Chương 1: Biến cố cuộc đời

^^ Thấy nhiều bạn cmt nói tôi viết tự truyện giống với bộ phim Sát Thủ Vô Cùng Cực, thật ra thì đúng đấy. Tôi thấy hình ảnh mình trong bộ phim này, đương nhiên chỉ giống nhau ở cách sống hiện tại. Nhàn nhã, hầu vợ, lo nghĩ viết bộ tiểu thuyết để đời, nhưng mà trong đầu tôi lại không nghĩ ra câu chuyện nào đặc sắc ngoài mấy câu chuyện kiếm hiệp giống bác Kim Dung.

Thể loại kiếm hiệp chắc lỗi thời lắm rồi, người ta xem phim cả, mấy ai quan tâm. Và tình cờ vài ngày trước tôi tìm thấy phim Sát Thủ Vô Cùng Cực trên kênh phimmoi, động đến hai chữ sát thủ thôi thì tôi lại ngứa nghề, hứng thú nổi lên mặc dù tôi chẳng hề thích nó, cho nên tôi click vào xem. Xem được nửa phim thì tôi thấy, à, sao mình không viết về cuộc đời mình như cậu nhân vật chính?

Vì thế ý tưởng viết về tự truyện cuộc đời tôi mới xuất hiện.

Mà các bạn có biết một sát thủ khi xem phim về sát thủ có cảm giác như thế nào không?

Haha, nó giống như các bạn xem phim hài của Châu Tinh Trì, hay mấy thước phim hành động của Ấn Độ vậy đấy, nó vô lý đến buồn cười. Cười trên cái hành động nhẹ nhàng, đơn giản và ngầu như cây đàn bầu của cậu sát thủ trên phim.

Hmmm, tôi so sánh hơi tào lao, ^^, các bạn thông cảm, câu chữ còn non kém.

Vậy, nếu có thể làm một loạt các động tác và hành động như trên phim dễ dàng như thế. Chắc hẳn thế giới này sát thủ đã đi đầy đất rồi, ông bán cà rem bên đường chẳng hạn.

Sát thủ có tính chất đào thải khốc liệt nhất trong tất cả các nghành nghề đấy các bạn, hahaha.

Muốn làm sát thủ chuyên nghiệp? muốn làm vũ khí sống của quốc gia? Cái giá phải trả đó là những cuộc huấn luyện lấy chính tính mạng của bạn ra đặt cược, hàng trăm hàng nghìn lần như thế, chết thì chôn, không chết thì huấn luyện tiếp, cho đến khi nào bọn chúng thấy ở cậu: "Tốt, gã này có thể hoàn thành nhiệm vụ". Và trên hết là các thí nghiệm sinh hoá học trên cơ thể người của mấy thằng súc vật tự xưng là nhà khoa học quân sự với mấy cái phát minh điên rồ đó, con mẹ nó đạo nghĩa hùng hồn thật. Chung quy cũng là đám điên, muốn biến con người thành con thú, vũ khí chiến tranh.....Xin lỗi vì viết mấy câu tục tiểu, cảm xúc nó dâng lên thì tự động viết ra, xin lỗi các bạn trẻ. Tôi sẽ gắng chỉnh giọng văn lại.

Sau đây, tôi xin phép kể lại cuộc đời sát thủ trầm luân của mình.

Như tiêu đề chương 1, tôi sẽ kể về một chút tuổi thơ và biến cố cuộc đời mình cho các bạn nghe.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó ở miền nam Việt Nam, những năm 1980. Đó là thời kỳ hậu chiến kháng chiến chống Mỹ đẫm máu của tổ quốc. Khi ấy Việt Nam đã khá ổn định về mặt hạ tầng, đường xá. Dù chỉ mới có ít hạ tầng thì Việt Nam trong mắt tôi đã rất đẹp. Nhưng mà, cái thời bao cấp khi ấy đã che mờ đi nét đẹp quê hương này.

Tôi khi ấy chỉ là đứa trẻ 7 tuổi, các bạn có biết ước mơ của tôi và bao đứa trẻ khác trong xóm thời bao cấp ấy là gì không?

Đứa trẻ khác nói rằng: Ước gì nhà mình có máy in phiếu ha? Tao sẽ in thật nhiều tem phiếu!

Thằng mập Hiển ngây thơ phát biểu. Đây là người bạn chí cốt nhất cả xóm của tôi. Không biết bây giờ sống chết thế nào rồi nhỉ? Thật hoài niệm.

Còn tôi thì hỏi lại:

- Sao tụi mình không đi trộm phiếu đi?

Câu hỏi của tôi khiến cho một đám trẻ sợ hết hồn. Haha, một đám trẻ ranh nhát cấy và đầy đạo đức. Tuổi thơ của chúng tôi chỉ đơn giản là trốn tìm, đuổi bắt, cò bẹp và mơ ước ban ngày như thế đấy. Ước có nhiều tem phiếu để mà ăn no! Không có điện, không có điện thoại hay TV, liên lạc bằng cách gửi thư phổ biến. Nhưng mà, vui lắm! Tắm sông, thả diều, năm mười.

Dù chúng tôi có mơ ước được ăn nhiều, nhưng sự thật phũ phàng khi ăn thì...ăn một chén cơm với 1 phần cơm mà 9 phần sắn, thịt thì giống như kim cương hột xoàn vậy các bạn ạ, nhưng mà như vậy cũng gọi là ăn sang.

Mỗi gia đình thời kỳ ấy sẽ được phát cho một cuốn sổ gạo, với tiêu chuẩn phát gạo được đặt ra là nếu làm công nhân lao động nặng, một tháng sẽ được cấp 20 kg còn mấy ông cán bộ công chức được 13 kg. Trong đó gạo sẽ được độn ngô, khoai, sắn tùm lum cả lên, 13 kí gạo thì sắn độn chiếm mẹ hết 10kg rồi. Đó là chưa kể số gạo nhận được có chất lượng vô cùng tồi tệ, lên mốc xanh mốc đen. Còn phần thịt thì mỗi tháng được cấp 1 lạng rưỡi thịt heo cho mỗi nhà, cán bộ 3 lạng, mấy ông tay to mặt lớn thì tận 6 7 kí lô thịt. 1 lạng rưỡi chắc các bạn ăn không đủ nhét kẻ răng quá, còn đối với tôi thì ăn xong hai muỗng cơm mới rỉa một miếng thịt nhỏ như hạt đậu nành vậy đó, ngon hết biết!

Tôi nói với các bạn, đối với dân thường lúc bấy giờ, sổ gạo là của cải quý giá nhất mà cả gia đình phải cửa chắn rào che để bảo vệ nó. Nếu mà để mất thì xác định bi thảm, thủ tục làm lại sổ gạo nó lâu tận hai tháng trời các bạn ạ, trong thời gian đó thì việc đi mượn lương thực hàng xóm là không thể tránh khỏi.

Bởi vậy, lúc đó ai mà cái mặt rầu rầu là người ta chọc là: Mặt như mất cái sổ gạo vậy cha!. Các bạn có thể hỏi thử bố mẹ hoặc ông bà về câu này xem. Rất bi thảm, cũng rất buồn cười.

Có lẽ các bạn được sinh ra khi chiến tranh đã qua đi tự rất lâu, và may mắn được hưởng một tuổi thơ an nhàn với đủ đầy vật chất nên các không thể nào hình dung được những khổ cực mà người trẻ thời chúng tôi đã trải qua. Bao cấp là một tấm màn sương mờ che phủ đất nước và nó giống như một bóng đen ám ảnh những người thuộc thế hệ 6x, 7x và 8x đời đầu bọn tôi.

Cơm ăn cũng không đủ no nói chi ăn ngon! Tôi còn nhớ như in cái cảm giác đói lay lắc ngày qua ngày trong vòng tay mẹ, nhưng mà có thể trách ai đây khi mà xung quanh tôi ai cũng như mình?

Lúc đấy, có khoai mì ăn động đặng cầm hơi sống qua ngày là may phước. Bữa nào được ăn cơm trắng hay bánh trái thì bữa đấy được gọi là ăn sang. Còn có thịt thì là cơm vua, cơm Tết!

Nhớ khi ấy cạnh nhà có một xưởng cưa, trưa đó ăn cơm, bà chủ xưởng cưa gấp miếng thịt đút cho con bả ăn mà tôi thèm chảy cả dải, vì từ nhỏ đến năm 7 tuổi có biết thịt có vị gì đâu. Ăn miếng thịt nhỏ như hạt đậu thì chỉ ngửi được mùi thoảng qua mũi là hết rồi, lấy cái hơi đó mà lùa cơm.

Chủ xương cưa nghe thì giàu lắm, nhưng các bạn biết chủ xưởng nào mới giàu nhất không?

Trong chiến tranh, do điều kiện y tế thiếu thốn nên cắt bỏ chi là một biện pháp được thực hiện phổ biến với những người lính bị thương. Vào thời hậu chiến có rất nhiều người bị mất chi, cho nên việc sản xuất chân tay giả trở thành một ngành hot ở Việt Nam. Xưởng, à không gọi là xưởng, thời tôi kêu là: nhà thầy làm tay chân giả.

Mấy cái nhà đó mới giàu xụ.

Những điều tôi vừa kể, đó là thời kỳ mà tôi sống với tuổi thơ. Với những tàn tích chiến tranh còn xót lại, xác máy bay và tank thiết giáp nằm rải rác các cánh đồng.

Còn đây, tôi xin kể về gia đình. Gia đình tôi chỉ có ba người, ba mẹ và tôi, không như các gia đình khác 8 9 người con nhỉ. Có nguyên do cả đấy.

Ba tôi là một tay đạp xe xích lô có thâm niên, thuê xe người ta để chạy chứ không có tiền mua xe.

Ông là một người có tính cách gia trưởng, độc đoán, còn ích kỷ. Tôi chẳng biết trong khi cả nhà cơm cũng chẳng có ăn no thì tiền đâu ra ông ấy mua rượu? Đầu óc của một đứa trẻ của tôi khi ấy nghĩ rằng:

- Vì ba là đàn ông nên ba có tiền!

Tôi bị tư tưởng trọng nam khinh nữ nhiễm vào não khi bé các bạn ạ.

Một kẻ nát rượu mỗi chiều, về nhà thì đánh đập người mẹ đĩ vĩ đại của tôi. Hàng xóm can ngăn không biết bao lần. Tôi còn nhớ như in cái lần mà ông bà cãi nhau đến cầm dao cầm mác, khi đầu thì quằn đánh nhau đến bể cái lu nước, ba tôi sau đó mới với lấy con dao trên chiếc giường tre đặt trước cửa nhà, nơi mẹ tôi ngồi cầm dao vuốt tre non khi nãy. Lúc đó hàng xóm bu xem rất đông, khuyên can dữ lắm mà không dám vào vì sợ ba tôi chém bậy.

Đáng lẽ chỉ có mình ổng có dao, nhưng khi ông hướng dao vào tôi mà quát với mẹ:

- Mày có tin tao giết mày rồi giết nó tuyệt hậu luôn không con chó cái?!!

Ồ? Tôi là con ông ấy, vì sao lại muốn tuyệt hậu mình nhỉ? Thằng đần.

Một thằng nhóc 7 tuổi chạy nhanh vào bếp và lấy con dao yếm ra cho mẹ nó, trước bao ánh mắt kinh ngạc và tức giận của lũ hàng xóm chỉ biết hóng chuyện và chỉ trỏ kia.

Mấy ai hiểu được cảm xúc của thằng bé khi ấy đang rất ngổn ngang, nó tổn thương, sợ hãi, hoang mang, và cả lửa giận trong nó phừng phừng đến nóng cả mặt, nó vừa xót mẹ xót cha, lại mất niềm tin và khinh ghét cha mình, không biết ứng phó với cảnh này ra sao.

Chuyện ba mẹ tôi cãi nhau mà động dao mác không phải lần đầu, nó rất thường xuyên, hầu như ngày nào cũng cãi nhau, khác là cãi lớn đến mức nào mà thôi.

Đó là cha tôi, còn mẹ tôi...

Hmmm, các bạn không đọc lầm phía trên đâu. Mẹ tôi làm gái điếm, một con điếm vĩ đại.

Haha, nhiều người bắt đầu nghĩ tôi là con hoang của mẹ với gã khách làng chơi nào đó chứ gì? Yên tâm, mẹ tôi bắt đầu làm gái khi tôi ra đời lâu rồi.

Bà ấy làm gái cũng vì tôi.

Vì cái câu, Mẹ ơi thịt heo ngon quá, con muốn ăn! Của thằng súc sinh như tôi ngày nào cũng nói với bà.

Chó thật, đáng lẽ tôi phải nhận ra vì sao mẹ lại im lặng không trả lời khi tôi hỏi như vậy. Lẽ ra tôi nên nhận ra ánh mắt thương xót của bà!

......

Vốn dĩ tôi định viết cho xong chương 1, nhưng hôm nay bận quá các bạn ạ, tận 22h23' mới có thể gõ chữ, chỉ có thể gõ được nhiêu đây. Hôm sau tôi sẽ hoàn thành nó sớm hơn, bấy nhiêu nội dung là 1/3 chương 1 rồi nhé. Xin thông cảm.

Tôi sẽ tiết lộ một số phương thức thí nghiệm đặc biệt bằng cái tên khác, trước khi nó lại được ai đó bê lên phim, để rồi truyện của tôi là đạo phim. Mà, có những thứ cho dù mấy tay biên kịch hàng đầu có vặn nát óc cũng không nghĩ ra đâu.