Chương 37: Chuyện cũ

37, Chuyện cũ

“Tiểu Việt?” Dạ Lan San nhìn Thần Tử Việt ngủ bỗng cảm thấy có chút không thích hợp, hai má hắn đỏ bừng, sờ thử trán hắn thì nóng đòi mạng, nhất thời một trận sốt ruột, nghĩ có phải do mình làm quá lợi hại nên Tiểu Việt bị thương hay không, hoảng hốt cúi đầu đẩy đẩy gọi hắn tỉnh lại.

Thần Tử Việt chậm rãi mở mắt, cảm thấy đầu óc hỗn loạn mơ hồ, toàn thân một chút khí lực cũng không có. Trong cơ thể có một cỗ chân khí đấu đá lung tung, trong lòng không khỏi cười khổ một trận, tình huống như thế này mấy ngày nay không phải là không xảy ra, chỉ là lần này cư nhiên lợi hại như vậy. Nhớ tới năm mười tuổi hắn ở trong Vân Sát Bảo nghe lén phụ thân cùng Huyền Ân phương trượng nói chuyện, nguyên lai thật sự không thể làm trái thiên ý, tám năm, có lẽ là vẫn không vượt qua được đi?

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Dạ Lan San thấy ánh mắt hắn mờ mịt, sợ tới mức hồn phi phách tán, hận không thể một chưởng bổ bản thân ra. Nếu không phải tại mình vừa rồi không nhịn được Tiểu Việt cũng sẽ không thành thế này, vì vậy kéo chăn qua bọc hắn thật chặt, giọng nói khàn khàn:“Đều là lỗi của ta, thật sự xin lỗi ngươi. Tiểu Việt ngươi đừng làm ta sợ.”

Thấy Dạ Lan San áy náy, Thần Tử Việt cố gắng nâng tay lên xoa gương mặt y, nhẹ nhàng cười nói: “Nói bậy bạ gì đó, sao lại là lỗi của ngươi, là chính ta muốn cùng ngươi, ta không sao ngươi không cần lo lắng.”

Dạ Lan San cảm thấy giọng nói Thần Tử Việt suy yếu, miệng thở ra hơi nóng hổi, vô cùng đau lòng nắm chặt tay hắn, lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, vì vậy nắm cổ tay Thần Tử Việt bắt mạch, Thần Tử Việt sốt ruột muốn rút tay về lại bị y chế trụ.

Hồi lâu, Dạ Lan San vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thần Tử Việt, chậm rãi mở miệng hỏi:“Sao trong cơ thể ngươi lại có nội lực bá đạo như vậy?”

Thần Tử Việt cúi đầu không dám nhìn Dạ Lan San, do dự không nói.

“Trả lời ta!!” Dạ Lan San nắm lấy vai hắn ngữ khí phẫn nộ, trong mắt đầy tơ máu:“Sao lại thế này, ngươi rốt cuộc gạt ta chuyện gì? Ngươi có biết nếu ngươi không nhanh chóng áp chế cổ nội lực này, cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ kiên trì không được bao lâu hay không!”

Thần Tử Việt lắc đầu muốn tránh ra, nhưng hai tay Dạ Lan San như kìm sắt siết chặt bả vai mình, nhìn y hung dữ trong lòng không khỏi ủy khuất, cái mũi thấy xót xót, nước mắt xoạch xoạch rớt xuống.

Dạ Lan San thấy vậy cũng biết mình vừa rồi quá kích động, cố gắng bình phục cảm xúc ôm hắn vào lòng nhỏ giọng nói:“Không khóc, lúc nãy là do ta quá nóng giận. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được không? Đã nói cả đời ở cùng nhau thì không được gạt ta.”

Thần Tử Việt dựa vào trong lòng Dạ Lan San nhỏ giọng nói:“Nội lực kia không phải của ta, là của phụ thân.”

“Nghĩa phụ?” Dạ Lan San chấn động.

“Ừ.” Thần Tử Việt gật gật đầu:“Lúc nhỏ có lần ta suýt chút nữa bị bắt cóc, sau khi trở về phụ thân bắt đầu dạy ta luyện công, nhưng thời điểm ta đang bế quan bị người quấy rối kết quả thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, phụ thân vì cứu ta nên đem nội lực truyền cho ta, thay ta bảo vệ tâm mạch. Sau đó phụ thân Gia Cát là Gia Cát Lăng Vân đến Vân Sát Bảo đưa ta về Gia Cát sơn trang, thay ta thi châm đem nội lực phong bế trong tâm mạch, nói là về sau không thể luyện võ nữa.”

“Trách không được năm ấy ngươi biến mất lâu như vậy……” Dạ Lan San đau lòng ôm hắn:“Tại sao không nói cho ta biết?”

“Sợ ngươi lo lắng.” Thần Tử Việt cọ cọ vai của y:“Ta không sao.”

“Vậy hiện tại là làm sao? Không phải nội lực đã được Gia Cát Lăng Vân tiền bối phong bế rồi sao, tại sao bây giờ lại nghịch hành trong cơ thể ngươi?” Dạ Lan San lòng đầy lo lắng, nghĩ một chút rồi ôm cả hắn và chăn vào trong lòng:“Bây giờ chúng ta liền tìm đường ra ngoài, sau đó đến quân doanh tìm Gia Cát chẩn bệnh giúp ngươi!”

Thần Tử Việt lắc đầu, khẽ giãy dụa:“Không cần, ngươi trước thả ta xuống.”

“Nghe lời!” Dạ Lan San không để ý tới sự kháng nghị của hắn, tiếp tục đi ra ngoài:“Nội lực của ngươi sắp áp chế không được, không thể chậm trễ nữa!”

“Hiện tại đi ra ngoài ta tuyệt đối sống không quá ba canh giờ!” Thần Tử Việt cười khổ.

“Cái gì?” Dạ Lan San nghe vậy sửng sốt, trong phút chốc đầu óc trống rỗng.

“Ngốc tử!” Thần Tử Việt đưa tay vỗ vỗ mặt y:“Thả ta xuống ôn tuyền, ở đó có Tuyết Xa, ngâm một hồi rồi đi tìm Gia Cát, ta có thể kiên trì .”

Dạ Lan San gật đầu, luống cuống tay chân đem hắn thả xuống ôn tuyền, bản thân cũng cởi y phục đi xuống ôm chặt hắn, tay chế trụ mạch môn hắn, sợ xảy ra sơ xuất.

“Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.” Thần Tử Việt cố gắng làm cho mình nhìn có tinh thần một chút:“Sau khi rời khỏi đây tìm được Gia Cát, chúng ta trở về Vân Sát Bảo được không? Ta nhớ nhà, cũng nhớ Bạch tỷ và Nhiên Nhiên.”

“Ừ.” Dạ Lan San gật đầu đáp ứng, trong lòng lại càng lúc càng sốt ruột, chân khí trong cơ thể Thần Tử Việt luôn di chuyển không có quy luật, nhìn gương mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, Dạ Lan San xoay người hắn lại, nâng tay lên vỗ một chưởng lên lưng hắn.

“Tiểu Hắc ngươi làm gì?” Thần Tử Việt sợ hãi.

“Đừng lộn xộn, ta thay ngươi ngăn chặn cổ nội lực này.” Dạ Lan San nhắm mắt vận khí, chậm rãi đem nội lực của mình tiến vào trong cơ thể Thần Tử Việt.

Thần Tử Việt sốt ruột:“Ngươi điên rồi, phụ thân luyện võ công chí dương, ngươi là nội lực chí âm, chỉ một chút sơ xuất là ngươi sẽ tẩu hỏa nhập ma, thu về đi!”

“Ngươi đừng lộn xộn, nói lung tung nữa ta liền thật sự tẩu hỏa nhập ma.” Dạ Lan San không để ý tới hắn, hạ chưởng càng dùng sức.

Thần Tử Việt lắc đầu không nói thêm gì nữa, biểu hiện trên mặt có chút sầu thảm. Tiểu Hắc, thật xin lỗi, ngươi thật sự rất tốt, nhưng ta sợ ta không thể ở cùng ngươi cả đời……

Dần dần, Thần Tử Việt cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình chậm rãi khôi phục bình thường, đầu óc cũng không còn mơ màng nữa, vì vậy mở miệng gọi:“Tiểu Hắc, ta không sao rồi.”

Dạ Lan San cũng cảm thấy chân khí trong cơ thể Thần Tử Việt đã bị mình áp xuống, liền thở phào nhẹ nhỏm, thu chưởng ôm hắn lên bờ, lau khô thân thể rồi mặc y phục tử tế, thật cẩn thận hỏi:“Cảm thấy thế nào?”

“Ân, ta không sao rồi.” Thần Tử Việt gật đầu, miễn cưỡng dựa vào trong lòng Dạ Lan San tay ôm lấy y:“Chúng ta đi tìm lối ra đi.”

Dạ Lan San ngồi xổm xuống quay đầu nói:“Tiểu Việt, ta cõng ngươi.”

Thần Tử Việt cười cười, ngoan ngoãn ghé vào trên lưng cắn lỗ tai y.

Hai người ở trong địa cung đi thêm một lúc liền tìm thấy lối ra. Khi đi ra ngoài là đang ở trên giữa sườn núi, đi xuống một chút nữa thì thấy xa xa thấp thoáng các doanh trại lều trắng. Thần Tử Việt nhìn nhìn, nói:“Là quân đội Hoa Thiên Lang, chúng ta còn cần đi tìm Gia Cát và Đoạn Đoạn hay không?”

“Đương nhiên cần!” Dạ Lan San gật đầu:“Ngươi còn đang phát sốt, tìm Gia Cát giúp ngươi xem.”

“Nhưng phía bên Hoàng Thượng làm sao bây giờ? Không phải ngươi không muốn y nhìn thấy ngươi sao?” Thần Tử Việt lo lắng.

Dạ Lan San cười cười, ôm Thần Tử Việt nhanh chóng xuống núi:“Hiện tại ngươi là quan trọng nhất, những chuyện khác không quan trọng.”

Bên trong đại trướng, Hoa Thiên Lang mặt tái xanh, Ngô Uy ở một bên hầu hồi lâu cuối cùng cũng cẩn thận mở miệng hỏi:“Hoàng Thượng, bước tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”

Trong lòng Hoa Thiên Lang rất rõ, lương thảo quân đội mang theo tiếp tế nhiều nhất chỉ có thể kiên trì được một tháng, cứ như vậy không chỉ có lương thảo tiêu hao mà ý chí chiến đấu của quân sĩ cũng sẽ sụt giảm, hiện tại trong Ngọc Quan Thành chỉ có mấy vạn binh mã, chỉ cần cường công* cũng có thể trong vòng hai ngày bắt hết. Nhưng hiện tại Hạo Dương đang ở trong tay Gia Luật Thanh…… Tay Hoa Thiên Lang nắm chạt đai lưng Lâm Hạo Dương, mày nhíu thành một đoàn, mâu sắc âm trầm âm u.

*tiến công bằng sức mạnh

“Hoàng Thượng……” Ngô Uy cắn răng lớn mật nói:“Nếu không hạ lệnh công thành, sẽ bỏ qua thời cơ tốt nhất……”

“Đi ra ngoài!” Còn chưa nói hết, Hoa Thiên Lang liền nổi giận đùng đùng đập nát nghiên mực:“Không có mệnh lệnh của trẫm, ai cũng không được phép tiến vào!”

Ngô Uy thấy trên mặt Hoa Thiên Lang đầy lửa giận, biết y bởi vì chuyện Lâm Hạo Dương mà mấy ngày qua vẫn lo âu cáu kỉnh, không khỏi thầm thở dài ở trong lòng, đành phải cáo lui.

Gia Cát và Đoạn Tinh đang ở trong trướng của mình thương lượng nên giúp Hoa Thiên Lang như thế nào thì thấy cửa trướng được vén lên, nhìn kỹ thì chính là Dạ Lan San và Thần Tử Việt đi đến.

“Gia Cát!” Thần Tử Việt bổ nhào qua ôm lấy Gia Cát cọ a cọ.

“Bảo chủ, sao các ngươi đến đây?” Trong giọng nói Đoạn Tinh mang theo kinh hỉ.

“Tiểu Việt ở nhà quá nhàm chán, liền chạy đến đây.” Dạ Lan San nhỏ giọng nói:“Chúng ta lén vào, đừng cho người khác biết.”

“Được.” Đoạn Tinh đáp ứng xong còn chưa kịp nói đến chuyện khác đã bị Thần Tử Việt nhào qua nhéo mặt:“Ngươi đi ra ngoài chơi tại sao không mang theo ta!”

Đoạn Tinh dở khóc dở cười nhìn Thần Tử Việt giương nanh múa vuốt, đem hắn từ trên người mình xách xuống, nói:“Không phải ngươi cũng chạy theo rồi sao……”

Dạ Lan San cười nhìn Thần Tử Việt cãi nhau ầm ĩ, trong lòng nghĩ như vậy mới đúng là hắn, Tử Việt nên vui vẻ như vậy. Vì vậy từ trong tay Đoạn Tinh tiếp lấy Thần Tử Việt, kéo hắn đứng trước mặt Gia Cát nghiêm túc nói:“Ngươi giúp hắn chẩn mạch, xem còn nguy hiểm không.”

“Tiểu Việt sinh bệnh?” Gia Cát cùng Đoạn Tinh nghe vậy đồng thời cả kinh, Gia Cát vội vàng bắt mạch cho hắn, mày càng nhíu càng sâu, mắt nhìn Thần Tử Việt cũng càng lúc càng không thể tin nổi.

“Tử Việt làm sao vậy?” Đoạn Tinh bị ánh mắt Gia Cát làm cho giật mình, vội hỏi.

“Sao trong cơ thể ngươi lại có nội lực cường đại như vậy?” Lần đầu tiên trong cuộc đời Gia Cát cảm thấy có khi nào mình chẩn sai hay không, nhưng mạch đập trên tay Thần Tử Việt rõ ràng là của tuyệt thế cao thủ.

Thần Tử Việt nhăn mặt chun mũi, đem chuyện lúc nhỏ và chuyện Dạ Lan San truyền nội lực cho mình nói sơ lại một lần.

“Cha ta lúc trước dẫn ngươi đến Gia Cát sơn trang?” Gia Cát nhíu mày :“Ta sao lại không biết?”

“Ngươi ghen tị? Kỳ thật người Gia Cát tiền bối thích nhất cũng là ngươi, tuy rằng ta cái gì cũng so với ngươi mạnh hơn một chút, nhưng lúc ấy ngươi dù sao cũng là thân nhi tử của ông, ngươi không cần quá để ý.” Thần Tử Việt mặt nghiêm túc.

Dạ Lan San nhẹ nhàng thở ra —– Còn có thể ba hoa, xem ra không có chuyện gì lớn.

Gia Cát cười bắn cái trán hắn:“Yên tâm đi, ngươi không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút, ta viết cho ngươi hai thang thuốc ăn xong có thể dưỡng trở lại.”

Nghe y nói như vậy Dạ Lan San và Đoạn Tinh đều nhẹ nhàng thở ra. Nhất là Dạ Lan San, tâm treo giữa không trung bây giờ mới hạ xuống.

Thần Tử Việt thấy mọi người đều vui mừng thay mình trong lòng cũng ấm áp, còn chuyện kiếp nạn tám năm theo như lời Huyền Ân phương trượng cũng không cần để ý nữa, hiện tại có nhiều người thật tâm đối tốt với mình, sống một kiếp này xem như không lỗ vốn. Gia Cát là đệ nhất thần y, ngay cả y cũng không nhìn ra, sau này chỉ cần cẩn thận một chút, thân thể hắn hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Đúng rồi Bảo chủ.” Đoạn Tinh tiến lên hỏi:“Ngươi cảm thấy lúc này Hoàng Thượng nên làm gì?”

Dạ Lan San lắc đầu :“Hoàng Thượng đem mạng sống Lâm tướng quân so với mình còn quan trọng hơn, Gia Luật Thanh xem như tìm được điểm uy hiếp Hoàng Thượng.”

Thần Tử Việt nháy mắt, nhìn Dạ Lan San nói:“Nhưng y là Hoàng Thượng, nếu vì một tướng quân mà không để ý nhiều binh mã như vậy thậm chí vứt bỏ cả thiên hạ, sẽ bị người thóa mạ.”

“Cho nên nói trong lòng y hiện tại rất khổ sở.” Dạ Lan San suy nghĩ, quay đầu hỏi Đoạn Tinh:“Ngươi đi tìm chưa?”

“Đã tìm.” Đoạn Tinh gật đầu:“Ta đêm qua thừa dịp trời tối lẻn vào Ngọc Quan Thành, nhưng nơi đó lớn như vậy chỗ nào cũng có khả năng, thật sự không tìm thấy.”

“Đêm mai ta và ngươi lại đi một chuyến.” Dạ Lan San suy nghĩ một chút lại nói:“Đi tìm lại đi, nói không chừng sẽ tìm được. Bằng không Hoàng Thượng cứ kéo dài tình trạng này cũng không phải biện pháp, y hiện tại khẳng định tâm loạn như ma, không thể bình tĩnh phân tích .”

Đoạn Tinh gật đầu đáp ứng.

Thần Tử Việt vừa mở miệng định nói gì đã bị Gia Cát nhét vật gì đó vào miệng, giương mắt thấy Gia Cát đang trừng mình:“Lần này không phải đi chơi, ngươi không được đi theo quấy rối!”

Thần Tử Việt cười chép chép miệng, hình như Gia Cát vừa rồi đút cho mình cái gì đó ngọt ngọt, có chút mát lạnh lại có hương vị của kim ngân hoa, cho nên hài lòng nheo mắt lại hỏi:“Đường sao? Ăn ngon nha, còn không?”

Gia Cát cười xấu xa:“Thối tiểu tử ngươi tối hôm qua cùng Bảo chủ làm chuyện gì?”

“Ách……” Thần Tử Việt mặt đỏ bừng, nhìn về phía Dạ Lan San cầu cứu.

“Gia Cát ngươi làm sao biết?” Dạ Lan San kinh ngạc:“Ta xác thực cùng Tiểu Việt……”

“Câm miệng!” Thần Tử Việt nhào tới bịt miệng y hung dữ trừng mắt:“Không cho nói!!”

Gia Cát cười vẻ mặt âm hiểm, nói:“Vừa đi vào đã nhìn ra, tư thế đi đường không ổn nga, được Bảo chủ dìu xuống ghế ngồi còn đau nhe răng nhếch miệng, còn có……”

“Ngươi cũng không được nói!” Thần Tử Việt ngay cả bên tai cũng đỏ rực, mặt buồn bực:“Các ngươi đều khi dễ ta!”

Đoạn Tinh vỗ vỗ bả vai Dạ Lan San —– Không tệ nha, nhanh như vậy đã xuống tay.

Dạ Lan San cười đầy vô sỉ —– Đâu có đâu có, so với ngươi còn kém……

Đoạn Tinh nhướng mày —– Sau này có thời gian trao đổi một chút?

Dạ Lan San gật đầu —– Được nha được nha!

Thần Tử Việt cùng Gia Cát nhìn hai người bọn họ yên lặng mà mắt đi mày lại, cảm thấy có một cỗ hàn khí sưu sưu dâng lên……

Gia Cát từ trong lòng lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho Thần Tử Việt:“Đây, dược đường này cho ngươi, bình thường đừng ăn bậy, dưỡng thân mình.”

Thần Tử Việt nhận lấy, mặt nhỏ lúng túng, nhìn lại thì thấy Gia Cát cười sung sướng khi người ta gặp họa, nhất thời rất tức giận, cho nên chớp mắt mấy cái tỏ vẻ ngạc nhiên:“Gia Cát ngươi sao ngay cả loại dược này cũng tùy thân mang theo……”

“Đó là, tùy thời tùy chỗ cần nó……” Đoạn Tinh điềm tĩnh gật đầu, còn chưa nói xong đã bị Gia Cát phi chén trà trúng giữa trán. Xoa xoa cục u trên đầu nhìn vẻ mặt tức giận của Gia Cát, Đoạn Tinh ngoan ngoãn câm miệng.

Dạ Lan San xoa xoa ngực, nghĩ thầm may mà Tiểu Việt không có thói quen tùy tiện ném đồ đập người……

. : .