Trong con hẻm nhỏ, một thanh niên dáng người dong dỏng đang lếch thếch đi bộ trên con đường miệng lẩm bầm cái gì.
- Mẹ nó, mới mua thùng hảo hảo sao lại hết nhanh vậy...
Thanh niên ngước mắt nhìn trời đêm âm u mà thở dài. Hắn là Đông Quân một thanh niên ăn không ngồi rồi chính hiệu. Cả ngày chẳng được tích sự gì chỉ cắm đầu vào máy tính chơi game, đêm thì nằm ườn ra đọc mấy bộ tiên hiệp. Lúc nào trong đầu hắn cũng ấp ủ giá như một lần được chết rồi xuyên không đến tu tiên giới tay cầm hệ thống, thống nhất chư thiên. Một ước mơ của độc giả tu tiên điển hình.
Bỗng loáng thoáng đằng trước vọng lại tiếng bước chân Đông Quân hơi ngẩng đầu lộ ra một quầng mắt thâm, vẻ mặt xanh xao hốc hác hiện rõ. Phía trước hắn có một người mặc chiếc áo khoác dài đến gót chân, đầu trùm mũ liền áo, tay đang cầm vật gì đó tiến lại gần hắn.
Đông Quân sắc mặt cổ quái, trời thì mùa hè tự dưng đâu ra cái tên dở hơi nào quấn cáo áo thùng thình như vậy. Chưa kịp để hắn nhìn kỹ thì người cổ quái kia đã tiến gần ngay trước mặt. Đông Quân chỉ thấy một ánh bạc lóe lên người trước mặt vậy mà cầm một con dao bầu chẳng nói chẳng rằng cứ vậy mà đâm liên tục vào hắn.
Chỉ nghe một tiếng thét chói tai giữa màn đêm u tối, Đông Quân ngã quỵ trên mặt đất với 3 phát dao chí mạng. Hắn gục trên mặt đất tay ôm bụng đang phun máu văng tung tóe có ngoái lại nhìn bóng người đang xa dần trong màn đêm trong đầu thì muôn vàn câu hỏi vì sao.
- Con mẹ nó tình huống cẩu huyết gì? Sao hắn lại muốn giết mình? Ít nhất cũng phải có khẩu hiệu ta là cướp đây hay mẹ mẹ gì đó chứ...
Đem một bụng nghi vấn và ấm ức trong lòng nằm trên vũng máu cứ như vậy mà chết đi.
Trong mơ màng tỉnh dậy, chỉ nghe bên tai tiếng gió vù vù. Hắn hơi hé mắt ra chỉ thấy bên dưới là hồ nước tĩnh lặng phả lại ảnh trăng tròn treo trên bầu trời cao.
- Chết là như vậy sao? Hồn phách siêu thoát phầm trần bay lên thiên đường?
Hắn vừa dứt lời chỉ nghe thấy tiếng cười khanh khánh truyền đến. Tiếng cười làm hắn giật mình bừng tỉnh trong mơ màng, giờ hắn chỉ thấy cả người tê dại đầu đau như búa bổ hắn không nhìn được mà nhẹ rên một tiếng. Đầu óc chứ mơ mơ hồ hồ hắn chỉ cảm thấy có người nào đó đang ôm mình mà lao đi trên không vun vút. Bên mũi truyền đến mùi hương thoang thoảng. Trong lòng hắn nghĩ hẳn là một người phụ nữ đi.
Chẳng nhớ nổi gió thổi bên tai tiếng xé gió vang lên bao lâu người ôm hắn được hắn coi là phụ nữ kia độ nhiên hơi giảm tốc độ. Loáng thoáng hắn cảm thấy người đó trên không đang khua khua cái gì đó rồi đột ngột chuyển hướng đem hắn phi thẳng xuống mặt hồ.
Đông Quân tuy đầu óc hơi mơ hồ nhưng tự nhiên cảm giác mình đang rơi xuống thì kinh hô một tiếng khiến cho hắn tỉnh táo đôi chút. Khi đang lao từ trên không xuống tầm 3, 4 trượng gì đó thì bỗng dưng trước mắt lóe lên một cái xuất hiện một cái biệt viện. Người nọ ôm hắn như một tờ giấy mỏng nhè nhẹ đạp xuống mặt đất.
Người nọ dịu dàng đặt hai chân hắn tiếp đất tay vừa thả ra thì cả người Đông Quân mất đi điểm tựa ngã sấp về phía trước. Đông Quân chỉ cảm thấy mặt mình va đập vào một cái gì đó thật êm, thật mềm. Chỉ nghe một tiếng hừ nhẹ phát ra, hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn trong nháy mắt thất thần.
Trước mặt hắn là một phụ nhân, tuổi chừng hơn 30 gương mặt trái xoan không xinh đẹp nhưng mang một sức hút kỳ lạ không hiểu sao khi nhìn thấy phụ nhân này cả người hắn bỗng dưng dâng lên một cỗ tà khí, cả người dường như nóng lên bên dưới dương căn bỗng nhiên rục rịch.
- Tiểu bại hoại có ý định gì với tỷ tỷ sao ~~ .
Thấy thiếu niên trước mắt thất thần, phụ nhân tự nhiên mặt hơi đỏ khẽ cúi đầu nói xong câu thì hơi há cái miệng nhỏ xinh phả một cỗ hương khí vào mặt hắn.
Đông Quân gian nan nuốt một ngụm nước miếng, cả người mất tự nhiên. Liếc mắt thấy mình trong lòng phụ nhân đầu thì đang gối vào một bên bồng đào mềm mại bên kia bồng đào được chiếc áo lụa mỏng đỏ che khuất nửa cái nhũ phong. Loáng thoáng dưới lớp vải hắn có thể thấy được một cái yếm trắng không đúng ra thì là vải trắng hình chữ nhật quấn ngang phía dưới cặp bồng đào lấp đi nhũ hoa có vẻ thắt hơi chặt làm phía trên bồng hơi gồ lên. Qua tấm lụa đỏ nhìn vào dải lụa trắng hắn có thể thấy được một cái gì đó hơi nhô cao từ cặp bồng đào nọ.
- Có thích không ~~ .
Phụ nhân hơi ưỡn ngực khiến mắt hắn như dán vào cặp bồng đào, cái khe sâu hun hút như muốn hút luôn cả hồn phách hắn. Đông Quân gặp tình cảnh này thì miệng lưỡi khô khốc, trong đầu đang hỗn loạn hắn đưa ra một quyết định đúng chuẩn của một trai tân lâu năm.
Hắn hơi lảo đảo lui lại vài bước, không biết do thân thể đang bị gì mà cả người gần như không có sức lực chỉ nhẹ di chuyển cả người đã thoát lực mà ngã ngồi trên đất miệng lắp ba lắp bắp nói:
- Khô.. khôn...g ta không có ý đó.
Phụ nhân liếc mắt thấy dáng vẻ của hắn thì bật cười khanh khánh chân nhẹ bước ra sau hắn hơi cúi người tay nhỏ luồn qua trước người hắn nhẹ nhàng vuốt ngực rồi dần dần hường xuống phía hạ bộ. Bàn tay phụ nhân vươn xuống chạm vào dương căn đang phồng to dưới lớp quần thì nhẹ nhẹ nắn vuốt một cái miệng kề tai hắn mà nói nhỏ.
- Trẻ nhỏ nói dối là không tốt nha~~ !
Nói xong mỹ phụ thu lại bàn tay nhỏ, chẳng biết lúc nào trong tay đã có một hạt tròn tròn nhét vào miệng hắn trước khi thu tay còn nhẹ nhàng miết vào đôi môi đang khô khốc của hắn rồi mới đứng dậy lắc lắc bờ mông căng tròn đi về phía biệt viện. Trước khi khuất tầm mắt hắn thì chốt cho hắn một câu làm tưởng tượng hắn bay xa.
- Gột rửa thân thể cho sạch sẽ tỷ tỷ sẽ thưởng.
Đông Quân theo bản năng nuôt đánh ực một cái mắt vẫn chăm chú rõi theo phụ nhân vào trong biệt viện chưa thể hồi tỉnh. Phải một lúc lâu sau hắn mới từ trong u mê tỉnh lại thì cả người lại truyền đến cơn đau nhức khó chịu đầu như muốn nứt ra làm đôi. Cảm giác đau đớn khiến toàn thân hắn run rẩy mồ hôi chảy đầm đìa, chỉ nghe tiếng hắn rên nhẹ một tiếng toàn thân thoát lực nằm bệt xuống đất trực tiếp hôn mê.
Chẳng biết qua bao lâu Đông Quân nằm trên mặt đất rên lên một tiếng, mắt hắn run run khé mở ra. Cảm giác toàn thân đau nhức đã giảm đi không ít nhưng đầu vẫn còn ong ong. Cố dùng một chút sức lực lật chuyển thân mình nằm ngửa ra đất.
Mở mắt lên nhìn trời cao, chỉ thấy mặt trăng đang treo trên đỉnh đầu, trong ký ức mơ hồ trước khi tỉnh lại rồi lại hôn mê rồi lại tỉnh lại thì hắn đã bị tên dở hơi nào đó cầm dao bầu xiên cho vài nhát rồi lạnh lùng bỏ đi sau đó thì hắn tỉnh lại được phụ nhân lạu ẵm bay trên không đến đây.
Nhớ đến đây thì đầu hắn lại ong ong khiến hắn đau đớn, khẽ nhấc cách tay đập bùm bụp vài cái vào đầu. Bỗng dưng trong mắt hắn ánh ra tinh quang không biết lấy sức lực từ đầu ngồi phắt cái dậy mở miệng chửi thề:
- Con mẹ nó mình xuyên không.
Vẻ mặt hắn từ kinh hoàng rồi chuyển sang không thể tin sau đó thì ngửa mặt lên trời cười lên ha hả như kẻ điên dại rồi sau đó:
- AAA. Đau chết ta mất.
Vô lực nằm lại ra đất vẻ mặt hắn hiện rõ sự thống khổ. Mất một hồi quen với cơn đau âm ỉ trên cơ thể hắn mới có dịp dò xét cỗ thân thể này. Cả người không chỗ nào không bị thương áo xám đã chuyển sang màu nâu đất loang lổ những vệt máu đỏ thẫm. Qua ký ức hắn nhận được thì thân thể này là: Tên này cũng tên Đông Quân sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm à không không thể cùng năm :v... Lên 5 tuổi cha mẹ đã chết trong một lần đại dịch khi đó ở thôn hắn cũng chết nhiều người nắm, còn một vị đại ca hơn hắn 15 tuổi hay 16 tuổi gì đó lúc đó cha mẹ chết hắn đã lấy vợ, trong lúc dịch bệnh leo thang nhà chẳng còn gì, lại sợ hắn lớn lên đòi chia cái cuốc con trâu thì đã nhấc cổ tống hắn ra khỏi nhà. Tên này lang thang vào thành xin ăn, thi thoảng vào trộm đồ ăn thừa bỏ đi của những tiểu điếm, nắm lúc bị chủ điếm bắt được đánh cho thừa sống thiếu chết. Lớn lên một tí thì hắn xin đi bốc vác khắp nơi, lúc thì bến tàu lúc thì trong vác gỗ xây nhà... Hết buổi khuân vác mệt nhừ người hắn đang nết cái xác về cái nhà lá rách nát thì thấy trên trời phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Hắn sợ tí đái cả ra quần loanh quanh tìm chỗ trốn thế quái nào trước mặt lại hiện ra một tấm linh phù xong đó chỉ nghe Ầm một cái rồi không nhớ gì nữa...
- Hazz đúng là đồng mệnh tương liên mà. Ta thì bị tên điên kia xiên vài nhát dao chết bất đắc kỳ tử, ngươi thì loanh quanh ăn bom nổ rồi chết. Số chúng ta thật là khổ mà...
Đông Quân cảm khái cuộc đời hai người người, tay khẽ vỗ vỗ ngực như an úi thân xác của người xui xẻo chết thảm.
- Ừ đúng rồi hẳn thân xác này được phu nhân to to kia tiện tay cứu giúp.
Đông Quân nhớ lại dáng vẻ đẫ đà của phu nhân áo đỏ tim không khỏi đập nhanh một hồi. Trong lòng ảo tưởng trên trời dưới biển "Hẳn là phu nhân này thấy ta anh tuấn tiêu sái nhìn cái đã yêu nên mới dang tay ôm ấp". Hắn vừa nghĩ vừa gật đầu không ngừng. Chẳng phải những tình huống cẩu huyết trong truyện hay viết thế sao." Anh hùng xả thân cứu giúp mỹ nữ, mỹ nữ ái mỗ lấy thân báo đáp. À không không nhầm chủ đề phải là: Mỹ nữ đi qua thấy được người thường chẳng may gặp họa sinh lòng yếu đuối rồi nâng tay tương trợ... rồi sau đó thì abcxyz gì gì đó".
Hắn vừa nghĩ vừa tự gật đầu miệng nhếch lên nụ cười ngây ngô ý của mấy thằng cha biến thái thấy gái mặc quần sooc ngẵn cẫng kẹp thêm cái áo thun làm người ta tương tượng như ẻm chỉ mặc mỗi cái áo dài che đi hạ bộ vậy.
Chẳng biết nằm đó ảo tưởng bao lâu Đông Quân mới thấy cơn đau từ từ dàm bớt, đến khi hắn chỉ cảm thấy thân thể hơi đau nhức một tí với cố gắng vươn người ngồi dậy vặn vặn thân thể khiến các khớp xương sinh ra tiếng kêu lốp bốp vui tai. Nhớ lại lời trước khi rời đi của phu nhân kia cho mình ăn hạt gì đó hẳn là tiên đan diệu dược gì đó mới khiến thân thể khôi phục nhanh như vậy. Nghĩ vậy trong lòng không khỏi thầm gật đầu. Lại nhớ đến lúc mỹ phụ rời đi còn để lại một câu không khỏi khiến hắn cả người hắn không khỏi nóng lên, một cỗ tà hỏa từ sâu trong nội tâm. Hắn ngẩng đầu anh mắt liếc một vòng thấy được một cái ao nhỏ đang tỏa ra hơi nước vồng bềnh. Không suy nghĩ nhiều hắn cời phăng quần áo nhẩy ùm xuống ao nước nóng.