Song hiện giờ tính mạng còn khó bảo toàn, nào còn tâm trí để màng tới an nguy của xe cộ chứ, bốn người bị tiếng bước chân dọa cho kinh hồn mất vía, nhất tề chạy vào phòng trong.
Tiệm thuốc này có cả thảy ba gian, mặt tiền là quầy thuốc, kế cận là phòng khách chúng tôi ngồi nói chuyện lúc tối, hai bên là nhà bếp và nhà vệ sinh, trong cùng chính là “phòng ngủ” mà cụ Trần với đứa cháu nhỏ vào trong rồi mất tích.
Ngôi nhà này chỉ có một lối ra chính diện, chứ cũng không có cửa sổ hay lỗ thông khí nào cả, chỉ có điều cái kết cấu kỳ quái này, trước đó chúng tôi lại không phát giác ra.
Gọi là “phòng ngủ”, nhưng kỳ thực chỉ có bốn bức tường trống trơn, ngay đến đồ dùng trong nhà cũng chẳng thấy đâu, chứ đừng nói đến ánh đèn, cứ cho là ban ngày thì cũng chẳng có tia sáng nào lọt được vào trong này.
Bốn người dựa lưng vào tường trong gian phòng cuối cùng, ai nấy đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân đang từ xa dội lại, tay tôi nắm chắt lấy tiểu đao Anh Cát Sa, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Sau một tiếng “Bịch” thì cửa trước mặt tiền của tiệm thuốc bị bật tung, ngay sau đó là cửa phòng khách.
Lòng tôi nơm nớp không yên, quay sang nhìn bọn A Hào, thấy ai cũng mặt mày tái mét, ngay đến Xú Ngư ngày thường ngổ ngáo là vậy, thế mà giờ cũng thở gấp, trong bóng tối đợi thần chết tới lấy mạng.
Bỗng tôi cảm thấy tay mình bị ai nắm chặt, sờ vào thì thấy rất mềm mại, đoán là tay của Đằng Minh Nguyệt, chứ tay của hai cậu bạn kia không thể yếu như vậy được.
Tôi vỗ vỗ tay Đằng Minh Nguyệt coi như để an ủi, sau đó buông tay cô ra. Chỉ một lát nữa thôi rất có thể sẽ diễn ra một trận chiến sinh tử, cô ấy cứ bám chặt lấy thế này sẽ rất vướng tay vướng chân, tuy làm vậy hơi chút vô tình, nhưng tôi cũng là vì muốn ra sức bảo vệ cô ấy mà thôi.
Chẳng ngờ rằng, tiếng bước chân ấy lại dừng ngay trước ngoài “phòng ngủ”, bên ngoài ngoại trừ tiếng mưa thì không còn động tĩnh gì nữa.
Đợi một hồi lâu, Xú Ngư không nhẫn nại thêm được nữa, bèn chầm chậm đi lại khẽ mở hờ cửa, thò đầu khám thính tình hình bên ngoài.
Thấy Xú Ngư đờ người nhìn ra bên ngoài, tôi sốt ruột hỏi nhỏ cậu ta:
- Xú Ngư, cậu trông thấy gì vậy?
Xú Ngư hình như vẫn chưa rõ đã trông thấy gì, đáp lại rất mơ hồ mông lung:
- Tớ…lúc đầu tớ nhìn thấy bản thân mình, toàn thân phát quang, sau đó chạy lại với một con mèo đen….hết rồi…
A Hào nghe vậy thì lấy làm lạ, đi lại đẩy Xú Ngư sang một bên, cũng nhòm qua khe cửa mở hờ, cậu ta cũng bất động đứng đó quan sát hồi lâu, đoạn ngoảnh đầu lại nói:
- Mình chỉ trông thấy một mảng đen kịt như hũ nút thôi, ở phía xa xa hình như có ánh đèn lập lòe….không biết là gì ấy nhỉ ?
Khi ấy Đằng Minh Nguyệt cũng xúm lại vọng ra ngoài cửa, vừa nhìn vừa nói:
- Ôi…..tôi….tôi nhìn thấy một tấm vải lụa đỏ….còn cả một chiếc hộp bằng đồng nữa, hình như là quan tài bằng đồng thau….không sai….chính là quan tài đang treo lơ lững giữa không trung.
Tôi càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, còn nghĩ bụng, mắt mũi ba người này không biết bị làm sao nữa, rốt cuộc cái ai nhìn thấy mới là thật, sao mỗi người nhìn ra một kiểu như thế ?
Tôi vẫn chỉ tin tưởng vào cặp mắt của mình, bèn đẩy cả ba người sang một bên, rồi bắt chước thò đầu ra quan sát.
Bên ngoài tối ngòm, chỉ trông thấy một mảng sương mù dày đặc cách cửa“phòng ngủ” rất gần, giống như tinh thể nước kết tinh bay là là giữa không gian.
Như một tấm kính phản chiếu, tấm sương mù đó như chiếu lên mặt tôi một vòng ánh sáng, lập tức cả khuôn mặt tôi gấp khúc biến hình, sau đó biến thành một đường thẳng, rồi lại xoay chuyển tạo thành một vòng tròn vành khuyên, không ngừng chuyển động, cuối cùng lại trở về một mảng tối om.
Cái hình ảnh vừa diễn ra không có gì đáng sợ, nhưng vẫn đủ dọa tôi một phen thất kinh, như thể có một dòng điện chạy khắp người vậy, khiến toàn thân run rẩy.
Tôi không muốn nom tiếp nữa, vội khóa chặt cửa, thở gấp, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Xú Ngư, A Hào, Đằng Minh Nguyệt, ba người họ hình như cùng chung cảm nhận với tôi, thấy mắt bọn họ đều đỏ cả lên.
Nhưng không ai giải thích nổi hình ảnh mình trông thấy rốt cuộc có hàm nghĩa gì ?
Tâm trí chúng tôi đang bất định, hoài nghi, bỗng tiếng bước chân bên ngoài lại truyền tới vang dội.
Thanh âm này đã kéo cảm giác bi ai của chúng tôi quay về với hiện thực, ai nấy đều bị dọa cho tim đập chân run.
Song, âm thanh lần này càng đi càng xa, hình như là đang bỏ đi.
Chúng tôi thở phào một hơi, ngồi cả xuống đất nghĩ về tâm sự của riêng mình, mãi hồi lâu mà không ai lên tiếng.
Đằng Minh Nguyệt dù gì cũng là phụ nữ, sức chịu đựng tâm lý kém hơn chúng tôi đôi chút, ngồi ôm đầu gối khóc sướt mướt.
Lòng tôi buồn phiền, đành lấy cán chuôi tiểu đao Anh Cát Sa đâm chọc xuống mặt đất, nghĩ lại xem cái vòng tròn vừa nhìn thấy có ý nghĩa gì.
Xú Ngư còn phiền não hơn tôi, cậu ta họ Vu, biệt danh Xú Ngư, cho nên cực kỳ phản cảm với mèo, mà vừa xong xảy ra tình hình quỷ dị như vậy, đủ hiểu tâm trạng cậu ta sẽ thế nào.
A Hào đột nhiên lên tiếng:
- Mọi người nghe kìa, vừa rồi lấy cán dao gõ xuống mặt đất nghe rất vang, ở phía dưới liệu có địa đạo mật thất không nhỉ ? Cụ Trần với đứa cháu nhỏ có thể trốn trong đó hay không ?