Không gian tĩnh lặng, bóng tối dần dần bao trùm toàn bộ sơn trang. Tuệ Không kiểm tra lại thân thể của mình không khỏi cười khổ. Chỉ trong giây lát thôi mà hắn phải mất hai tháng mới có thể điều động được một tia chân khí.
Sau khi đuổi hết đám người kia, hắn theo sư phụ bước vào sơn trang.
Bên ngoài sơn trang sư phụ có lập một tòa đại trận ẩn hiện mang theo huyễn cảnh mỹ lệ với bốn mùa xuân hạ thu đông ở bốn góc sơn trang, trong vườn trồng nhiều loại mai, lan, cúc ,trúc đặc điểm riêng của bốn mùa càng tô thêm sắc màu huyền ảo mà thần bí. Nếu phàm nhân có mặt ở đây có lẽ họ sẽ tưởng mình như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, nhiều họa sĩ cũng không thể mường tượng ra chốn nhân gian lại có nơi có cảnh sắc thiên nhiên bốn mùa không hợp nhưng đứng cùng nhau hài hòa đến như vậy.
Tuệ Không thất thần, như có như không nhớ lại được điều gì, một sự việc trọng yếu ở trong quá khứ mà hắn đã quên mất.
“Sư đệ, mau vào nhanh đi, sư phụ đang đợi kìa”
Sư tỷ của hắn thấy hắn đứng một chỗ lâu không nói gì, mở miệng nhắc nhở.
Nhắc đến cũng lạ, lúc nãy đang trong hoàn cảnh nguy hiểm sư tỷ của hắn không hề có tí lo lắng nào, từ đầu đến cuối một bộ ổn trọng dị thường, đôi mắt trong khoảnh khắc có lóe lên một tia sát khí, nếu Tuệ Không không để ý thì hắn cũng vô phương phát hiện ra. Hắn tự nhủ, có nên nói cho sư phụ mình biết về tình trạng khi nãy của sư tỷ không.
Không nghĩ nhiều nữa, bước chân bước nhanh chạy theo sư phụ hắn vào trong sơn trang. Đến đại sảnh Diệu Âm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không còn ánh sáng sắc lạnh nữa mà thay vào đó trở nên nhu hòa, ấm áp, dường như ánh mắt đó còn bao hàm sự cưng chiều không phải của sư phụ dành cho đồ đệ mà càng nhiều hơn mà ánh mắt người mẹ xem đứa con trai lớn khôn của mình.
Tuệ không giật mình, khóe miệng giật giật, hắn chưa bao giờ thấy sư phụ nhìn hắn bằng ánh mắt đó. Có đôi khi hắn tưởng như trên thế giới này chỉ có mình mình lạc lõng, cô đơn. Như khi sư phụ đuổi hắn xuống núi hắn cũng tưởng sư phụ không cần hắn nữa.
Ba năm, ba năm hắn chịu đựng sự tủi thân, ủy khuất nhiều đến đâu, giây phút nào cũng nghĩ tới thì chỉ cần ánh mắt này thôi đã làm cho những ủy khuất sâu tận trong lòng kia bay biến mất.
Khóe mắt lại một lần nữa cay cay, khóe mi chảy từng giọt giọt chất lỏng óng ánh nóng bỏng tỏa nhiệt. Tuệ Không phi nhanh lao vào lòng nàng, ôm thật chặt nàng như không muốn để món đồ chơi mình thích nhất lại một lần nữa mất đi.
Hắn khóc, khóc thật to, gào lên những âm thành chan chứa niềm hạnh phúc, dâng trào cảm xúc khát vọng được sư phụ vuốt ve, an ủi.
Không biết sau bao lâu, Tuệ Không mới ngẩng đầu lên nhìn vào mặt nàng, vài giọi nước mắt vẫn còn đọng lại trên đôi mắt đỏ hoe kia như những giọt sương ban mai của buổi sáng sớm, trong sáng, thánh khiết mong ngóng được bàn tay ai nâng niu, chăm sóc.
“ Uhm uhmmm…”
Hai tiếng ho khan vang lên đánh vỡ mạch cảm xúc của hai người, họ vội vàng tách nhau ra, chỉnh lại y phục. Tuệ Không tuy thẹn thùng nhưng hắn vẫn cố gắng lên tiếng trước:
“ Đồ nhi tham kiến sư phụ.”
“Ngoan, đã lớn từng này rồi, sư phụ rất vui.” Âm thanh của nàng đâu còn cái khí thế, sát khí như lúc trước, âm thanh đó như đi vào lòng người, khoan khoái, dễ chịu là thế. “Đây mới đúng là tính cách sư phụ ah.”
Tuệ Không cười cười, cái nhìn cháy bỏng dành cho nàng vẫn không chút nào giảm đi. Hắn muốn giây phút này, thời gian này mãi mãi dừng lại, đừng trôi đi vô tình, lạnh lẽo như ba năm trước. Hắn biết mình ở bên cạnh nàng cũng chỉ làm cho nàng càng thêm lo lắng. Như sự việc vừa rồi, đâu ai có thể đoán trước được lúc nào kẻ thù sẽ tìm đến, sẽ tập kích mình.
“Sư phụ vẫn xinh đẹp như ngày nào, ngay cả đồ nhi lúc mới gặp sư phụ cũng xuýt chút nữa không nhận ra. hình như người càng ngày càng trẻ ra rồi. Nếu có ai nhìn đồ nhi cùng sư phụ đứng cạnh nhau họ sẽ tưởng là hai tỷ đệ đó. Hì hì!!”
“Hừ! Chỉ giỏi ba hoa múa mép thôi, ta đẹp sẵn rồi ngươi đâu cần phải nịnh ta chứ.”
Ánh mắt tinh nghịch, cử chỉ duyên dáng của tiểu nữ nhân trong lúc lơ đãng mà hiển hiện ra của nàng khiến cảnh sắc xung quanh như thay một tầng áo mới. Vẫn mỹ lệ, huyền ảo nhưng lại thêm sức sống mãnh liệt dâng trào. Gió, lá trúc, cành mai cùng thi nhau động, phối hợp với âm thanh yên ả của núi rừng bỗng chốc trở nên ồn ào như chào mừng chủ nhân trở về.
Hai người mải mê nói chuyện mà quên đi mất nhân vật thứ ba đang đứng bên cạnh. Sư tỷ trong ánh mắt cũng lóe lên những giọt nước mắt hạnh phúc. Nàng biết rất nhiều bí mật của sư phụ, biết sự quan trọng của Tuệ Không trong lòng sư phụ không ai có thể thay thế. Nhìn hai người thân mật trò chuyện với nhau vui vẻ, nàng cũng không nỡ phá vỡ cảnh tượng này
“Sư phụ, sư đệ đi đường mệt lắm rồi, cho sư đệ vào nhà nghỉ ngơi đi thôi”
Tuy không đành lòng nhưng nàng vẫn lên tiếng làm cho hai thầy trò cảm thấy xấu hổ.
Tuệ Không da mặt mỏng không chịu được mà chạy vào trước. Hắn không khỏi cười khổ, quá xúc động không để ý đến sư tỷ rồi, tí nữa phải sang tặng quà nhận lỗi một phen mới được.