Chương 29: Câu chuyện thứ tư (12)

A Hào giơ tay ra hứng gió trước miệng động, nói:

- Đây không phải mật thất, luồng gió rất mạnh, chứng tỏ ở dưới có lối ra.

Tôi muốn thể hiện chút gì đó trước mặt Đằng Minh Nguyệt, vậy nên cũng tranh thủ tận dụng mọi cơ hội, bèn thò tay ra trước miệng hố nói:

- Không sai, đúng là có lối ra, tuy dưới này có làn sương khói dày đặc nhưng không khí lưu động, chứng tỏ người bình thường có thể xuống đây mà không bị chết ngạt.

Đằng Minh Nguyệt nói:

- Hơi nước bốc lên dày đặc thế này, có thể liên quan đến việc mưa rơi không ngớt, không chừng phía dưới có rất nhiều nước đọng đó, nếu chưa biết độ nông sâu thì tốt nhất không nên khinh xuất xuống đó.

Xú Ngư trừng mắt nói:

- Một mình tôi xuống đó cũng chẳng sao cả, chỉ có điều bây giờ bụng đói cồn cào chẳng còn chút sức lực nào cả, chi bằng đưa hết đồ ăn thừa cho tôi chén, nếu có chết thì làm con ma no cũng được.

A Hào nói:

- Chút đồ ăn của Đằng Minh Nguyệt cũng chẳng bõ cho cậu nhét kẽ răng. Thôi thì chưa vội xuống dưới, chúng ta quay lại phòng bếp xem có thứ gì ăn được không, đã mười mấy tiếng đồng hồ không có gì vào bụng, chắc mọi người cũng đói lắm rồi.

Vậy là chúng tôi trở lại phòng khách, đảo qua nhà bếp một lượt, phát hiện trong thùng chứa đầy gạo, vẫn còn cả ít rau xanh cùng đậu phụ tươi ngon, muối dầu củi lửa đủ cả, mỗi tội không có rượu thịt mà thôi.

Tôi với Xú Ngư tay chân vụng về không thể làm cơm, nên chỉ biết mắt to mắt nhỏ ngây người đứng nhìn. Vẫn may là có phụ nữ, A Hào cũng túm vào giúp cô ấy một tay, chẳng mấy chốc đã có một bàn thức ăn.

A Hào vừa ăn vừa nói:

- Trong nhà bếp của cái tiệm thuốc này có rau gạo đủ cả, chẳng khác gì so với nhưng nhà dân bình thường, xem ra cụ Trần và đứa cháu nhỏ không phải là ma đâu, không thì họ để sẵn rau gạo nhiều như vậy làm gì.

Xú Ngư và đầy cơm rau trong miệng, phùng mồm nói:

- Mình đã sớm nói rồi đấy, cái quán đen này là bán thịt người, cho nên trong nhà bếp mới không có thịt gà thịt trâu, chỉ toàn là rau xanh với đậu phụ. Khi nào bọn họ thèm đồ tanh sẽ làm thịt người sống đấy mà

Nghe Xú Ngư nói vậy, Đằng Minh Nguyệt lại nhớ tới Lục Nhã Lan, cơm không nuốt nổi, lại bắt đầu khóc lóc bi ai.

Tôi trợn mắt nhìn Xú Ngư một cái, ra ý rằng, “ Cái “con cá thối” này, cái hũ nào không mở lại mở đúng cái hũ này”.

Không lâu sau, cơm rau đã no nê, tôi đứng dậy hoạt động tay chân.

A Hào gom đèn pin lại, tất thảy còn ba chiếc và bốn cục pin khô. Tôi với A Hào mỗi người cầm một cái, chiếc còn lại để dự phòng. Vòng dây cao su, keo 502 và gậy phát quang đều mang theo bên mình phòng khi bất trắc.

Lúc mấy người chúng tôi đứng trước miệng hố, Xú Ngư trực muốn nhảy xuống dưới, tôi vội kéo cậu ta lại nói:

- Cậu vẫn muốn xuống đó một mình à? Muốn xuống thì cả bốn chúng ta cùng xuống.

A Hào đột nhiên chen lên trước mặt mọi người, rọi đèn pin xuống phía dưới nói:

- Mọi người cứ hẵng bình tình nào, phải xem xét cho kỹ trước đã.

Đoạn vô cùng thận trọng, lại giống như kiểu lén lút, rút ra cây bút viết lên tay cái gì đó.

Nghe vậy tôi bèn lấy đèn pin soi vào, chúng tôi nhìn thấy rất rõ, trên tay cậu ta có viết mấy chữ: “Góc tường đằng sau có người”

Xú Ngư đột nhiên kêu lên một tiếng, giơ gậy lên ra sức đập về phía sau lưng, thấy cậu ta động thủ, tôi cũng vội quay đầu lại chiếu đèn pin quan sát, quả nhiên có môt bé nam đang đứng trong góc tối, chính là đứa cháu nhỏ của cụ Trần.

A Hào muốn Xú Ngư nương tay, nhưng tốc độ phản ứng cơ thể của Xú Ngư nhanh hơn phản ứng đại não của cậu ta gấp mười lần, làm sao ngăn cản kịp chứ

Chiếc gậy đó như thỏ chạy, cứ lần hồi liên tiếp đập vào đầu đứa bé.

Sau một tiếng “Bốp” mạnh, cây gậy rơi xuống mặt đất, gạch lát nền cũng bị nứt ra thành khe hở, nhưng bé nam đó đã mất hút vào trong không khí, không còn trông thấy tông tích đâu nữa.

Xú Ngư cảm thấy bồn chồn, dụi dụi mắt, còn lắp bắp:

- Mình hoa mắt hay sao ấy nhỉ? Rõ ràng thấy ở đây mà.

Còn ngoảnh đầu lại nói với tôi và A Hào:

- Các cậu đừng rọi đèn pin vào người mình nữa, mau chiếu vào góc tường xem nào, xem xem tiểu quỷ này trốn ở đâu rồi, hôm nay nếu không để nó ăn trận đòn của lão gia ta thì….lão gia ta tuyệt không từ bỏ, ài…sao các cậu cứ soi đèn pin vào tớ thế….muốn tớ nổi cơn thịnh nộ có phải không!

Đằng Minh Nguyệt run rẩy nói với Xú Ngư:

- Đứa bé đó….đang leo lên vai anh…

Xú Ngư thất kinh, vội nghiêng đầu nhìn sau lưng mình, đúng là đứa bé đó đang ở trên lưng cậu ta, còn đang mặt đối mặt với cậu ấy, hàm răng sắc nhọn lộ ra đầy trong miệng, hai con mắt đỏ ngầu, hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu ngây ngô của một đứa trẻ mà chúng tôi trông thấy lúc ban tối, vẻ mặt giờ đã hung hãn khiếp đản vô cùng…