham dự giải đấu căn bản không đủ để nuôi đội bóng. Muốn có tiền thì phải tìm đến những nguồn thu khác. dàn xếp tỷ số trận đấu chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Quan trong hơn các nhà đầu tư sẽ dùng đội bóng để hợp thức hoá nguồn thu nhập của mình.
"Nói vậy thì đây chẳng còn là một bộ môn thể thao nữa."
"Nó vẫn là thể thao chứ, không phải trận nào cũng là dàn xếp. một số kèo quan trọng người ta mới nhúng tay vào mà thôi. Tuy cùng nằm trong hệ thống, nhưng không phải đại gia nào cũng ưa nhau, giữa họ có mâu thuẫn dẫn đến đội bóng phải cạnh tranh ở trên sân. người giàu mà, lòng tự tôn, không muốn thua kém người khác.
Ông Hùng trầm giọng.
"Sao anh lại chọn đội bóng của tôi, chắc chắn cậu vĩnh đây cũng đã giới thiệu vài mối rồi chứ."
Quốc cười nửa miệng.
"Không giấu gì anh, trước đây tôi hùn vốn đầu tư cho đội Hồng Hà, chơi ở giải hạng hai. Nhưng sau khi đôn lên hạng nhất, đội bóng như một con dê béo, mấy bác thợ săn trên đấy nhảy vào xâu xé. tôi bị bọn họ đá ra khỏi ban quản lý. Không có ví tiền to đồng nghĩa với việc mất quyền phát biểu. giờ tôi chỉ muốn kiếm thật nhiều để có một ngày cho cái lũ khốn ấy biết mặt."
cái thìa nhôm trong tay bị Quốc bẻ cong từ lúc nào. Ông Hùng tin lời nói của Quốc là thật.
"Tôi muốn đưa đội L.A lên đá ở giải hạng nhất thì phải làm gì? và mất bao lâu."
Quốc bỏ cái thìa cong xuống bàn, nhẹ nhàng nói.
"còn tuỳ thuộc vào sự tâm huyết của anh Hùng thế nào?"
"Đưa đội Bóng của tỉnh nhà lên chơi ở Hạng Nhất cấp Quốc gia, đó là tâm nguyện cả đời của tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì."
Liên và Quốc nhìn nhau rồi mỉm cười. Liên nhỏ nhẹ cười nói.
"Vậy chúng tôi không tìm nhầm người, anh Quốc đây cũng muốn tạo một thế lực ở giải hạng nhất."
Quốc bổ sung.
"Nhanh cũng phải ba năm. Anh có chờ được không?"
Ông Hùng chép miệng.
"Không thể nhanh hơn sao? đội bóng của tôi có rất nhiều cầu thủ chất lượng."
Vĩnh ngồi gần đó, gật đầu xác nhận.
"Đúng vậy, trình độ của các cầu thủ dưới trướng của anh Hùng có thể chơi sòng phẳng với đội hạng hai. điều này tôi có thể xác nhận."
Nghe xong lời này, Quốc vẫn tỏ ra bình thản. Vĩnh và Hùng từng là cầu thủ bóng đá, đám trẻ dưới sự huấn luyện của người có chuyên môn, kỹ thuật chơi bóng rất tốt. Điều này cũng hiểu.
“Để Tồn tại trong giải đấu cấp quốc gia, chỉ có kỹ thuật thôi chưa đủ. Không có gì đảm bảo những cầu thủ hiện tại của anh Hùng sẽ đồng ý trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Có bao nhiêu người từ bỏ công việc hiện tại để toàn tâm toàn ý chơi bóng? Chắc anh Hùng cũng nghĩ vai người không thích hợp rồi phải không.”
Ông Hùng gật gù, sắc mạt chợt trùng xuống vì nghĩ đến Hoàng Long. Đây là con trai của một doanh nhân thành đạt, không nên để nó đi vào vũng bùn nay, tránh gây ảnh hưởng đến thanh danh của cha nó. Đội phó Nam Anh cũng đã có vợ con, công việc ổn định rất có thể không tham gia. Còn vài cái tên nữa nhưng ông không nắm chắc. Quốc lại nói thêm
“CÁi này anh đừng lo quá, trình độ cầu thủ ở giải quốc gia không chênh lệch nhiều, nếu thiếu ta có thể mua thêm. Không cần người đá bóng giỏi, chỉ cần người biết vâng lời là được. Trước mắt, anh cứ lo giả đấu cấp tỉnh đã. Khi nào đến loạt trận đá giao hữu giữa các tỉnh Nam Bộ, tôi sẽ quay trở lại, khi đó chúng ta sẽ bàn kỹ hơn.”
Ông Hùng tuyên bố chắc nịch.
“Cậu yên tâm, dùng thực lực chân chính của đội, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót gì để tuột mất cơ hội chơi ở giải quốc gia.”
“Cân thận một chút vẫn hơn, chúng ta một ngoài sáng, mộ trong tối hỗ trợ cho nhau. Tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến bộ mặt của anh và đội bóng.”
Thỏa thuận xong, bốn người cùng nâng ly rượu vang chúc mừng. Sau hôm nay ông Hùng và đội bóng của mình coi như đã bước một chân vào giải đấu bóng đá cấp quốc gia.