Chương 22: Câu chuyện thứ tư (5)

Ba người chúng tôi đấu khẩu một hồi, lúc này mới sực nhớ ra Đằng Minh Nguyệt vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Tuy chúng tôi kinh doanh thuốc, nhưng bình thường chỉ biết đầu cơ trục lợi, ăn ăn uống uống, căn bản không hiểu gì về các thủ thuật cấp cứu.

A Hào nói:

- Có phải làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy không? Cứ để bất tỉnh thế này chỉ e xảy ra chuyện không hay. Nhưng mà tớ không biết hô hấp gì đâu, hai cậu có ai biết không?

Xú Ngư lắc đầu nguây nguẩy, những chuyện kiểu này không thể trông cậy vào cậu ta.

Thật ra tôi cũng không biết, nhưng cứu người là hệ trọng, vậy là tôi lập tức nhớ lại tư thế hô hấp nhân tạo trên phim ảnh từng được xem trước đây.

Tôi ngửa mặt Đằng Minh Nguyệt lên, rồi thổi hai hơi vào miệng cô.

A Hào đứng cạnh nhắc nhở:

- Hình như phải giữ mũi nữa hay sao ấy.

Tôi nhớ trong phim hình như cũng có động tác này, vậy là một tay nắn mũi Đằng Minh Nguyệt, một tay nâng đầu cô ấy, chuẩn bị hô hấp lần tiếp theo.

Vừa rồi không kịp nghĩ nhiều, giờ ôm thân thể mềm nhũn của Đằng Minh Nguyệt trong lòng, mới phát hiện cô ấy cực kỳ xinh đẹp.

Tôi nghĩ bụng: “Thế này có khác nào mình đang hôn cô ta”. Vừa nghĩ tới đó, tim tôi đập loạn xạ. Song xưa nay tôi không hề có cảm tình với những cô gái được ăn học tử tế như cô ấy, nếu phụ nữ quá thông mình thì đàn ông sẽ rất đau đầu.

Xú Ngư thúc giục:

- Mau lên chút, lúc nữa thôi là cô ấy chết đấy.

Tôi vội nhập tâm trở lại, hỏi hai cậu ta nên thổi khí vào trong miệng hay là hút khí ra ngoài?

Cả hai đồng thanh:

- Không biết, cứ thử cả hai đi xem nào.

Vậy là tôi thổi hai hơi rồi lại hít hai hơi vào miệng Đằng Minh Nguyệt. Nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại, hình như hơi thở mỗi lúc một yếu dần đi.

Tôi vội vã đặt Đằng Minh Nguyệt lên giường, chuẩn bị thực hành thủ thuật ép tim ngoài lồng ngực. Nghĩ thầm, nếu cách này cũng không linh nghiệm vậy thì tôi chân thành xin lỗi cô.

Vậy là tôi bắt chéo hai tay, đang chuẩn bị thao tác thì đúng lúc này, Đằng Minh Nguyệt “Hự” một tiếng, dần dần tỉnh lại.

Câu đầu tiên Đằng Minh Nguyệt mở miệng là muốn hỏi Lục Nhã Lan còn sống hay đã chết.

A Hào sợ cô lại ngất đi, bèn an ủi nói:

- Cũng chưa biết thế nào, chắc cô bé không sao đâu, nếu cô bé còn sống, chúng tôi dù ngồi nồi canh giẫm chảo lửa cũng phải cứu bằng được cô bé.

Đằng Minh Nguyệt dần trấn tĩnh trở lại, nghĩ ngơi một lát rồi bốn người chúng tôi cùng nhau ra ngoài tìm Lục Nhã Lan.

Xú Ngư dẫn chúng tôi đến hiện trường xảy ra vụ việc, vì trời mưa to nên dưới đất toàn là bùn đất nhão nhoẹt, bốn bề một mảng đen ngòm, đừng nói làng xóm gì hết, ngoại trừ cửa tiệm Từ Tế Đường- Dược Phố đó ra thì không trông thấy bất kì ngôi nhà nào khác.

Trận mưa dữ dội này kể cũng lạ, cảm tưởng hạt mưa như từ giữa lưng chừng không trung rơi xuống, chứ trên trời lại không nghe thấy hay nhìn thấy một tia sấm chớp nào, hơn nữa nhịp độ mưa rơi từ lúc bắt đầu tới giờ hình như vẫn không thay đổi.

Đi chưa được bao xa thì tới chỗ Xú Ngư phát hiện ra chân người, dưới ánh đèn nhập nhoạng trong làn mưa, chỉ nhìn thấy một chiếc chân của nữ trắng bệch trong bụi cỏ.

Bàn chân không giày không tất, cũng không hiển hiện đặc trưng gì, cho nên không thể xác định đó có phải là chân của Lục Nhã Lan hay không. Nhưng trên chân lại không có nhiều lông, lại trắng mịn, đoán của nữ giới chắc không sai.

Chúng tôi sợ Đằng Minh Nguyệt bị sốc, vậy nên không dám cho cô qua xem mà để ngồi trong xe trú mưa.

A Hào tận mắt trông thấy chân của nữ giới bị chặt lìa khỏi người thì nói:

- Tớ lại nhớ tới truyện “Thủy Hử” được đọc trước đây.

Tôi vặn hỏi:

- Thì có liên quan gì tới chân người chứ?

A Hào nói:

- Trong sách có viết một đoạn, chính là đoạn Võ Tòng gặp Tôn Nhị Nương bán bánh bao nhân thịt người ở bờ thập tự đó, đã từng nói bốn câu lưu truyền trong giang hồ: “ Xưa nay tôi thường đi lại đám giang hồ, từng nghe nói chỗ Thập Tự Phi này không ai dám lui tới bao giờ, anh nào béo là đem giết lấy thịt làm bánh bao, mà anh nào gầy là đem lấp sông ngay..” (Thủy Hử truyện, hồi thứ 26)

Xú Ngư cười nói:

- Đừng ăn nói hàm hồ như thế, theo ý cậu tức là cụ Trần kia mở quán đen, rồi mổ xẻ Lục Nhã Lan làm thịt trâu để bán à?

Tôi nói:

- Cái chân này là thịt thượng hạng, sao lại bị vứt ở đây nhỉ ? Xem ra đây không phải do quái vật ăn, cũng không phải bị người ta cắt làm nhân bánh bao, mà hình như cũng không phải là ma quỷ làm, nếu là ma chặt chân phụ nữ thì chẳng có đạo lý nào đáng bàn cả.

Ba chúng tôi nhìn nhau lắc đầu, không hiểu rốt cuộc là duyên cớ gì.

Xú Ngư soi đèn pin ra bụi cỏ đằng xa, nói:

- Chỗ đó hình như cũng có chân người

Tôi và A Hào dõi mắt nhìn theo, tầm nhìn xa trong màn mưa rất hạn chế, nhìn cũng không thấy rõ lắm.

Đang chuẩn bị tiến lại gần thăm dò, bỗng một tia chớp điện rạch một đường lớn trên không trung, bốn bề lóe sáng chói lòa, chúng tôi cùng ngẩng đầu nhìn lên tia chớp trên bầu trời, tất cả đều kinh hoàng há hốc mồm không cất nổi thành lời…...