Nghe màn đối thoại của Đức Thọ và Công Minh thì có vẻ như họ đã mời thành công Chị Tuyết Mai đi uống nước, nhưng đi vào ngày nào thì chưa rõ. Vậy mà Xuân Mai cứ tưởng phải đi theo hai người bạn cùng phòng đi tới quán nào đó uống nước, tán dóc với mấy chị ở đội bóng chuyền chứ.
Không đi uống càng tốt, Xuân Mai càng có nhiều thời gian rảnh để làm công việc riêng của mình. Sinh hoạt gần sân vận động, không có việc nào khác ngoài đá bóng vậy nên thời gian luyện tập của Xuân Mai có thể coi là nhiều nhất trong đội. Nó biết rằng trong đội còn có nhiều người giỏi, nhất là Ngũ Hổ Tướng, mỗi người đều có thế mạnh riêng của mình.
Vậy thế mạnh của nó là gì, nó có thứ gì để được ông Hùng coi trọng và điền tên nó vào trong đội hình thi đấu chính thức? Xuân Mai cũng đang tự hỏi bản thân mình điều đó, nó sút xa cũng ổn nhưng chưa thể cạnh tranh với Thanh Duy, nó có tốc độ, nhưng Ngọc Cương và Công Minh cũng chạy nhanh không kém. Hàng phòng thủ có Nam Anh, bên cạnh anh sẽ có hai người bạn nữa, ba người thi đấu cùng nhau, hiểu ý nhau. Nếu đội bóng chơi sơ đồ 4 hậu vệ thì có thể nhét Xuân Mai vào, nhưng nếu thi đấu với 3 trung vệ thì nó sẽ bị gạt ra ngoài.
Khu trung tuyến sẽ có đội trưởng Thành Chung người không thể thiếu, như vậy chỉ có hai vị trí tiền vệ chơi bên cạnh chưa có người nào đủ sức chiếm cho mình một vị trí trong đội, Xuân MAi sẽ phải cạnh tranh với những người còn lại. ưu thế của nó là kỹ năng cá nhân tốt thêm cái tinh thần nhiệt tình chịu khó chạy theo bóng. Như vậy cũng không lấy gì đảm bảo ông Hùng sẽ chọn nó vào đội hình chính thức.
“Cố gắng, tiếp tục cố gắng!”
Những ngày tiếp theo, Xuân Mai vẫn chăm chỉ tập sút bóng vào buổi sáng tăng khả năng sút bóng trúng xà ngang của mình. NHưng càng cố sút trúng đích thì quả bóng lại cứ bay chệch mục tiêu. Từ 40% xuống còn 20%, càng tập càng đi xuống, đây rốt cuộc là vấn đề gì?
Hết tập trên sân, nó lại đi vào quán nét xem lý thuyết chơi bóng, clip trên mạng, hoặc highlight trận đấu bóng, học một vài cái mới thì không sao, rất bổ ích, nhưng tiếp nhận quá nhiều thông tin, kiến thức cùng một lúc khiến nó thấy bắt đầu hoang mang. TRên mạng có nhiều trang web, mỗi trang lại nói một kiểu khiến nó không biết nên tin vào đâu,
Việc này ảnh hưởng trực tiếp đến quá trình luyện tập ở trên sân đội bóng thực hiện nhiều thử nghiệm đội hình, các cầu thủ thay đổi vị trí cho nhau, và dần định hình được một số vị trí cố định chơi ở trên sân. Trên hàng công thực sự bị xáo trộn rất mạnh với sự có mặt của Hoàng Long và Công Minh cạnh tranh trực tiếp với Ngọc Cương và Bùi Tuấn.
Ngọc Cương không quá lo lắng vì Công Minh chỉ là phương án dự phòng của mình, kinh nghiệm còn non, vài năm sau mới có thể sẽ thay chỗ của anh. Còn Bùi Tuấn thì như ngồi trên đống lửa. Biểu hiện của Hoàng Long quá tốt, chơi bóng bằng đầu tốt, xử lý trong không gian hẹp tốt, thuận cả hai chân, thực sự là một tiền đạo toàn diện.
Ông Hùng nhìn thấy biểu hiện này của Hoàng Long thì vô cùng cao hứng, không chỉ vì có mối quan hệ với gia đình Long từ trước, mà chính tài năng chơi bóng của cậu ta có thể nói là tỉnh L.A lần đầu xuất hiện nhân tài kiệt xuất này.
Còn Xuân Mai đang gặp chút vấn đề, nó càng học nhiều thì phản ứng trên sân lại càng chậm đi, nó mất thời gian đọc tình huống trên sân, rồi dự đoán các khả năng có thể xảy ra, nó sẽ dùng cách gì để đối phó. Đội bóng nghĩ xong thì pha bóng đã kết thúc, một tình huống mới liền tiếp diễn ngay sau. Quả thực đầu óc của nó bị quá tải. Ông Hùng thậm chí phải gọi nó ra ngoài sân.
“Này, cậu thấy trong người không khỏe chỗ nào sao, nhiều lúc cứ thấy cậu đứng ngây người trong sân.?”
Xuân Mai thành thật đáp.
“dạ không có gì, cháu chỉ đang đọc tình huống nên…”
Ông Hùng nhắc lại.
“Đọc tình huống sao? Cũng tốt, nhưng đọc được mà phản ứng chậm thì cũng bỏ đi. Trên sân cậu sẽ luôn luôn đưa ra sự lựa chọn, chần chừ một lúc , đối phương sẽ tận dụng khoảnh khắc đó để phản kích, đội nhà sẽ bất lợi.”
Xuân Mai gật đầu nói
“Vâng, nhưng làm sao để lựa chọn phương án cho đúng, nền chuyền hay sút, dứt điểm hay chuyền về…”
Ông Hùng lắc đầu.
“Một khi lựa chọn thì không nên nghĩ đúng hay sai. Khi ta lựa chọn phương án nào thì phải đi theo phương án ấy, và phải làm thật tốt. Nếu như chọn sai, sẽ lại có phương án cho ta sửa sai, ta không sửa được thì đồng đội sẽ sửa sai. Bóng đá muôn hình muôn vẻ, nếu có công thức ố định để giành chiến thắng, vậy còn gì thú vị nữa. Cậu hiểu ý tôi không?”
Xuân Mai lắc đầu:
“Dạ không?”
Ông Hùng thoáng nhăn mặt.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ chơi bóng theo bản năng của cậu đi.nếu cố học theo người khác thì cậu cũng chỉ là cái bóng của người ta thôi. Học hỏi từ người khác là tốt nhưng đừng đánh mất cái bản năng của mình. Trước giờ cậu đá bóng thế nào thì cứ đá bóng như vậy. “
“Nhưng nếu đá theo bản năng thì chẳng phải sẽ loạn đội hình sao?”
Ông Hùng chép miệng.
“Việc của cầu thủ là làm thật tốt ở trên sân, còn huấn luyện viên ở ngoài sẽ sắp xếp cho cậu thi đấu đúng vị trí. Giải đấu cấp tỉnh nghe to tát vậy thôi, chứ thực ra đây vẫn chưa phải là thi đấu bóng đá chuyên nghiệp. các cầu thủ vẫn đá bóng phần lớn theo bản năng là chính. Tôi cũng không yêu cầu họ phải đá ở vị trí trái sở trường. “
Xuân Mai ấp úng.
“Vậy ông thấy cháu phù hợp đá ở vị trí nào?”
Ông Hùng trả lời.
“Cậu là một cầu thủ đa năng, chơi ở tuyến nào cũng được, đó vừa là ưu điểm, vừa là khuyết điểm. Ưu điểm chính là cậu phù hợp cho mọi đội bóng, bất kỳ lối chơi nào. Còn khuyết điểm nếu vẫn giữ tư duy chơi bóng như vậy thì cậu không khá lên được, chỉ là một cầu thủ bình thường. Cái cậu thiếu là một cái bản sắc riêng.”
“Bản sắc riêng là gì ạ?”
Ông Hùng không trả lời mà hỏi lại.
“Cậu parhi tự hỏi mình xem, cậu chơi bóng vì cái gì? Muốn được tung hô, muốn được thừa nhận tài năng thì nên chơi ở hàng công. Cậu chơi bóng vì cậu yêu môn thể thao này, thì chơi ở khu trung tuyến. Nếu coi bóng đá là môn thể thao đối kháng, đấu trí óc lẫn sức lực thì nên chơi ở hàng Hậu vệ. Cậu nghĩ bản thân thuộc dạng nào?”
Xuan Mai chậm rãi đáp.
“Cháu thích chơi bóng vì chỉ khi ở trên sân, cháu mới cảm nhận được mình được đối xử công bằng, và có rất nhiều người giống như mình, cháu không cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong thế giới này.”
Ông Hùng thoáng ngừng lại, nhìn Xuân Mai một lượt từ đầu đến chân.
“Chà? Suy nghĩ lạ đấy? Nếu vậy cậu đá ở sân cỏ nhân tạo là được rồi, mò lên tận thành phố làm gì?”
Xuân Mai cười ngượng nghịu.
“Có người nói trình độ của cháu nên đá ở cấp độ cao hơn, ở dưới đấy không có ai theo kịp cháu cả. Cháu cũng hứa với người đó sẽ giúp đội bóng của tỉnh lên đá ở giải quốc gia.”
“Sau đó thì sao? Đội bóng của tinh được đá ở giải Quốc gia, cậu sẽ làm gì”
“Cháu sẽ được đá bóng ở giải chuyên nghiệp, trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. mọi người đều có công việc riêng, còn cháu cảm thấy làm cầu thủ chính là sự nghiệp của mình.”
Ông Hùng bĩu môi, gật gật đầu.
“Xuân Mai phải không? tôi sẽ nhớ cái tên này. Tôi cũng rất mong được đưa bóng đá của tỉnh ta lên đá ở giải Quốc gia, nếu đã cùng đường, vậy thì tôi sẽ đưa cậu đi một đoạn trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.”
Xuân Mai gật đầu kính cẩn thưa.
“Cháu sẽ làm hết mình vì đội bóng, chỉ cần bác cho cháu ra sân thi đấu thôi ạ.”
Ông Hùng cười mỉm, dường như có ý gì đó khiến ông vui mừng.
“Cái thằng này, mọi việc phải được thực hiện trên tiêu chí công bằng, dựa vào mấy lời nói của cậu thì đội có thể đá được ở giải quốc gia chắc. Quan trọng vẫn là thực lực, cậu có tâm mà không có tài thì tôi cũng không thể cho cậu ra sân được. Vậy nên hãy ngoan ngoãn luyện tập chăm chỉ vào.”
“Dạ vâng!”