Chương 38: Căn bệnh kỳ lạ và những quân bài trên cổ tay

Chương 38: Căn bệnh kỳ lạ và những quân bài trên cổ tay

Nghe Sơn nói xong, bốn người còn lại lâm vào trầm tư.

"Khả năng bắt người uống máu cũng không hẳn là không thể, nhưng nếu thật sự là vì uống máu để trẻ mãi không già, tại sao bọn chúng lại chỉ bắt người vào đúng tháng mười trong mỗi năm, thay vì mỗi tháng bắt một hoặc vài nhóm người. Không lẽ nói bọn chúng bắt người hàng loạt rồi nhốt họ lại uống máu dần? Tớ thấy điều này không hợp lý lắm, bởi nếu chúng có khả năng bắt người mà không để lại dấu vết gì, tại sao chúng còn cần bắt người hàng loạt rồi nhốt họ lại, như thế chúng vừa mất công tốn của nuôi những người chúng bắt, mà có khi những người chúng bắt về bị nhốt lâu ngày, chưa chắc đã được khoẻ mạnh và có lượng máu tốt như những người sống thoải mái bên ngoài." Lãng tự đưa ra suy đoán, rồi lại tự đưa ra những lý do không hợp lý để loại trừ suy đoán đó.

"Tuấn nói có lý đó." Loan gật gù lên tiếng. "Có lẽ bọn chúng nhằm vào những người ở độ tuổi vị thành niên và vừa thành niên là vì mục đích khác. Hơn nữa tớ cũng nghĩ rằng cái mốc thời gian tháng mười này không chỉ đơn giản chỉ là thời gian bọn chúng đi bắt người, mà chắc chắn nó còn có một ý nghĩa đặc biệt nào đó." Cô dựa theo phân tích ban nãy của Lãng, đưa ra suy nghĩ của mình.

Nghe Loan nói xong, cả nhóm lại một lần nữa im lặng.

"Anh này, không lẽ con quỷ lần này thích ăn thịt trẻ con, nên nó mới chỉ nhắm đến những đứa nhóc còn chưa lớn hẳn?" Khánh thông qua kênh đội nhóm gửi tin nhắn cho Lãng.

"Có thể như vậy mà cũng có thể không phải, tư liệu trong tay chúng ta quá ít, chúng ta cũng chưa hề giáp mặt với quỷ hồn ở thế giới này, nên hiện tại vẫn còn quá sớm để đưa ra bất kỳ kết luận nào." Lãng nhanh chóng gửi tin trả lời hắn.

"Vậy còn cái vết bầm trên cổ tay thì sao? Nếu nó không có liên quan gì đến những vụ bắt cóc này, thì tại sao nó lại xuất hiện trên cổ tay của chúng ta?" Vừa nói Tuyên vừa vén ống tay áo, ngửa cổ tay trái của mình lên làm lộ ra vết bầm màu đen, đã có chút đường nét của một quân nhép. "Của các cậu có bị đậm hơn hôm qua giống tớ không? Hơn nữa nó còn đang bắt đầu thành hình thật rồi này." Hắn đưa ngón trỏ di qua di lại trên vết bầm, bất ngờ một luồng khí lạnh buốt từ vết bầm truyền qua ngón trỏ, xông thẳng vào những mạch máu nằm rải rác trên đầu ngón tay, chạy khắp cơ thể khiến hắn rùng mình liên tục.

"Cậu sao vậy Tuyên?" Nhận thấy sự bất ổn của hắn, cả bọn đứng bật đậy vừa hỏi vừa quan sát mọi vật xung quanh.

"Tớ... tớ không sao." Hai hàm răng của Tuyên vì lạnh lập cập va vào nhau, hắn vòng hai tay tự ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình. "Tự nhiên tớ thấy... thấy lạnh quá."

Lãng chạy vội về phía giường ngủ, ôm cái chăn siêu nhẹ của mình tới trùm lên người hắn.

"Thế nào? Có đỡ lạnh hơn không?" Vừa vén viền chăn cho gọn lại, hắn vừa lo lắng hỏi han tình hình của Tuyên. Hiện tại nhiệt độ trong phòng của hắn vô cùng ấm áp, theo lẽ thường không có lý gì mà lại bị lạnh được. Mà ngoài Tuyên ra không có ai bị như vậy, nên hắn cảm thấy rất lo lắng, bởi rất có thể là do quỷ hồn đang tác quái, nhưng mặt thánh giá trên cổ hắn vẫn im lìm không hề phát ra tín hiệu gì, nên hắn hoàn toàn không hiểu chuyện này rốt cuộc thế nào.

"Um, tớ đỡ hơn rồi." Hai tay của Tuyên túm chặt hai góc chăn, kéo chúng vây chặt lấy cơ thể.

"Vậy giờ tụi mình nói tiếp về vấn đề ban nãy." Thấy mọi việc đã ổn, cũng không có hiện tượng kỳ lạ nào sảy ra, Loan lên tiếng lái câu chuyện quay về chủ đề chính. "Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể khẳng định được vết bầm kỳ lạ này có liên quan đến bọn bắt cóc hay là không, tài liệu cop được trong file ẩn của bố Tuấn vẫn còn khá nhiều, hy vọng sau khi đọc xong những tư liệu còn lại, chúng ta có thể có được câu trả lời chính xác." Loan xoay người, quay trở lại trước màn hình máy tính, tay phải của cô di chuột kích vào file thứ hai, trong tổng số ba file dữ liệu.

Phần đầu tiên của file dữ liệu này nói về những hiện tượng kỳ lạ, mà những người mất tích gặp phải trước khi biến mất. Tất cả đều có một hiện tượng chung là chán ăn, mất ngủ, cơ thể gầy sọp đi như người mắc bệnh nan y, một vài trường hợp còn thường xuyên gặp ác mộng và ảo giác về những khuôn mặt và cơ thể ma quái, đặc biệt là nhiệt độ cơ thể của bọn họ càng ngày càng thấp một cách khó hiểu. Bọn họ đều được người nhà đưa đến bệnh viện thăm khám cẩn thận, nhưng điều kỳ lạ là sau khi làm đủ các loại xét nghiệm, bác sĩ không hề tìm ra nguyên nhân khiến cơ thể bọn họ thay đổi nhanh chóng như vậy, cho nên các  bác sĩ có kinh nghiệm lâu năm nghi ngờ đây là một căn bệnh mới xuất hiện.

Khi những trường hợp mắc bệnh đầu tiên được phát hiện, tất cả các bác sĩ có tiếng trong ngành đổ đồn vào thăm khám, nghiên cứu. Nhưng chẳng đợi bọn họ khám, hay nghiên cứu ra bất cứ điều gì, những đứa trẻ vốn luôn nằm trên giường bệnh đột ngột biến mất. Tất cả đổ đồn đi tìm bọn trẻ, nhưng không hề phát hiện ra bất cứ tung tích nào. Khi xem lại camera giám sát của phòng bệnh, thì khoảng mười năm phút trước và sau khi bọn trẻ biến mất, camera hoàn toàn không ghi lại được bất cứ hình ảnh gì, tất cả chỉ là một màu đen thui.

Phần thứ hai nói về những quân bài bất ngờ xuất hiện trên cổ tay của những đứa trẻ, trước khi chúng mất tích. Nhìn đến mục này, Lãng và bốn người kia đưa mắt nhìn nhau đầy hưng phấn, nhưng cũng đầy lo lắng. Vậy là cuối cùng bọn họ đã tìm ra mối liên kết của những quân bài và những vụ mất tích bí ẩn, tin rằng nếu điều tra sâu hơn, sẽ tra ra mối liên hệ của những quân bài trên cổ tay và quỷ hồn ở thế giới này.

Theo lời kể của vài nhân chứng tiếp xúc với những đứa trẻ trước ngày chúng biến mất, ban đầu trên cổ tay trái của chúng xuất hiện một vết bầm nhạt màu, sau hai ngày, vết bầm nhạt màu đó biến thành quân nhép đen xì trong bộ bài tây. Tiếp đó một vết bầm màu đỏ như vết bỏng xuất hiện, sau một ngày nó biến thành quân rô. Nối tiếp sau đó là đến quân cơ xuất hiện, và cuối cùng là quân bích. Không ai trong số những nhân chứng biết tại sao những quân bài này lại xuất hiện trên tay bọn trẻ, nhưng họ tin rằng, khi quân bài cuối cùng xuất hiện, bọn bắt cóc sẽ tới và mang lũ trẻ đi.

Cũng chính bởi những manh mối hoàn toàn giống nhau của các vụ án, nên cảnh sát có đủ căn cứ để cho rằng, tất cả các vụ mất tích này đều do một băng nhóm gây ra. Họ lập tức gộp tất cả các vụ án lại thành một chuyên án lớn, lấy tên chuyên án là "Những quân bài ma quái".

Thế nhưng cho đến nay phía cảnh sát vẫn chưa tìm được bất kỳ mối liên hệ nào về hiện tượng kỳ lạ của cơ thể những người mất tích, và những quân bài đột ngột xuất hiện có mối liên hệ gì với bọn bắt cóc. Họ chỉ biết rằng, nếu cơ thể của người nào xuất hiện những hiện tượng trên, thì người đó chính là mục tiêu tiếp theo mà bọn bắt cóc nhắm tới.

Trong tư liệu cũng có ghi lại, trong vòng hai mươi năm qua, hễ cứ có bất cứ người nào cơ thể xuất hiện tình trạng giảm nhiệt không ngừng, chán ăn, mất ngủ, cơ thể sút cân nhanh chóng, và trên cổ tay xuất hiện những vết bầm hay những quân bài, tất cả điều được đưa vào diện cần người bảo vệ 24/24. Nhưng mặc cho phía cảnh sát và người thân của những người bị nhắm tới có cẩn thận bảo vệ thế nào, đến khi quân bài cuối cùng xuất hiện, người mang chúng trên tay vẫn hoàn toàn biến mất như thể chưa từng xuất hiện trên đời. Mà những người được cử đi bảo vệ cũng chẳng biết bằng cách nào bọn bắt cóc có thể mang người đi mà thần không biết, quỷ không hay. Cho nên cũng có thể nói, trong vòng hai mươi năm qua, đây chính là vụ án ma quái nhất khiến cục cảnh sát đau đầu.

"Tìm ra tình tiết ẩn, điểm thưởng + 500."

Dòng thông báo cộng điểm thưởng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt năm người, khiến cả bọn mừng như vừa đào được kho báu. Lúc này cả bọn càng nhận thấy rằng, quyết định tìm kiếm tư liệu của vụ án mất tích liên hoàn những năm trước là vô cùng chính xác.

"Vậy chúng ta thật sự chính là mục tiêu tiếp theo của bọn bắt cóc sao?" Sau khi kiểm tra lại số điểm thưởng hiện tại của mình, Sơn là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng của cả bọn. "Mà nói thế cũng không đúng." Như chợt nhớ điều gì, hắn lập tức đưa ra ý kiến phản bác điều mình vừa nói. "Trong đống tư liệu này viết rằng, những người bị bọn bắt cóc nhắm tới sẽ có tình trạng chán ăn, mất ngủ, cơ thể gầy nhanh chóng, hay gặp ác mộng hoặc ảo giác, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, trên cổ tay xuất hiện những quân bài. Mà năm người chúng ta ngoài việc cổ tay xuất hiện vết bầm ra, thì cơ thể vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh, đâu có gặp phải vấn đề gì đâu. Như vậy biết đâu vết bầm trên tay chúng ta chỉ là vết bầm thông thường, chứ nó chẳng hề có liên quan gì đến bọn bắt cóc kia thì sao." Hắn nói ra suy nghĩ của mình.

"Cậu quên là tất cả tụi mình đều gặp ảo giác tại nhà của Hoà đấy à?" Lãng lên tiếng nhắc cho hắn nhớ. "Hơn nữa viết bầm trên tay chúng ta cũng đang có xu hướng ngày càng đậm, thậm chí nó còn bắt đầu có hình na ná giống như quân nhép nữa kìa." Vừa nói hắn vừa dơ vết bầm trên cổ tay trái của mình ra. "Với cả cậu nhìn Hoà xem, cơ thể của cậu ấy cũng gặp tình trạng y hệt như trong tư liệu nhắc đến, trên tay cậu ấy cũng có vết bầm hình quân nhép, nên tớ nghĩ có lẽ không phải cơ thể chúng ta không bị làm sao, mà là chưa đến lúc nó bị làm sao." Nói xong hắn thở dài một hơi, kéo ống tay áo xuống che đi vết bầm.

"Vậy có khả năng nhóm cái Phương Anh đã gặp phải tình trạng cơ thể biến đổi rồi cũng nên." Loan đưa ra suy đoán. "Bởi vết bầm trên tay bọn chúng xuất hiện sớm hơn chúng ta, rất có thể là xuất hiện cùng thời gian với vết bầm trên tay của Hoà." Bàn tay phải cô vớ lấy cây bút bi trên bàn, tiếp tục cắm cúi vào ghi ghi chép chép những điều không ai hiểu.

"Nhưng tớ vẫn không hiểu, làm cách nào bọn bắt cóc có thể truyền bệnh cho tụi mình, cũng như khiến vết bầm xuất hiện trên cổ tay. Tớ dám khẳng định là trong mấy ngày qua tớ không hề tiếp xúc với người lạ nào, vì vậy nếu nói bọn bắt cóc luôn quanh quẩn bên cạnh tụi mình, đợi thời cơ ra tay, thì nhất định chỉ có một khả năng bọn chúng là người quen của cả năm đứa mình." Khánh đưa ta một loạt thắc mắc, và suy đoán táo bạo.

"Cậu nói vậy cũng đúng." Lãng gật đầu đồng tình. "Vậy nên từ bây giờ trở đi, chúng ta phải quan tâm nhất cử nhất động của từng người xuất hiện bên cạnh. Nếu có ai trong năm đứa mình phát hiện ra người nào có những hành động bất thường, phải lập tức tìm cách thông báo cho những người khác. Với cả nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, chúng ta không nên đi một mình hoặc đến những nơi vắng người, bởi như vậy chính là tạo cơ hội cho bọn bắt cóc tới bắt chúng ta đi." Hắn thông qua lời thoại nhắc nhở mọi người phải cẩn thận, nếu có phát hiện dấu hiệu của quỷ hồn phải lập tức thông báo cho mọi người trong nhóm.

Cũng may loạt người chơi mới lần này vô cùng nhanh nhạy, vừa nghe hắn nói xong cả bọn đều hiểu ra điều hắn thật sự muốn nói đến. Hơn nữa ở trong tình trạng bị quỷ hồn đánh dấu, nào có ai dám đi đâu một mình, nên tất cả nhanh chóng gật mạnh đầu đồng ý với phương án của hắn.