Chương 42: Câu chuyện thứ tư (25)

Địa đạo dài ngun ngút như thể là con đường chỉ dẫn của vận mệnh, cuối cùng chúng tôi cũng tới được điểm tận cùng.

Đoạn đường cuối cùng mỗi lúc một nhỏ hẹp, chỉ đủ một người đi qua, nếu thân thể cao hơn chút nữa thì phải uốn mình cong lưng mới có thể đi tiếp được.

Ở tận cùng, có một đoạn cầu thang gỗ rất ngắn, trèo lên chính là lối ra. Lối ra này bị một miếng gỗ lấp bên trên, tôi lấy tay đẩy nó ra, phát hiện đây lại chính là phía dưới gầm của một chiếc gường lớn.

Chúng tôi gắng sức trèo lên, quan sát bốn phía, cả hai vui mừng ngoài ý muốn.

Hóa ra vị trí này chính là phía dưới giường của nhà đá trong địa đạo phía sau tiệm thuốc, lúc mới tới do vội vã nên không phát hiện ra dưới gầm giường cũng có đường hầm ngầm khác.

Xú Ngư hắng gióng nói:

- Cái tên A Hào tốt bụng này, nếu nghe mình thì đã đập vỡ tan tành cái bình đựng hồn ma trong căn phòng này rồi. Mình thấy nơi này căn bản chẳng có người tốt, ít nhất cũng phải cho ngàn nhát dao mới được!

Tôi cũng bị lòng hận thù làm cho u mê đầu óc, không đợi Xú Ngư ra tay, tôi đã hung hãn nhấc chiếc bình đang đặt trên bàn, đập nó vào tường không chút thương tiếc.

Theo những mảnh vụn của chiếc bình, một làn khói xanh trong đó bay ra, hóa thành một bé nam nhỏ nhắn, cất tiếng khóc “Oa oa….”

Trong tay chúng tôi lúc này không có gạo, nên không dám phản kháng lại đứa bé, hai đứa đồng thanh gào thét, phá cửa chạy ra ngoài địa đạo để quay về tiệm thuốc.

Mãi đến khi chạy đến nhà bếp của tiệm thuốc, hai chúng tôi đã mồ hôi đầy lưng, thở hổn hển như trâu, tôi phát hiện vết thương ở chân không còn đau nữa, còn nghĩ chắc là do trong lòng quá kích động nên mới vậy.

Tiếng khóc “Oa oa” của đứa bé theo chúng tôi vào tận phòng bếp, Xú Ngư một cước đá bay cái nắp thùng đựng gạo, hai tay liên tiếp bốc gạo sống vứt thẳng vào người tiểu quỷ.

Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm, gạo ném trúng vào người tiểu quỷ thì liền xuất hiện một cái hố trắng, đứa bé đó đau quá vừa khóc vừa kêu gào, muốn quay người bỏ trốn.

Mắt tôi đã đỏ ngầu, nào có thể để nó chạy thoát dễ dàng như vậy, bèn lấy vạt áo đựng cả một vốc gạo to đùng rồi rắc thành một đường tròn xung quanh tiểu quỷ.

Tôi cười ha hả một cách điên dại, nói với Xú Ngư:

- Lão Vu, chớ vội, cứ từ từ chừng trị con tiểu yêu này, hôm nay phải tóm nó để cúng tế vong hồn cho bạn chúng ta

Xú Ngư thấy đã chặn đường được tiểu quỷ, nên cũng từ từ ném từng chút gạo một vào người nó. Tiểu quỷ ngã nhào xuống đất, nôn ra đầy chất dịch màu đen, hình trạng mỗi lúc một hư vô, hình như sắp hồn xiêu phách tán.

Nhưng vào đúng lúc này, từ cửa nhà bếp vọng vào một âm thanh già nua:

- Hai vị tráng sỹ, mau mau dừng tay, xin hãy nghe lão phu nói một lời…

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, không ngờ người đang nói lại chính là lão đầu tử họ Trần chủ tiệm thuốc.

Tôi lớn tiếng trách móc:

- Lão đầu tử này mới đúng là đáng ghét nhất, lão Vu, đừng phí lời với lão, cho lão nếm mùi đi!

Xú Ngư cũng đang được dịp hứng chí, vốn không muốn nhiều lời, lập tức ném một nắm gạo lớn về phía lão đầu tử họ Trần.

Không ngờ lão già này lại không phản ứng gì, chỉ vội vã nói:

- Hai vị tráng sỹ, hai vị hảo hán, lão già tôi đây là người, không phải ma quỷ, xin dừng tay cho thân già này được giải thích, để sau giết cũng chưa muộn

Tôi cảm thấy tình hình kỳ quái, nhưng vẫn chưa an tâm, bèn rút tiểu đao ra uy hiếp lão:

- Lão già này, nếu dám nhúc nhích tôi sẽ cho ông ngay một nhát đấy

Cụ Trần nhìn đứa cháu nhỏ nói:

- Hai vị hảo hán, có thể tha cho đứa cháu của tôi trước được không, tuy nó là ma, nhưng chưa từng làm chuyện xấu

Xú Ngư nói:

- Lão cứ nói rõ ràng chuyện đêm nay cho chúng tôi nghe trước đi, kể rõ ràng thì tha, còn không thì đừng nói cháu ông, mà ngay cả ông tôi cũng cho hồn xiêu phách tán luôn đấy!

Cụ Trần hết cách, đành phải kể lể sự tình…

Vậy là ông ấy lại kể cho chúng tôi nghe câu chuyện thứ năm trong đêm mưa…..