Vì sự đe dọa của “Cửa”, mà ngàn năm nay đã phải hy sinh không biết bao nhiêu Thánh Nữ, đó là chưa kể từ năm 1980 trở đi còn có hàng ngàn phụ nữ bị sát hại để xây tường, ban đầu thì chỉ bắt những nữ nhân đi lạc vào thôn, nhưng say này vì số lượng không đủ, nên đành phải ra ngoài thôn để bắt.
Chỉ với một tiêu chuẩn, linh hồn của những phụ nữ bị bắt làm tường thì đều phải là tà ác.
Bảo vật duy nhất có thể nhận biết được nhân tính thiện ác của con người, đó chính là Nghiệt Thạch, theo truyền thuyết thì nó là nước mắt của thần linh thương cảm cho nhân loại mà hóa thành.
Người có tâm linh tà ác âm hiểm, Thạch Nghiệt sẽ phát ra luồng khí đen, còn với những người có sinh mệnh ngoan cường sẽ chiếu ra ánh sáng chói lòa, mà những người như này chỉ chiếm một phần vạn mà thôi.
Hình ảnh mà bốn người Xú Ngư trông thấy không phải là điềm báo tử vong, mà là sự tiên đoán về nhân quả. Chỉ có điều, từ sau khi xảy ra đại họa năm 1980, thông tin của Nghiệt Thạch không còn chính xác nữa. Vả lại, cứ cho là có thể dự báo chính xác thì cũng không thể nào tránh khỏi sự an bài của vận mệnh.
Nhưng hình ảnh của mỗi người trông thấy lại khác nhau, ý nghĩa hàm ẩn cũng dị biệt, mà cũng chỉ có cá nhân mỗi người mới tự ngộ ra.
Ngoại trừ Lục Nhã Lan, thì bốn người còn lại tuyệt không phải là những kẻ gian ác, rốt cuộc Lục Nhã Lan tà ác ở chỗ nào, không ai có thể biết, bởi vì cô ấy cũng đã chết rồi.
Cụ Trần muốn đợi sau hai giờ đêm sẽ nghĩ cách để bốn người rời khỏi làng, nhưng không may vào đúng lúc đó, “Cửa” đã xảy ra một trận chấn động dữ dội, bức tường thi thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị đổ sập, vậy nên cụ Trần mới quyết định đi vào trong mộ để kiểm tra.
Chẳng ngờ bốn người họ lại quá nôn nóng, ngay đến Miên Kinh Lầu cũng bị họ thiêu rụi, tất cả thư tịch của tiền bối để lại trong nháy mắt đã bị biến thành tro tàn, song chuyện này có lẽ cũng là vận số định đoạt rồi, nên không thể trách cứ ai.
Tình hình tồi tệ nhất đã xuất hiện, A Hào, Đằng Minh Nguyệt đều đã bỏ mạng, A Hào chết là do đi nhầm vào nơi có sự xáo trộn giữa không gian và thời gian mạnh mẽ nhất, cụ Trần không biết Đằng Minh Nguyệt chết thế nào, có thể là bị linh hồn tà ác của Thánh Nữ làm hại. Hiện giờ vẫn còn hai người sống sót, cũng đã nhìn thấy “Qủa” trong Nghiệt Thạch, điềm báo này phải gần lúc chết mới có thể nhìn thấy “Qủa”, có điều cũng chưa chắc đã phải là điềm báo tử vong, tóm lại là chỉ có người đi tới đường cùng và người không có tương lai mới có thể trông thấy.
Trong thôn tuy vẫn còn linh hồn của một vị Thánh Nữ, song đã bị ác tà và lòng hận thù xâm thực, cứ cho linh hồn của cô có vào được “Cửa”, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi với Xú Ngư nghe kể vậy thì mông lung mơ hồ, sự tình thật quá phức tạp, dựa vào đại não của hai thằng tôi thì tạm thời không thể hiểu nổi ra cái gì.
Song, có điểm này là có thể xác định, cụ Trần có lẽ không phải là người xấu.
Chúng tôi vội tha cho đứa cháu nhỏ của cụ, tôi cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ với những hành vi vừa rồi, lúng túng không biết phải cáo lỗi sao cho phải.
Tôi muốn hỏi cụ Trần, tôi và Xú Ngư có thể làm gì, nếu số phận đã định đoạt chúng tôi đêm nay khó tránh khỏi cái chết, thì cũng phải chết có giá trị một chút?
Cụ Trần lắc đầu nói:
- Hai cậu tuy cao số nhưng rốt cuộc cũng là người phàm, nên không thể đối phó với “Cửa” đâu, hiện giờ chúng ta không ai nghĩ được ra cách gì, chỉ có thể ngồi ở đây chờ chết thôi, thật không ngờ thời khắc tận thế của thế giới lại là vào đêm nay.
Bỗng cánh cửa của nhà bếp bị bật tung, một linh hồn áo trắng phiêu diêu bay thẳng vào trong, chỉ khác là màn sương khói đen bốc ra trên người cô ta đã bị tiêu tan, dáng vẻ tiều tụy, hơn nữa tôi cảm thấy hình như cô ta đã không còn mang nỗi oán hận mãnh liệt nữa.
Trên mặt cô ta còn che một tấm khăn đỏ, chỉ để lộ ra cặp mắt tựa như nước, mở miệng nói:
- Tuy thế gian này đầy rẫy những bi ai và tàn khốc, có điều vẫn chưa phải đi tới ngày tận thế, vẫn còn một cơ hội duy nhất
Vong hồn của Thánh Nữ bắt đầu kể câu chuyện thứ sáu….
…………………………………………� � �………………………………………� �� ��………
Thanh Dao lúc sinh tiền vốn là một cô nhi, từ nhỏ đã sống cùng ông nội, cô còn có một người em trai nữa.
Không phải ngay từ khi sinh ra cô đã được lập làm Thánh Nữ, người được lựa chọn làm Thánh Nữ đều phải chung huyết thống với các đại Trưởng lão, và đó cũng được coi như một sự vinh dự, những tộc nhân bình thường có muốn cũng đừng mong được chọn.
Nhưng, bé gái được chọn làm Thánh Nữ khi ấy bị chết yểu, nhất thời không tìm được người thích hợp thay thế, nên đành phải chọn trong số những tộc nhân bình thường, cuối cùng đã chọn trúng Thanh Dao khi ấy mới lên sáu tuổi.