buổi sáng ngày kế tiếp.
Xuân Mai rủ hai người bạn ra sân bóng tập luyện, vì có quá nhiều thời gian rảnh trước đó không nên bỏ phí. Đó là nó nghĩ vậy thôi chứ hai người kia đã có kế hoạch của riêng mình.
Công Minh viện lý do chính đáng của mình, nó có sở trường về tốc độ, Nếu mà dùng hết sức lực thì chiều nay lấy gì đá với mấy anh trong đội.
Còn Đức Thọ là thủ môn, tập một mình với Xuân Mai thì quá chán, đúng hơn phải có 10 Xuân Mai cùng tập thì may ra Đức Thọ chịu ra sân tập buổi sáng.
Ông Hùng Quản lý đội bóng không ép buộc mọi người tập bóng cả ngày. Chính bản thân ông cũng có công việc ở trên cơ quan nên chỉ rảnh rỗi vào cuối buổi chiều mà thôi.
Công Minh và Đức Thọ rủ nhau vào trong nhà thi đấu xem đội bóng chuyền nữ luyện tập. Được ngắm những đôi chân dài săn chắc, những bộ ngực nảy nở rung lắc trên sân quả đúng là liều thuốc tinh thần xóa tan mệt mỏi trong người hai gã trai trẻ.
trong khi đó Xuân Mai ra sân từ sớm. nó vẫn nhớ đến lời của anh Tiến khuyên nhủ trước khi nó ra thành phố. "Khi nào nó chưa được đá ở giải hạng nhất cấp quốc gia, nó vẫn phải rèn luyện thật nhiều". Đặc biệt là thể lực, buổi chiều là buổi tập chính nên buổi sáng Xuân Mai chỉ chạy nhẹ nhàng vài vòng sân vận động, sau đó vào nhà kho lấy bóng ra tập sút bóng một mình.
Sở trường của nó là nã đại bác, tuy nhiên phải làm quen với trái bóng trước, trái bóng nhiều kích cỡ tùy vào độ tuổi, hồi đá ở sân PNG dùng bóng size 4 chu vi (63-66cm). Còn đá ở tỉnh dùng bóng size 5 (69-71cm), đây cũng là kích thước tiêu chuẩn trong bóng đá chuyên nghiệp. Một chút chênh lệch về kích thước và khối lượng, nhưng muốn thích ứng với nó, Xuân Mai cần một chút thời gian.
Bình thường dùng bóng size 4, chọn vị trí 20m trước cầu môn, thì tỷ lệ đá trúng xà ngang là 80%, cứ đá 10 quả thì 8 quả trúng mục tiêu. Còn size 5 hiện tại chỉ đại có 40%. Đấy là sút bóng một mình, trong trận đấu có nhiều yếu tố ảnh hưởng nên Xuân Mai muốn tăng khả năng độ chính xác thêm một chút, cỡ 60 %.
ngoài nó ra, rất ít thành viên trong đội bóng đến tập buổi sáng, chỉ lác đác 4, 5 người. trong đó có Nam Anh và Phước, người chịu đả kích rất lớn vào chiều hôm qua, hai người còn lại, một. người tên là Linh theo kèm Công Minh chiều hôm qua.
họ đến đây tập thể dục buổi sáng, nhân tiện dợt mấy quả bóng. xuân Mai hớn hở ngỏ ý nhập hội.
"Mấy anh ra tập sớm thế ạ, cho em tập với.”
Nam Anh thấy Xuân Mai thì có chút ngạc nhiên.
"Buổi chiều mới tập trung cơ mà, em không nghỉ ngơi, đi chơi, ra đây làm gì."
Xuân Mai nói thật lòng.
"Em muốn đá cho đội bóng của Tỉnh nên phải cố gắng hơn nữa."
Bốn đàn anh đưa mắt nhìn nhau.
"Cứ đá như chiều hôm qua thì em chắc chắn được nhận rồi. bọn anh đá mấy năm nên biết tân binh nào đủ sức nhập đội. Hoàng Long và em là hai người đầu tiên, những đứa còn lại phải cần thêm thời gian theo dõi."
Xuân Mai nghe mấy anh nhận xét như vậy thì mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khiêm tốn.
"Các anh cứ nói quá, em còn non lắm. Em còn muốn giúp đội bóng của tỉnh ta chơi ở hạng nhất cấp quốc gia cơ. sau này nhờ các anh chỉ dạy thêm."
Ai đó đang tu chai nước súc miệng thì phụt cả ngụm nước ra ngoài.
"bao năm còn chưa lên nổi hạng 3, vậy mà nó còn mơ lên đá ở hạng nhất, đúng là không biết gì mà."
Nam Anh hắng giọng rồi nói.
"có quyết tâm là tốt, nhưng nói thì dễ làm mới khó. bóng đá là môn thể thao của tập thể, một mình em nghĩ như vậy cũng không làm nên trò gì đâu. Cứ nhìn quanh sân mà xem, có bao nhiêu người trong đội bóng đến luyện tập ngoài giờ chứ. Ai cũng có việc làm riêng để kiếm sống. bóng đá chỉ là phụ mà thôi."
Xuân Mai hồn nhiên đáp.
"Thì có mấy người chúng ta mà, tổng cộng có 6 người chứ đâu mình em."
Nam Anh xua tay nói.
"Em hiểu lầm rồi, bọn anh chỉ đi tập thể dục mà thôi, mà nếu có luyện tập bóng đá thì cũng chỉ vì không muốn mất vị trí trong đội, chứ không mơ xa như mấy đứa đâu. Đi đá bóng ở giải hạng nhất đâu"
Xuân Mai ngơ ngác.
"Ơ sao lại thế ạ, ông Hùng nói chúng ta phải cùng nhau nỗ lực đưa đội bóng của tỉnh vươn xa khắp cả nước cơ mà."
"Xì ông ấy năm nào cũng hô hào như vậy, nhưng có một số thứ không đúng với ta mong muốn, cuộc sống là vậy mà."
"Đừng nói nhiều như vậy làm thằng nhỏ bị shock, từ từ rồi nó khác hiểu. Đã tới đây rồi thì dợt bóng một chút rồi về."
Mấy anh em chơi đá ma trong sân, 6 người chọn ra hai người đuổi bóng. riêng Nam Anh tình nguyện làm Ma còn mấy người khác thích đá sao thì đá.
Hình thức luyện tập này rất phổ biến vừa giúp cải thiện kỹ năng chuyền bóng và tranh chấp bóng. chuyền bóng thì Xuân Mai tự tin rồi, còn tranh chấp bóng, trước giờ đều làm theo trực giác, tuỳ cơ ứng biến chứ không tuân theo bất kỳ kỹ thuật nào.
Nếu nó gặp đối thủ trên cơ của mình thì chưa chắc đã tranh bóng được với người ta. Xuân Mai đá bóng theo hướng tấn công, khả năng phòng thủ lại là một điểm yếu mà đến hôm nay nó mới nhận ra mình cần cải thiện phương diện này.
Trình độ đá bóng của nó không quá vượt trội hơn mặt bằng chung các cựu thành viên trong đội. đá Ma với mấy anh căn bản khác xa khi đấu ở sân PNG. Ở đó nó là một thứ gì đó rất ghê gớm, còn ở đây nó chỉ chạy theo bóng, thi thoảng mới tắc bóng thành công.
Nó để ý thấy rằng đội phó Nam Anh lại rất giỏi trong khoản tranh chấp, giống như đọc vị được đối thủ hay sao ấy. Mỗi khi nó chuẩn bị chuyền bóng, làm kỹ thuật cá nhân đánh lừa đối phương, nhưng thủ đoạn ấy không qua mắt được người ta. Không bị cướp bóng thì cũng bị phá bóng ra khỏi chân.
"Mấy anh đá hay thế! có bí quyết gì không ạ."
Có người nói.
"Cái này phải hỏi Nam Anh ấy. một trong ngũ hổ tướng của đội bóng đấy.”
Xuân Mai tròn mắt.
"Ngũ hổ tướng á?"
người kia nói.
"Đúng thế, ngũ hổ tướng là mọi người tự phong cho họ thôi. mỗi người đều có một tài năng rất nổi bật.
đội trưởng Thành Chung giỏi đọc trận đấu, điều tiết nhịp độ chơi bóng của toàn đội
Kế đến là Nam Anh đội phó, sở trường phòng thủ, làm chủ hàng phòng ngự.
Cây đinh ba trên hàng công gồm có Thanh Duy giỏi sút xa, Bùi Tuấn, trung phong số một, hội tụ cả tốc độ và kỹ thuật. Người cuối cùng lại Ngọc Cương, chạy chỗ thông minh, không quá nổi bật trên hàng công, nhưng thiếu cậu ta thì Bùi Tuấn vay Thanh Duy sẽ chơi rất bế tắc.
Xuân Mai trầm trồ.
"Ra là vậy, hôm qua ngũ hổ tướng nằm gần hết bên đội của anh Thành Chung, bên này có mỗi anh Nam Anh, vậy mà cả hiệp 1 vẫn đứng vững. lấy 1 địch bốn, chứng tỏ anh Nam Anh rất đáng gờm nha.”
"Thằng này cứ khéo nịnh."
Xuân Mai có ý đồ cả mới thốt cái câu đấy, nó lập tức chạy tới chỗ Nam Anh nài nỉ.
"Anh đội phó, dạy cho em cách phòng thủ đi, em kém khoản này lắm."
Nam Anh trước nay đều thấy người ta hâm mộ tiền đạo là nhiều, ai cũng thích tấn công đẹp mắt, nào mấy người để ý đến hậu vệ và thủ môn.
"Phòng thủ không giúp em chiến thắng đâu, học tấn công với mấy anh kia là đủ rồi. anh thấy em tấn công giỏi, nên phát huy sở trường của mình."
Xuân Mai nhắc lại.
"Hôm qua anh nói không thủng lưới tức là không thua. em thấy câu này hay mà, rất hợp lý luôn. Mặc dù em rất thích đá tấn công, nhưng hôm qua, rất nhiều lần không có bóng mà chơi, không phát huy được sở trường. Em thấy anh có kỹ thuật tắc bóng rất hay, em rất muốn học. Cái này em nói thật đấy ạ."
Mấy anh đứng cạnh nghe vậy thì ồ lên.
"Wei, tài nghệ người ta rèn luyện bao năm mới được, bảo dạy là dạy sao. Ít ra cũng phải làm con gà, bữa rượu thịt làm lễ bái sư các kiểu chứ."
"Nếu các anh không chê thì trưa nay em mời các anh đi ăn."
Nam Anh tặc lưỡi
"Chê!... mấy ông bạn nói lung tung đấy, có gì mà bái sư, thịt gà gì chứ. người ta lại bảo bọn anh trấn lột con nít. Cái này không có gì to tát cả, em cứ lên mạng mà tìm kiếm thông tin, muốn hỏi cái gì có cái đó, bài viết rất tỉ mỉ, chỉ cần em biết đọc chữ là được."
"Thôi, em cứ ở đây tập đi, bọn anh còn có việc, chiều nay gặp lại."
Xuân Mai chào mấy anh rồi ngẩn người ra. dường như có một công thức nào đó, mà nếu nhận ra được điều này, khả năng tắc bóng, đánh chặn của Xuân Mai sẽ có bước đột phá. Anh Nam Anh nói lên mạng tìm thông tin, anh Tiến cũng nói phải không ngừng học hỏi từ mọi người, không chỉ kỹ thuật chơi bóng mà còn cả kiến thức ngoài lề nữa.
Thành phố có nhiều quán nét lắm, lần trước nó và Út Thảo cũng đi nét và nó đã đọc được rất nhiều thông tin về bóng đá, mấy clip trên Youtube nữa. Lúc trước làm mưa làm gió ở PNG nó tưởng mình đã ở đỉnh cao, kỹ thuật đủ dùng. Lên đây mới biết còn nhiều thiếu sót lắm.
NGhĩ Vậy Xuân Mai đi cất bóng vào kho, chuyển hướng ra ngoài đường phố tìm đại một quán nét, vào trong bổ túc thêm một chút kiến thức. Nó không được học tin học nên cứ lóng ngóng nhờ người ta bật máy hộ, rồi vào mạng thế nào. Vào đâu để gõ thông tin. Cái này còn thua một thằng nhóc lớp 1 ở thành phố.
May mà ngồi canh anh trông quán nét, người ta thò đầu ra chỉ dạy cho một lượt là nó biết dùng ngay, lên Gu Gồ đọc bài, còn lên Diu Túp coi video. Có cả thông tin tiếng việt lẫn tiếng anh, bên tiếng anh có nhiều hơn tiếng việt, nó chỉ xem hình đoán ý chứ chẳng hiểu người ta đang nói cái gì.
Cùng là người thích đá bóng nên chỉ nhìn thôi nó cũng vỡ ra nhiều điều. kỹ thuật vẩy má ngoài mà Công Minh sử dụng nhìn thì dễ nhưng để thành thục, lái trái bóng đi đúng ý thì rất khó. Xuân Mai rất có ấn tượng với kỹ thuật này, vì trông đường bóng đi ảo diệu lắm. Có gì nó sẽ học hỏi từ chỗ bạn cùng phòng sau.
Còn vấn đề phòng thủ có một khối lượng lớn thông tin được phân chia ra rất bài bản.(đón xem chương sau).