Chương 47: Biệt ly

47, Biệt ly

Sau một đêm điên cuồng dây dưa, Hoa Thiên Lang từ trên giường đứng lên, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương đang hôn mê vẫn còn nhíu mày ở trong chăn, quan sát cẩn thận trên thân thể đều loang lổ dấu vết màu đỏ, miệng vết thương phía sau lại càng ghê người, máu thấm đậm sắc trên đệm chăn, cùng dục vọng màu trắng hỗn loạn, vô cùng hương diễm cũng vô cùng tàn nhẫn.

Trong lòng Hoa Thiên Lang không thể nói rõ sau cùng có hối hận hay không, chỉ là nhẹ nhàng giúp hắn lau khô thân thể, lại không biết nên xử lý miệng vết thương như thế nào, do dự nửa ngày, cuối cùng quay đầu đi ra ngoài.

“Ai a!” Đang ngủ say Lãnh Tịch Chiếu bị một trận đập cửa đánh thức, kinh ngạc nhảy dựng —– Cửa sắp bị phá?!! Bất mãn dụi mắt, cong cong vẹo vẹo ra mở cửa:“Mới sáng sớm chạy tới nhiễu người khác, ta phối dược độc chết ngươi! Ngươi…… Hoàng…… Hoàng Thượng?” Lãnh Tịch Chiếu mở to mắt:“Người sáng sớm như vậy tới tìm ta làm gì?”

“Ngươi…… Có dược…… hay không?” Hoa Thiên Lang mở miệng.

“Cái gì dược? Thân thể người không thoải mái?” Lãnh Tịch Chiếu nhìn Hoa Thiên Lang từ trên xuống dưới.

Hoa Thiên Lang mắt lạnh nhìn hắn, biểu tình trên mặt có chút xấu hổ.

Nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Lang, lại nhìn y phục y có chút không chỉnh tề, Lãnh Tịch Chiếu hít một ngụm lãnh khí, chợt cười xấu xa nói:“Chúc mừng chúc mừng!”

“Dược!” Hoa Thiên Lang lời ít ý nhiều.

Lãnh Tịch Chiếu buồn bực:“Hành quân đánh giặc ai lại mang cái loại dược này! Tùy tiện lấy nhuyễn cao linh tinh là được……” Càng nói càng mặt đỏ……

“Không phải loại dược ngươi tưởng! Chúng ta đã muốn…… Hắn bị thương!!” Hoa Thiên Lang cố gắng nói ra một câu, rất muốn quay đầu bỏ đi, nhưng là nghĩ đến tình hình hiện tại của Lâm Hạo Dương, vẫn là nói thật.

“A? Đã muốn…… Cái kia…… Xong rồi?” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, trong lòng thầm nhủ —– Cầm thú!!!!!!

“Nhanh lên!!” Tính nhẫn nại Hoa Thiên Lang càng ngày càng tệ, cảm thấy cả đời này chưa từng mất mặt như vậy.

Lãnh Tịch Chiếu vào phòng lấy một cái bình bạch ngọc nhỏ:“Nhạ, cho ngươi cái này. Đợi trời sáng ta làm cho hắn chút cháo, rồi ngao dược cho hắn, cơm nước xong hãy uống.”

Hoa Thiên Lang nhìn vẻ mặt cười không dám cười của Lãnh Tịch Chiếu, ở trong lòng âm thầm nghiến răng, đoạt lấy cái bình quay đầu bước đi, tâm nói chờ ngươi chữa cho Hạo Dương khỏi xong lão tử nhất định phải làm thịt ngươi để diệt khẩu!!!

Lãnh Tịch Chiếu vừa quay vào thì chẳng hiểu sao hắt xì lớn bốn năm lần liên tục, vì vậy nhíu mày —– Nhất định là mới vừa rồi bị lạnh…… Cảm thấy khó chịu, ôm chầm gối đầu nhào nặn a nhào nặn:“Vốn cùng nhau lớn lên, còn tưởng rằng ba người có thể làm hảo huynh đệ cả đời, kết quả bọn họ cư nhiên lại thành cái kiểu này!!! Khiến cho ta cảm thấy mình rất dư thừa……”

Gối đầu bị nhào nặn nhăn nhíu, nhìn qua thật đáng thương……

“Quên đi quên đi, không liên quan tới ngươi!” Lãnh Tịch Chiếu mềm lòng, tay vuốt lại gối đầu rồi nằm lên:“Bằng không mình không về Hoàng cung ? Đi dạo khắp nơi cũng không tệ nha……

Hoa Thiên Lang trở về phòng, thật cẩn thận thay Lâm Hạo Dương rửa sạch miệng vết thương, thoa xong thuốc nhịn không được ở trên lưng hắn hôn một cái, mới nhẹ nhàng thay hắn dịch góc chăn, còn mình ngồi ở bên giường nhìn hắn. Đêm qua là một đêm tuyệt vời khắc cốt ghi tâm, đầu óc gần như không còn lý trí, chỉ biết là mình đã mơ tưởng người dưới thân biết bao nhiêu, dù thế nào cũng không dừng được, gần như điên cuồng một lần lại một lần muốn hắn, thầm nghĩ để cho hắn cả đời đều thuộc về một mình mình. Lúc này nhìn thấy hắn trong lúc ngủ hiện ra khuôn mặt yếu ớt, mới bắt đầu cảm thấy có một chút hối hận —– Khi Hạo Dương tỉnh lại, mình làm sao để đối mặt với hắn?

Ngơ ngẩng nhìn hắn hai canh giờ, Lâm Hạo Dương chẳng những không tỉnh, ngược lại hô hấp càng ngày càng dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu phiếm hồng một cách không bình thường, Hoa Thiên Lang hoảng sợ, vội chạy tới dược phòng khiêng Lãnh Tịch Chiếu ra.

“Hoàng Thượng người làm gì!” Lãnh Tịch Chiếu kinh hách, thảo dược đang cầm trong tay bất lực ở trên không trung vung vẩy:“Ta đang phối dược cho Hạo Dương…… Ta có thể tự đi a, Hoàng Thượng thân thể vạn kim…… A……” Còn chưa nói xong đã bị Hoa Thiên Lang thẩy xuống cạnh giường:“Giúp ta nhìn Hạo Dương hắn bị làm sao vậy?!”

Lãnh Tịch Chiếu lấy lại bình tĩnh, cúi người nhìn kỷ sắc mặt Lâm Hạo Dương, trong lòng cũng cả kinh, sau khi bắt mạch mày càng nhíu chặt, nâng tay định lật chăn.

“Này ngươi làm gì!” Hoa Thiên Lang nhanh tay bắt lại, hung tợn trừng hắn —– Hạo Dương không có mặc y phục a!!

“Kiểm tra! Ta là đại phu!” Lãnh Tịch Chiếu đối diện với y:“Ngươi có biết hiện tại tình huống của hắn không tốt hay không!!”

Hoa Thiên Lang sửng sốt, cuối cùng rụt tay trở về.

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, khi vén chăn lên nhìn thì cả kinh, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng mạnh mẽ xông lên đầu, cũng quên đi Hoa Thiên Lang là Hoàng đế, xoay người nắm cổ áo y rống:“Ngươi ép buộc hắn?! Ngươi bị điên hay sao! Sao có thể tổn thương hắn thành như vậy?!”

Hoa Thiên Lang cũng không so đo hắn thất lễ, nói:“Ngươi trước đem hắn chữa khỏi được không? Trị xong tùy tiện ngươi mắng ta như thế nào cũng được.”

Lãnh Tịch Chiếu bình phục cảm xúc một chút, thu tay lại lắc đầu nói:“Ta không trị được.”

“Cái gì?!” Hoa Thiên Lang giận dữ:“Không phải là bị thương sao, sao lại nói không trị được? Ngươi không phải ngay cả người chết đều có thể cứu sống sao?!”

Lãnh Tịch Chiếu mắt lạnh nhìn y:“Hạo Dương lúc trước từng trúng độc, tuy rằng đã bức ra, nhưng trong cơ thể vẫn còn tàn độc, vốn cũng không sao, chỉ cần chậm rãi điều tức một năm rưỡi là có thể phục hồi, kết quả hắn tối hôm qua…… Sợ là cấp hỏa công tâm, sau đó tàn độc này từ kinh mạch tản ra .”

“Hắn sẽ không sao đúng không?” Hoa Thiên Lang sợ tới mức hồn phi phách tán.

Nguồn :

“Ta không biết, trước tiên ta châm cứu giúp hắn, sau đó dẫn hắn đến Vân Sát Bảo tìm Gia Cát tiên sinh, y là thần y, hẳn là còn có thể cứu chữa.” Lãnh Tịch Chiếu thở dài, về dược phòng lấy dụng cụ châm cứu.

Hoa Thiên Lang ngây ngốc nhìn Lâm Hạo Dương, cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.

Lãnh Tịch Chiếu lấy ngân châm dùng để châm cứu ra, rồi lại ngồi ở bên giường chậm chạp không chịu xuống tay.

“Nhanh lên!” Hoa Thiên Lang sốt ruột:“Ngươi phát ngốc cái gì!”

Lãnh Tịch Chiếu khẽ cắn môi, bắt đầu chậm rãi thi châm, mấy châm đi xuống, chỉ thấy sắc mặt Lâm Hạo Dương thoáng chốc biến trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, cổ họng phát ra tiếng rên, toàn thân đều lạnh run.

“Hắn làm sao vậy?” Thanh âm Hoa Thiên Lang run run, cầm tay Lãnh Tịch Chiếu.

Lãnh Tịch Chiếu tránh y ra, lạnh lùng nói:“Ta đã nói độc trong người hắn đã từ kinh mạch lan ra khắp nơi, ta muốn dùng châm đem độc bức tụ lại một chỗ, hắn đương nhiên sẽ đau. Ngươi từng bị thương chưa? Có thể tưởng tượng có người lấy một thanh đao chậm rãi dịch cốt rút gân toàn thân ngươi là cảm giác gì đi? Hắn hiện tại chính là cảm giác này, thống khổ, muốn chết không thể chết.” Lãnh Tịch Chiếu đau lòng nhìn Lâm Hạo Dương, có chủ tâm nói nghiêm trọng hơn.

Hoa Thiên Lang nghe vậy sửng sốt, thật lâu sau, ngơ ngác cúi người ôm lấy Lâm Hạo Dương, cảm giác được toàn thân hắn đang run đẩu —– Trong lòng càng đau, hận không thể đâm bản thân ba đao mới được.

Suốt một ngày một đêm, Lãnh Tịch Chiếu như trút được gánh nặng lau mồ hôi trên đầu, mở miệng nói:“Được rồi, ngày mai ta sẽ dẫn hắn đi Vân Sát Bảo.”

“Ta cũng đi!” Hoa Thiên Lang nắm tay Lâm Hạo Dương:“Ta muốn đi cùng hắn.”

“Ngươi đi cùng hắn làm gì?” Lãnh Tịch Chiếu chậm rãi thu dọn hộp châm cứu:“Chẳng lẽ ngươi muốn chờ hắn thật vất vả tỉnh lại, nhìn thấy ngươi, sợ tới mức ngất đi lần nữa?”

“Ngươi……” Hoa Thiên Lang nhìn Lãnh Tịch Chiếu nghẹn lời, ba người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, đây là lần đầu tiên hắn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình.

“Ngươi về Thịnh Kinh đi, ta đưa hắn đi là được.” Lãnh Tịch Chiếu thở dài, đứng lên vỗ vỗ vai y an ủi:“Ta biết trong lòng ngươi không bỏ xuống được, không phải ta muốn làm khó dễ ngươi, các đại thần trong triều đã sớm tính xong ngày lễ yến khánh công, ngươi phải lập tức trở về, nếu là bởi vì Hạo Dương mà đem trọng thần cùng các sứ giả quốc gia Thiên Lang đẩy sang một bên, sẽ chỉ làm Hạo Dương càng không dám nhìn nhận ngươi, miệng lưỡi người đời đáng sợ, mấy năm nay, trong lòng hắn tuyệt đối khổ sở hơn ngươi.”

Hoa Thiên Lang nghe vậy trong lòng tê rần, cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương không nói gì.

“Ngươi chỉ biết ngươi yêu hắn, nhưng ngươi có vì hắn mà suy nghĩ hay không.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở trên ghế, chậm rãi đem toàn bộ lời nói đặt ở trong lòng nhiều năm nói ra cho Hoa Thiên Lang nghe:“Ngươi không thiết hậu cung, chiếu cáo thiên hạ nói ngươi đã có người trong lòng, dân chúng đã sớm biết người ngươi nói là Hạo Dương, ngươi là thiên tử, không ai dám nói ngươi cái gì, nhưng Hạo Dương hảo hảo đoan chính cũng bị người ta nói là yêu mị hoặc quân, nói càng khó nghe hơn là công phu hắn ở trên giường rất cao, dựa vào tài năng hằng đêm xuân đem ngươi mê hoặc.”

“Ai nói ?! Trẫm tru di cửu tộc hắn!” Hoa Thiên Lang giận dữ.

“Diệt đi, chờ ngươi diệt xong cửu tộc, tội danh của Hạo Dương lại nhiều thêm một cái.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Ngươi cho rằng hắn mấy năm nay liều chết liều sống bán mạng cho ngươi là vì cái gì? Một là muốn giúp ngươi trấn thủ giang sơn, hai chính là muốn cho dân chúng ít nhàn thoại đi a, để cho dân chúng biết hắn không phải dựa vào thứ gì xấu xa mà mê hoặc ngươi, hắn không có hại nước hại dân, hắn thật sự có thể giúp giang sơn của ngươi.”

Hoa Thiên Lang ngây người, kinh ngạc nói:“Hắn cho đến bây giờ không hề nói với ta……”

“Ngươi muốn hắn nói như thế nào? Hắn toàn tâm toàn ý nghĩ cho ngươi bớt đi gánh nặng, bản thân thay ngươi gánh biết bao nhiêu ngươi có biết không?” Lãnh Tịch Chiếu nói xong bắt đầu thay Lâm Hạo Dương kêu oan:“Mấy năm nay ngươi ban bố chính lệnh, hiệu quả tốt thì dân chúng nói ngươi là Quân vương tài đức sáng suốt, không tốt thì nói là vì Hạo Dương mê hoặc quân tâm, ra ngoài ăn cơm đều có người ở sau lưng chỉ trỏ, hắn hảo hảo một người phải lao tâm lao lực đến cuối cùng cũng phải thay ngươi gánh vác những ủy khuất này? Hắn chỉ muốn ngươi yêu hắn, không cần Hoàng đế mang cả thiên hạ đi yêu hắn, ngươi hiểu hay không a?”

“Ngươi đừng nói……” Hoa Thiên Lang thanh âm run nhè nhẹ, trong lòng như có đao cứa từng đoạn, cảm giác đau đớn dị thường chân thật, máu chảy đầm đìa, cũng nghe không vô nữa.

“Hắn ngay cả yêu cũng không dám yêu, vì ngươi cả ngày sống cẩn cẩn thận thận, thay ngươi chắn gió che mưa đem ngươi bảo hộ thật tốt, kết quả còn bị ngươi hại thành như vậy, quen ngươi hắn đúng là nhận đủ xui xẻo!” Lãnh Tịch Chiếu càng nói càng tức giận, hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài:“Hắn cần tĩnh dưỡng! Ngươi đừng ở bên cạnh quấy rầy hắn!!”

“Đứng lại!“Hoa Thiên Lang gọi hắn lại.

Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy chân mềm nhũn, trong lòng mới phản ứng lại —– Xong rồi xong rồi, mắng lấy mắng để, đã quên Hoa Thiên Lang là Hoàng đế…… Chỉ một thoáng đại não trống không, một thanh âm lạnh lùng nói ngươi phải kiên trì nguyên tắc nha! Ngươi không sai a! Vốn là lỗi của Hoàng đế a! Ngươi không được khuất phục thế lực hắc ám, Dương Dương là hảo huynh đệ của ngươi! Ngươi phải thay hắn mở rộng chính nghĩa!!! Một thanh âm khác nói ngươi là đồ ngu sao? Hai người bọn họ là đang giận dỗi, ngươi tại sao lại muốn làm vật hi sinh a, này không phải là ăn no rửng mỡ sao…… Nhanh nước mắt lưng tròng nhận sai đi a!

“Cảm ơn ngươi.” Hoa Thiên Lang thật lòng nói:“Cảm ơn ngươi cứu hắn, cũng cảm ơn ngươi nguyện ý nói cùng ta.”

“Ách……” Đang suy nghĩ miên man Lãnh Tịch Chiếu lại bị hoảng sợ, phản ứng lại thì xoa xoa ngực đi ra ngoài, nghĩ rằng gần vua như gần cọp, hôm nay nhất định phải ăn cho thật ngon để an ủi bản thân……