Chương 1: Ngạo Thế Vô Cương

Ngạo Thế Vô Cương là tên gọi của ta. Bàn tay phải nhuốm máu kì lân, đánh ra Huyết Lân Ba Động Chưởng, nhuộm đỏ hàng chục thế giới. Bàn tay trái cầm Lục Đạo Vô Hoàn Kiếm, chém đứt đôi cả 6 tầng trời.

Sau lưng ta là Xích Thiên Dực, một ngày bay được một vạn sáu ngàn dặm.

Dưới chân ta là Liệp Thiên Oa, đã giẫm nát đầu hàng nghìn con Thần Long.

Bao vây quanh ta là thiên binh vạn mã. Một nửa là cừu nhân giết cha, một nửa là chia tay nương tử vì ta quá soái.

Nhìn đám thiên binh vạn mã sát khí ngập trời, ta khinh bỉ nhìn như một lũ kiến hôi.

Vì Ngạo Thế Vô Cương ta đội trời đạp đất, vô địch thiên hạ.

Một giấc mơ thật đẹp.


- Thằng Cương, dậy mau! Mấy giờ rồi mà còn nằm ườn ra đấy?! Hôm nay mày đi phỏng vấn mà, phải không?!

Mới sáng bảnh mắt, đã thấy mẹ ta gọi toáng lên.

Ta vẫn còn lim dim nửa mơ nửa tỉnh, tay trái vẫn đang tung chưởng, tay phải vẫn đang đâm chém.

Mẹ ta chạy tới giật tung cái chăn, khiến gió lạnh ùa vào cái quần đùi in hoa.

- Cừu nhân, sao dám dùng Hàn Băng Chưởng ám hại chỗ kín của ta?! - Trong cơn mơ màng, ta còn hét lên như vậy.

- Cừu nhân cái mả mẹ mày! Mơ với chả mộng, dậy mà ăn sáng rồi chuẩn bị mà đi phỏng vấn hay không? Con với cái, hai mươi ba cái tuổi đầu rồi, còn ở nhà ăn bám mẹ già, không thấy nhục à? Tao nuôi mày chỉ ăn, ngủ với tu luyện đã hai mươi năm rồi, mà mày còn chưa làm nên cơm nên cháo gì, đúng là hạng dài lưng tốn vải!

Than ôi, mỗi khi tỉnh giấc mộng Nam Kha, thực tế đớn đau lại đập vào não. Ta đang... thất nghiệp.


Các ngươi có biết, thời buổi này, người người tu luyện, nhà nhà tu luyện. Tu luyện không còn là cái gì hiếm hoi, tu luyện là phổ cập. Phổ cập tu luyện, là chính sách nước nhà.

Bạch Hạc Quốc, hơn mấy nghìn năm văn hiến, đặt châm ngôn “Tu giả là nguyên khí quốc gia”, lấy tu luyện làm gốc mà đo sự thịnh trị của chính quyền.

Ta, Ngạo Thế Vô Cương, lên 6 tuổi, cũng hăm hở cắp túi đi tu luyện.

12 năm tu luyện, không nói là kì tài nghìn năm có một, cũng là Tu Sinh hạng khá trong tông môn. Giáo trình tu luyện, ta đều theo kịp, lời thầy giảng giải, ta đều hiểu thấu. Mọi kì thí luyện, ta đều hạng ưu. Ở trong môn phái, số đồng học đủ khả năng khiến ta coi trọng, thật sự không nhiều. Nói không ngoa, ta cũng là tầng lớp ưu tú.

Nước chảy thuyền lên, tốt nghiệp rồi, tông môn gửi ta lên tiến tu trung lưu môn phái. Nói không phải kiêu ngạo, chứ trung lưu môn, ta vẫn dễ dàng vùng vẫy. Không phải loại thiên tài điên cuồng tu luyện, cũng không tranh đoạt hạng đầu, nhưng trong số mười người mạnh nhất, không thể không nhắc tới tên ta.

Nói về tài năng, ta thật sự không có gì quá nổi bật, chỉ có một tài năng duy nhất, mà miễn cưỡng có thể coi là tài năng: ta không cần cố gắng quá nhiều, vẫn đạt được thành tích vừa đủ tốt. Nhưng, khi ta cố gắng hết mình, thành tích của ta cũng không khá lên được. Vì vậy, thay vì cố hết mình trong một môn tu luyện, ta rải đều công sức sang nhiều lĩnh vực, tới cuối kì, điểm số của ta cao tới mức doạ người.

Tài năng như vậy, đã đủ để ta càn quét mọi loại môn phái.

Nhưng than ôi, đời không phải là mơ, mà tông môn, thì không phải là đời. Làm người, thì đừng nên tự tin quá. Tự tin càng lớn, thất vọng càng nhiều.

Thành tích tu luyện sáng chói như vậy, tu bạ tràn đầy lời khen như vậy, đến khi tốt nghiệp, ta... thất nghiệp.

Đâu phải vì ta kém cỏi, mà vì cuộc đời này là vậy. Gia đình ta không có bối cảnh hùng hậu, không có tiền, không có thế, cũng chẳng có quan hệ. Nói thẳng ra, ta là thường dân. Thời buổi này người khôn kẻ khó, việc làm ngon lành, đều rơi vào tay con ông nọ cháu bà kia.

Thường dân như ta không phải không có việc để làm, nhưng nhìn đám đồng bạn, tốt nghiệp tông môn, đều ra đường tham gia dịch vụ vận tải, hay nói thẳng mẹ ra là đánh xe chở khách. Lòng tự tôn của ta, than ôi, không cho phép ta hạ mình làm thứ nghề nghiệp đó.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu ta nộp đơn xin việc, ta cũng không nhớ nữa. Lập Khí tầng 7, mà đi xin việc, khúm núm quá thì người ta coi thường, cao ngạo quá, người ta ngứa mắt, mà bình thường quá, chả ai ấn tượng với mình.

Thất bại nhiều, lòng tự tin càng giảm. Lòng tự tin càng giảm, chán nản càng tăng. Có đôi lúc, ta cảm thấy, cuộc đời mình, hay cuộc đời của mọi đồng học khác, là thứ đường ray một chiều, mà ta, đang bon bon trên đường, bỗng trật đường ra ở một ngã rẽ nào đó.

Mẹ ta vẫn cho ta vài hào để ăn sáng. Ta biết mẹ ta thường nhịn bữa sáng, hoặc chỉ ăn vài bát cơm chan mắm, ta để lại vài hào này cho mẹ. Sáng nay, ta quyết tâm nhịn.

Không xin được việc, ta nhất quyết không vác mặt về nhà.


- Ngạo Thế Vô Cương!

- Có em ạ!

- Cậu ngồi xuống ghế đi.

- Vâng ạ!

- Vô Cương tu luyện chuyên ngành gì nhỉ?

- Dạ, Luyện Thể, Ngưng Thần, Đấu Kĩ, Săn Thú, Trị Liệu, Thôi Miên, Trận Pháp, Nguyền Rủa...

- Thôi được rồi, kể vậy được rồi. Xem ra cậu tu luyện khá dàn trải nhỉ?

- Vâng ạ, nhưng...

- Chúng tôi là Công Sự Hội, nhân viên chúng tôi, chỉ nên tập trung vào một chuyên môn nhất định.

- Nhưng ở từng môn, em cũng có thành tích rất khá...

- Cương này, ra ngoài đi làm, khác với tu luyện trong tông môn nhiều lắm, Cương biết chứ? Lý thuyết chỉ là màu xám, mà cây đời thì mãi mãi xanh tươi. Thế, Cương đã có kinh nghiệm làm những gì rồi, kể thử cho chúng tôi nghe.

- Dạ thưa, em chưa có kinh nghiệm gì, nhưng em có khả năng tiếp thu rất tốt, em hứa sẽ chăm chỉ trau dồi...

- Từ từ đã Cương này, chăm chỉ trau dồi, ai cũng phải làm hết, chả riêng gì Cương đâu, chúng tôi đây, ngồi đây tuyển dụng các bạn, nhưng năng lực chuyên môn, chúng tôi cũng phải không ngừng hoàn thiện. Cương năm nay, hai mươi mấy rồi nhỉ?

- Dạ, hai mươi ba rồi ạ.

- Cương có biết, các đồng học của Cương, tới tuổi này, đều đã có cho mình vài năm kinh nghiệm, lăn lộn qua bao nhiêu Công Hội, bao nhiêu Phường Thị rồi không? Cương có xuất phát điểm chậm hơn chúng đồng học như vậy, rất khó khăn, Cương biết chứ?

- Dạ vâng, em biết ạ, nên em hứa sẽ cố gắng...

- Lời hứa của Cương, các đồng học cũng hứa được. Ai cũng hứa như vậy, chúng tôi biết tuyển ai? Ít ra, Cương cũng có thứ gì để chứng minh lời hứa của mình chứ?

- Ý anh... chứng minh, là sao ạ?

- Ờ thì, ít ra, cũng có chút... vật chất gì, để chúng tôi nhìn vào cho cụ thể, chứ lời hứa, trừu tượng quá, ai nhìn ra?

Mẹ kiếp! À không, mẫu thân nhà chúng nó! Vòng vo một hồi, rốt cuộc là xin đểu tiền của ta. Thứ nhất, là ta không có tiền, mà thứ hai, chắc gì đút tiền cho chúng nó, ta đã chắc chắn vào được cái Hội chết giẫm này?

Có đôi lúc, người ta muốn cao ngạo, muốn ngang tàng lắm, mà không được. Vì đời còn gánh nhiều trách nhiệm, còn phải chịu tới nhiều hệ luỵ, chỉ có thể ngậm ngùi cúi đầu mà sống. Nhưng, cũng có những lúc, chẳng còn gì để mất, chẳng có gì để thiệt, thì tội đếch gì mà ta không cao ngạo ngang tàng?

Không thành công, cũng thành nhân.

Vậy là ta tức giận đập bàn. Tiếng đập bàn của ta khiến lũ tuyển dụng giật cả mình. Khiến đám xin việc giật cả nảy.

- Các người nói chuyện hay ho lắm, vòng đi vòng lại, vẫn chỉ là xin tiền. Đúng là lũ khốn nạn, chuyên làm khó dễ mọi người, lén lén lút lút ăn chặn tiền của người khác! Các người tự nhìn lại mình xem, các người có xứng đáng để tuyển dụng, để đánh giá người khác hay không? Lũ hèn mọn, lũ đốn mạt! Ta nói cho các ngươi hay, Ngạo Thế Vô Cương ta, sống ở đời, đầu đội trời, chân đạp đất...

Ta nói còn chưa hết câu, đã bị bảo vệ đập cho một trận, rồi ném ra ngoài đường.

Được thôi! Lũ khốn nạn. Ngạo Thế Vô Cương ta, dù có phải làm đánh xe chở khách, hay múa cột kiếm tiền, cũng không bao giờ hạ mình làm việc cho lũ ăn cướp tụi bay!

Ta vừa đi, vừa lẩm bẩm, vừa xuýt xoa mấy chỗ bầm dập. Mẫu thân chúng nó, sáng giờ ta còn chưa có gì ăn đây, nếu có lỡ mà ăn chút gì, không khéo chúng nó đập cho phải nôn ra bằng sạch.

Chỉ là lũ chó giữ cửa cho người khác, lại dám đối xử tàn tệ với những người cùng khổ tới vậy. Đúng là lũ vô nhân tính!

Ta vừa đi vừa nghiền ngẫm nhân sinh. Những kẻ khốn nạn, bắt nạt những người khốn khổ. Cuối cùng, chúng ta cũng chỉ là một lũ lăn lộn dưới đáy bùn của nhân thế, chỉ là trò cười cho lũ ăn trên ngồi trốc mà thôi.

Bất chợt, có tiếng gọi giật ta lại.

- A, Cương đại ca đây mà phải không?

Giọng nói này, the thé cất lên, gợi nhắc lại chút kí ức xa xôi. Là thằng Thuỵ, cái loại bất tài vô dụng ngày nào vẫn bám đuôi nịnh bợ ta đây mà.

Thằng này, mới mấy năm không gặp, đã béo tròn trùng trục, mặc tây phục, đi giày da, cưỡi quái điểu vảy bạc lấp lánh.

Gặp lại cố nhân, mà bản thân lại thê thảm như vậy, ta thật sự ngượng ngùng. Không muốn tiếp chuyện, nhưng cứ bị vồ vập hàn huyên.

- Ngạo Thế Vô Cương đại ca, ngày đó phong vân oai hùng một cõi, vì sao bây giờ lại thê thảm như thế này? Cứ nhìn tiểu đệ, ngày đó bất tài vô dụng, nhưng may mắn thay có phụ thân cất nhắc, được về làm chân quản lý quèn nơi Thiên Địa Hội, lương lậu không nói gì làm cao, nhưng cũng là năm trăm đồng vàng một tháng. Ngạo Thế Vô Cương đại ca, bản lĩnh cao cường, hay là về làm cùng tiểu đệ. Bộ phận của tiểu đệ, vẫn khuyết thiếu một ví trí quét phòng, vô cùng phù hợp với Ngạo Thế Vô Cương đại ca.

Thằng chó đẻ cứ tưởng muốn hàn huyên tâm sự, nửa câu đầu còn mang ý tốt đẹp, nửa câu sau đã lộ ra nhân cách bẩn thỉu khốn nạn. Câu nói oang oang vang khắp phố phường, là muốn công khai sỉ nhục ta đây mà. Người qua kẻ lại, quay về phía ta, chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt vừa thương hại, vừa nhạo báng.

Mặt ta tím đỏ, móng tay ta bấu chặt vào lòng bàn tay, rướm máu. Hai hàm răng ta cắn chặt vào nhau rung bần bật. Quai hàm ta bạnh lên. Khí thế trong người ta cuồn cuộn không dứt.

Nhưng ta nhịn.

Chẳng biết vì sao, ta có thể nhịn. Nhưng mà, ta đã làm được. Ta chỉ nặn ra một nụ cười, đáp trả lại thằng chó chết.

- Cảm ơn. Ngạo Thế Vô Cương tao, dù có làm rác rưởi, cũng không bao giờ hạ mình cho loại chó chết như mày.

Rồi trong ánh nhìn ngơ ngác bàng hoàng của thằng khốn nạn, ta quay người bỏ đi.

Không hiểu sao, ta không thấy nhục nhã, không thấy chán nản. Ta chỉ có một quyết tâm.

Ta phải đi tìm việc. Ta phải kiếm ra tiền.

Ta phải giẫm chết cái thằng chó đẻ đó, và cả cái Thiên Địa Hội rác rưởi của nó, ngay dưới bàn chân mình.