Bàn thua bất ngờ vừa rồi đã chọc vào lòng tự ái của Thành Chung. anh đã nương tay thắng nhẹ hai bàn thôi mà mấy thằng nhóc này ngang nhiên gây hấn. anh và các đồng đội phải chấn chỉnh lại ngay mới được, không thì bọn nó sẽ học được cái thói ngông cuồng, không coi các anh ra gì.
Hàng tiền vệ của Thành Chung lại dâng cao, chơi bóng ngắn và nhanh, có thể tấn công trung lộ hoặc hai biên, nhưng Thành Chung chọn phương án khó nhất là đánh thẳng vào Trung Lộ dằn mặt đắm tân binh.
Nam Anh thu quân về phòng ngự chỉ chừa ba tân binh chơi ở vị trí cao nhất đội, một tiền vệ với hai trung phong. thật đúng ý của Thành Chung.
Người nguy hiểm nhất là Hoàng Long đích thân Thành Chung sẽ kèm cặp, còn tên Công Minh mặt đen thì để cho một tiền vệ tên Linh theo kèm. bộ ba Thanh Duy, Ngọc Cương, Bùi Tuấn chơi đá ma với Xuân Mai cho thằng nhãi đó bịt rút hết thể lực.
Thành Chung chủ động bóp nghẹt khu trung tuyến để đội Nam Anh không thể lên bóng được, chiến thuật giống với hiệp một, và nếu cứ duy trì thế trận này, chắc chắn sẽ có thêm bàn thắng cho Thành Chung. Tuy nhiên ở đây có một sự khác biệt, trong hàng tiền vệ của Nam Anh không chủ trương chơi phòng thủ mà luôn chạy theo bóng khiến cho đội của Thành Chung không dễ dàng triển khai tấn công theo đúng ý đồ.
Hiệp 1 chứng kiến sự thụ động của hàng tiền vệ, không hỗ trợ cho Hoàng Long và Công Minh khiến cả hai coi như bị phế ở trên hàng công, hoàn toàn không có tác dụng trong trận đấu. Ở Hiệp hai, ở hàng tiền vệ có Xuân Mai rất hăng hái đi tìm bóng, và nếu giành được bóng thì chắc chắn sẽ tìm cách đưa bóng lên tuyến trên phát động tấn công.
Hoàng Long lập tức lùi về hỗ trợ Xuân Mai đoạt bóng. Công Minh thấy bạn cùng phòng đang bị dắt mũi, cũng không đành lòng mà lùi về phần sân của mình chờ đợi phối hợp với đồng đội phản công.
Xét về lực lượng ở khu trung tuyến đội Thành Chung có 4 người, còn bên kia chỉ có ba. Thời lượng kiểm soát bóng vẫn thuộc về đội của đàn anh. Họ biết rằng khó xuyên phá được hàng phòng ngự do Nam Anh chỉ đạo vào lúc này, nên tìm đến giải pháp Sút Xa. Trọng trách này được giao cho Thanh Duy
Thủ Môn Đức Thọ đã chơi tập trung liên tiếp ngăn cản mấy cú sút xa của đội Thành Chung, sau khi, lấy được bóng liền ném tới chỗ Xuân Mai. Nó cũng là Tân Binh nhìn hàng thủ dày đặc trước mặt nó thấy không vui,lẽ ra mấy anh phải lao lên trước dìu dắt mấy đứa đàn em mới đến chứ, đằng này cứ co về phòng thủ để ba tân binh ở tuyến đầu chạy bở hơi tai.
Xuân Mai ở Long Thành đạt danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất của Phường. còn trẻ nhưng kinh nghiệm chơi bóng không phải ít. mấy anh muốn chơi đá ma thì nó cũng sẵn sàng chơi với mấy anh. một mình nó chạy đông chạy tây, bị mấy anh dắt mũi cũng nhiều, nhưng mấy anh mà để nó tắc bóng thành công thì y như rằng tới công chuyện.
Để cho Xuân Mai có bóng là một lần Thành Chung phải lo lắng, Hoàng Long bị theo kèm nhưng vẫn giơ tay xin bóng, cậu ta có vẻ tự tin với chiều cao của mình trong những pha tranh chấp trên cao. Nghĩ vậy Xuân Mai đành treo một quả bóng ra phía trước của Hoàng Long.
Quả nhiên thanh niên cao to, mặt trắng này thể lực rất sung mãn, bị đội Trưởng Thành Chung theo kèm mà vẫn rướn người lên phía trước giành được bóng, rồi cứ thế lao thẳng lên. Nhìn phản ứng của hàng thủ đối phương, Hoàng Long biết rằng sau lưng mình, Công Minh và Xuân Mai cũng đang lao lên tiếp ứng.
Cậu tia mắt thật nhanh rồi bỏ bóng sang bên trái cho Công Minh. Còn bản thân nhanh chóng lách vào trong vòng cấm chọn vị trí chờ đợi.
Công Minh nhận được bóng, theo tính tình của nó thì muốn thực hiện cú sút ngay, nhưng hai hậu vệ đã lao tới trước, tiền vệ tên Linh thì bám sát ngay phía sau, căn bản không có không gian để sút chứ chưa nói đến căn chỉnh góc sút. Nó đành vẩy má ngoài, một kỹ thuật tương đối khó, tỉa bóng sang phải cho Xuân Mai.
Ít ra Xuân Mai đang ở vị trí thoáng hơn, có nhiều lựa chọn hơn Công Minh. Quyết định của Công Minh hoàn toàn hợp lý, người bên trong và ngoài sân đều đoán được tình huống bóng này. Tiếp theo Xuân Mai sẽ đỡ bước một rồi treo bóng vào trong vòng cấm đối phương.
Kịch bản trên sân diễn ra y hệt như ông Hùng tính toán, ai chơi bóng cũng rất dễ đoán ra quả treo bóng của Xuân Mai sẽ hướng tới vị trí của Hoàng Long. Phần việc cuối cùng khó khăn nhất chính là chọn điểm rơi và thời điểm bật cao đánh đầu. Trong tư thế bị hai hậu vệ theo kèm, Hoàng Long bật cao nhất, xoay người ở trên không thức hiện một pha lắc đầu làm đổi hướng đi của trái bóng, thủ môn đổ người sai hướng ngậm ngùi nhìn bóng bay vào lưới.
Đức Thọ và Công Minh gần như hét lên cùng một lúc, Hoàng Long ghi bàn xong vẫn điềm tĩnh chạy nhẹ nhàng về phần sân của mình. Mạt mũi lạnh tanh, nhưng khi qua chỗ của Xuân Mai, cậu ta nháy mắt, đưa ngón tay cái lên tán thưởng quả tạt vừa rồi.
Xuân Mai cũng chạy tới đập tay với Công Minh.
“Ông bạn cùng phòng của tôi ghê quá, anh em mình phối hợp cũng ra gì phết ấy nhỉ. Ông mà vào sân ngay từ đầu có phải ngon rồi hay không.”
Xuân Mai vẫn rất khiêm tốn.
“ chắc tại hiệp hai các anh bên kia xuống sức rồi, mà tôi thì mới vào sân, còn còn chạy tốt. Tôi mà vào từ hiệp một chức cũng không được mấy anh cho chơi bóng đâu.”
Thành Chung tình cờ chạy lướt qua, liếc nhìn hai đứa tân binh. Công Minh đưa hai tay ,lên thè lưỡi lêu lêu đàn anh.
“Ha ha, hai đều rồi nhé, tưởng bắt nạt bọn này mà dễ à?”
Thành Chung cười khẩy một tiếng rồi lờ đi, trong hiệp 1 nhãi ranh da đen bị anh kèm chặt mặt mũi tái mét, chứng tỏ đã biết sợ rồi, đứa vừa vào sân chơi bóng khá tốt nhưng rất biết chừng mực không có ra vẻ tự đắc. Cả tên mặt trắng Hoàng Long nữa, điềm tĩnh đến độ đáng sợ,không thua kém tuyển thủ lâu năm đá trong đội bóng của tỉnh. Lúc đầu nó đòi đá trung phong, xem ra không phải là hạng thùng rỗng kêu to.
Nói Thành Chung ác cảm với Tân Binh chỉ một phần không ưa cái thói ngông nghênh tự mãn, vỗ ngực ra vẻ ta đây của đám nhóc mà thôi. Chứ anh hoàn toàn công nhận tài năng của chúng. Hoàng thực sự đã để lại rất nhiều dấu ấn trong bàn thắng thứ hai, đầu tiên là tranh chấp thành công với Thành Chung, thứ hai là xâm nhập vòng cấm, chọn vị trí tốt, thắng cả hai hậu vệ đối phương.
Bên Ngoài sân.
“Chà con trai anh Hòa đá bóng giỏi thật đấy, con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Xử lý cá nhân rất khéo. Lần đầu ra trận đá với mấy anh ở cấp tỉnh mà vẫn dũng mãnh ghi được hai bàn. Nếu thực sự cho nó đi làm cầu thủ chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp cả nước.
Ông Hòa cười nhạt.
“Nổi tiếng thì cũng là dùng sức chạy hùng hục trên sân mà thôi, nổi tiếng kiểu đấy thì tôi không cần. Khi nào hết sức thì bị đào thải, con đường cầu thủ ngắn lắm, dù nó có đá hay đến đâu tôi cũng không cho nó theo cái nghiệp này đâu.”
Tuy nói thế nhưng nhìn con trai mình chơi bóng dưới sân, hai lỗ mũi của ông hòa cứ Phập Phồng, mặt cứ vênh lên coi bộ rất vừa ý.
Phía bên này, Nam Anh cũng bị đả kích rất lớn, dù đội mình vừa ghi bàn san bằng tỉ số, màn trình diễn của ba tân binh như muốn trêu ngươi cái triết lý chơi bóng phòng thủ của Nam Anh. Anh đã chủ động lùi về phòng ngự, không phối hợp với bọn nhóc vậy mà bọn nó tự phối hợp để ghi bàn mà không cần đến sự hỗ trợ của các anh.
Phía sau cầu môn, Đức Thọ cao hứng nói.
“MẤy anh, em nói không phải chứ đang đấu tập mà các anh cứ lo phòng thủ làm gì vậy? cứ lên cao đá đôi công có sao đâu? Đang hòa nhau cơ mà. Dưới này một mình em lo được rồi.”
Nam Anh cùng mấy đồng đội tự thẹn với lòng, bọn họ gian đội hình ra quyết định đá đôi công với đội của Thành Chung, Thế trận trở nên cởi mở hơn, có Xuân Mai đóng vai trò máy chạy thu hồi bóng, phát động tấn công, Hoàng Long và Công Minh có nhiều đất diễn hơn, Hoàng Long đã bị người khác chú ý, sau khi ghi bàn thứ hai thì bị kèm chặt hơn. Đổi Lại họ lại để xổng Công Minh.
NGười này đá bóng rất ngông cuồng, xử lý bóng rất liều lĩnh, không hề có ý trốn tránh mà lao vào hai hậu vệ đối phương, gây náo loạn ở bên cánh trái, tiếc là nó không ghi được bàn thắng nào cho riêng mình bởi đội Thành Chung đã chơi tập trung hơn.
Ở chiều hướng ngược lại, Thành Chung có bóng liền phát động tấn công sang hai biên, Ngọc Cương và Thanh Duy có nhiều cơ hội khoét sâu vào đội hình của đội Nam anh, nếu không tự dứt điểm thì tạt vào cho Bùi Tuấn.
Hai bên ăn miếng trả miếng, hệt như hai võ sĩ thi nhau trao cho nhau từng cú đấm.
Trận đấu sôi nổi kết thúc với tỷ số 5-3 nghiêng về đội Thành Chung, kinh nghiệm và thể lực vượt trội hơn so với đội Nam Anh, kết quả trận đấu tập hoàn toàn hợp lý và nó không có ý nghĩa quan trọng lắm, bởi ngày hôm sau , mọi người sẽ lại chia lại đội hình, các thành viên có cơ hội phối hợp với nhau, chơi ở vị trí mới, từ đó giúp ông Hùng có thêm nhiều lựa chọn để sử dụng trong giải đấu sắp tới.
Ông Hòa và ông Thanh đã ra về trước khi trận đấu kết thúc, quan chức cấp cao luôn rất bận rộn, đến xem đá bóng thế này mà đã hủy mất mấy cuộc họp rồi. ông Hùng quan sát trận đấu ở bên ngoài, khá hài lòng với màn thể hiện của các tân binh năm nay, bọn nó làm quen với nhịp độ chơi bóng rất nhanh như vậy đỡ tốn thời gian cho bọn nó thích nghi, ngày mai có thể bắt đầu buổi huấn luyện.
“Mọi người đá tốt lắm, lúc này Giám Đốc sở có ghé ngang qua nơi này, theo dõi mọi người thi đấu và có lời khen cho tất cả.”
“Uầy, giám đốc sở cũng đến cơ ạ?”
“Đúng thế. Lãnh đạo rất quan tâm đến giải đấu đợt này,mọi người phải nỗ lực hơn nữa. NGày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập tập trung vào 4 giờ chiều, ai rảnh rỗi có thể đến tập riêng vào buổi sáng, nhà kho dụng cụ luôn mở cửa cả ngày. Buổi tập trung kết thúc tại đây, mọi người có thể ra về.”