Chương 53: ...lười nghĩ tên...

Lúc Hoắc Mặc Nhan trở về chỗ ở của Tuần Luân thì đã thấy một đám người đang bận rộn xây dựng nhà cửa rồi, tuy rằng vài ngày mới có thể xong, nhưng mà vẫn có còn hơn không. Chu Tước thấy chủ nhân cùng Lang Thiểm trở lại, một chân chạy tới cạnh Lang Thiểm thăm dò hóng chuyện. Mặc kệ hai tên ngáo với nhau, Hoắc thần chủ của chúng ta thong dong vẫy vẫy tiểu Luân tử lại gần.

Tuần Luân thấy đại ân nhân vẫy vẫy mình, liền bỏ khúc gỗ trong tay rồi chạy tới, vẻ mặt đã bớt sầu bi như lúc ban đầu rồi.

"Công tử, ngài kêu ta."

"Ngươi ở nơi này cũng lâu rồi đi? Biết nơi nào có người ra biển hay không?"

"Công tử muốn ra biển ạ? Ta biết có mấy đội săn nổi tiếng nơi này, tuy rằng không thể ra quá xa Nam Thiên Hải, nhưng mà bọn họ cũng có thể coi như chuyên ra hiểu chuyện đánh bắt ngoài kia."

"Vậy ngươi xem đội nào đáng tin cậy chút, liên hệ bọn họ giúp ta, suất 2 người là đủ. Thời gian cũng phải sớm một chút, điều này làm được đi?"

"Được ạ, được ạ, công tử ngài chờ ta chạy đi nói chuyện." Nói rồi thiếu niên nhanh chóng xoay người định chạy luôn đi, nhưng lại bị Hoắc Mặc Nhan kêu lại, đưa cho một túi nhỏ rồi mới để hắn đi. Tên này sao có thể ngốc như vậy, không có tiền thì bọn chúng dễ dàng đồng ý cho ngươi đi thế à!

Thầm mắng một tiếng, hắn lại đi vào nhà lá nhỏ, nhìn qua sắc mặt mẫu thân Tuần Luân đã tốt hơn chút, còn có ánh mắt oán giận của Hỏa Hỏa đang trừng lên nhìn hắn nữa cơ.

"..."??? Hắn làm gì đắc tội cô ta sao?

"Ngươi cái tên đáng ghét này, ở đây thật nhàm chán, lâu lắm mới được ra ngoài mà còn kêu ta một mình nơi này, ngươi kêu có được không hả!"

"Không ngươi muốn đi nơi nào? Sắp tới ở lại chăm sóc nàng ta, ta có chuyện rời đi. Xong việc lại tới đón ngươi." Hắn lạnh nhạt phun ra câu quyết định sự việc, đổi lại là ánh mắt muốn phun hỏa của Hỏa Hỏa rồi, thiếu điều thả lửa đốt hắn luôn thôi.

Hỏa Hỏa biết bản thân không cãi được lệnh, liền thong dong cười cợt, hai chân ngồi trên ghế gỗ vắt chéo qua, tay khoanh trước ngực hất cằm, nhếch mép :"Tiểu mỹ nhân của ngươi đâu a? Kêu nàng ra tập chăm sóc mẹ chồng a~."

Ha ha....Ngươi mơ cũng hay nhỉ!

"Tiêu Tương của ta tài năng đủ sẵn rồi, cần gì học tập? Ngược lại ngươi a~ còn không tập tành cho quen, cẩn thận sau này vừa ý ai, sợ là tên đó cũng chẳng dám rước ngươi đi? Ngươi xem nữ nhân có ai hung dữ như ngươi hay không?"

"Ngươi...ngươi dám coi thường ta?" Tức a~

"Tự ngươi coi lại bản thân ngươi." Bỏ lại một câu, Hoắc Mặc Nhan liền xoay người ra ngoài, hắn nhàm chán cùng nữ nhân hung dữ nói chuyện đâu. Lại thấy bên kia Chu Tước ngồi hóng chuyện, hắn càng cảm thấy nhân sinh thực sự rất nhàm chán, xem đi, thiên hạ đang thái bình nha, còn có chuyện gì để hắn xem vào hay không đây? Giả dụ hoặc là có thì cũng chẳng tới tay hắn, còn có một đám người chuyên giải quyết sự vụ đang tranh đua để hắn khen thưởng mỗi năm kia kìa. Cho nên nói, làm Thần chủ cũng chẳng có vui vẻ chút nào.

Lại nói, lúc này phía nơi xa xa của phiến khác đại lục, nơi mà có cảnh sắc đẹp tựa tiên cảnh đang diễn ra một vài chuyện nho nhỏ. Nhân vật chủ chốt nơi này lại là một nữ nhân mặc tử y, dung mạo xinh đẹp mà quý khí, bề ngoài trông mảnh mai nhưng lại ẩn chứa sức mạnh tuyệt đối của kẻ đứng đầu một nơi. Bên cạnh nàng là mấy quý nhân tựa thiên tiên, nói nói đùa đùa có vẻ vô cùng thân thiết.

Nữ nhân sam y tay cần quạt nhỏ, thi thoảng đung đua vài cái hướng nữ nhân tử y, trên mặt toàn những nét cười yêu thương săn sóc. Nếu hỏi mười người nơi đâu nhiều mỹ nhân nhất cái phiến đại lục này, chắc chắn có đến chín kẻ nói hậu cung của vị đứng đầu đại lục là vô vàn mỹ nhân. Mà mấy mỹ nữ hiện tại đang trò chuyện này không ai khác chính là mấy vị phu nhân của Hoắc Mặc Nhan.

Diêu Diêu là tam phu nhân của Hoắc Mặc Nhan, nàng xuất thân từ một vị thú vương đứng đầu một phía sâm lâm, mặc dù là yêu thú hóa hình, nhưng vẻ đẹp không kém cạnh mấy vị phu nhân tỷ muội khác. Điều quan trọng hiện tại là nàng còn đang hoài cốt nhục đầu tiên của Hoắc Mặc Nhan đây. Bởi vậy mà Diêu Diêu trở thành đối tượng được bảo vệ, tỉ mỉ chăm sóc nhất trung tâm đảo Thần chủ này, đi đâu cũng có mấy tỉ muội thân mật đi chung, bất kể ăn uống hay ngủ nghỉ, cũng không được rời khỏi ánh mắt của các phu nhân. Bọn họ tuy rằng đều mong muốn có thể sớm hoài thai bảo bảo, sinh cho phu quân một nhi tử hay nữ nhi xinh xắn mập mạp lắm, nhưng ai ai cũng biết, mức độ chênh lệch tu vi giữa phu thê càng cao thì càng khó có con.

Nhưng không vì vậy mà bọn họ ganh ghét nhau, chỉ có chút xíu ghen tỵ mà thôi. Dù sao cũng cùng một phu quân, ai trong số các nàng đều mong có tiểu bảo bảo chơi đùa. Nhưng bọn họ lại càng để ý hơn chính là yêu thương đùm bọc lẫn nhau, thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Cho nên khi biết tin tỷ muội Diêu Diêu mang thai, chín vị phu nhân còn lại đều cùng nhau chăm sóc, hi vọng tiểu bảo bảo có thể ra đời khỏe mạnh, còn có thể theo bọn họ nô đùa vui vẻ đâu.

"Diêu Diêu, mau ăn nho a, mỗi bữa sau khi ăn cơm ăn chút hoa quả tốt cho bảo bảo a." Mỹ nhân lục y bóc bóc vỏ quả nho tươi mọng ngập đầy linh khí tách xong hạt liền đặt vào miệng của nữ nhân tử y.

"Nhị tỷ, tỷ bóc từ từ thôi, tam tỷ ăn không kịp đâu, cũng không thể ăn quá nhiều đi? Phải mỗi loại một chút mới bổ." Mỹ nhân sam y cầm quạt quạt một chút mà nói, lại cầm một miếng dưa nhỏ đỏ au đưa cho nữ nhân tử y.

Mỹ nhân bạch y ngồi đối diện phì cười, lắc đầu nói :"Hai muội coi xem, tam muội còn không có phải heo đâu, hai muội như vậy không sợ tiểu bảo bảo khóc nháo hya sao."

"Mới không có, tiểu bảo bảo còn cần bổ sung nhiều dinh dưỡng hơn đây, muội mặc kệ, tam tỷ, tỷ phải ăn nhiều một chút, tỷ nhìn xem, đã bao lâu rồi mà tỷ vẫn không béo ra chút nào đây? Nhất định phải bồi bổ hơn nữa!"

Nữ nhân Diêu Diêu vui vẻ mỉm cười, ánh mắt đung đưa tràn ngập cảm động, mấy vị tỷ muội thực sự rất thương tiểu bảo bảo của nàng, cũng chỉ chờ phu quân về nữa thôi, nàng thực sự nhớ chết phu quân mình mà.

"Cũng sắp tới tháng sinh rồi, yêu thú bọn ta không như loài người, ta chỉ mong phu quân kịp trở về khi ta sinh bảo bảo mà thôi."

Không nhắc không sao, một chốc nhắc tới mất tỷ muội cũng càng thêm trầm mặc. Người trầm tư, người lại tức giận không chỗ phát tiết với phu quân mình. Đặc biệt là mỹ nhân lục y, vẻ mặt khi nhắc tới phu quân các nàng là nàng muốn đánh người.

"Chờ chàng ấy về, tỷ muội chúng ta cho ra phòng khách ngủ, không cần quan tâm chàng ấy, cho chàng ấy cô đơn luôn đi, hừ."

Mấy người khác cười cười vui vẻ, nhị phu nhân cũng thật cá tính, một câu một câu không ngừng đối đáp với phu quân, tức khắc chẳng hề sợ hãi. Trong tất cả tỷ muội, cũng chỉ có nàng - nhị phu nhân cùng thập phu nhân là còn đánh nhau hăng say cùng Hoắc Mặc Nhan.

"Còn có, đại tỷ, lần trước chẳng phải tỷ nhắc tới mấy gia tộc bên nhà chúng ta hay sao? Dạo gần đây muội nghe mấy thân tín của muội nói, có vài tiểu gia tộc muốn mất mặt mũi nhét người cho phu quân. Muội thấy bọn họ đúng là hết thuốc chữa rồi đi? Lẽ nào tính tình phu quân bọn chúng còn không rõ nữa hay sao mà còn muốn nhét thêm người vào nữa?"

Mỹ nhân bạch y nghe mà trầm lặng, trên tay nàng cầm một chuỗi vòng gỗ màu hắc thạch, nhẹ nhàng xoa xoa hạt gỗ trên đó. Đúng là có việc này, mấy kẻ bên nhà ngoại các nàng mặc dù hưởng ké hư vinh của phu quân như vậy cũng là dựa trên cơ sở liên kết hình thành thông gia, nhưng có vài kẻ muốn ăn không ngồi rồi, không chịu ra sức mà còn ăn không? Mặc dù mấy chuyện nhỏ nhặt này phu quân các nàng không quan tâm, nhưng ai biết được Hoắc mặc Nhan linh thông bao nhiêu, nếu các nàng không xử lý cho tốt bên nhà ngoại, chẳng phải lại thêm một việc không tốt khiến phu quân đâu dầu hay sao?

"Chuyện này lát nữa ta sẽ nói với mấy vị muội muội khác, dứt khoát giải quyết các vẫn đề không hay, chờ lúc phu quân về cũng bớt chút đâu đầu, bên tam muội không có thông gia nên muội không cần lo lắng gì hết, muội chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt, chúng ta đều mong chờ bảo bảo an toàn."

"Vâng, muội hiểu."

Còn mấy kẻ nhảy nhót ngoài kia cứ chờ đi, chẳng mấy nữa xem bọn chúng còn ba hoa chích chòe được bao lâu nữa. Muốn làm thân? Bước qua đầu bọn họ trước đi!

Trong thập vị phu nhân, chân chính ứng xử tốt đẹp nhất cũng chỉ có đại phu nhân mà thôi. Dù sao thì cũng là xuất thân con gái thừa tướng, cũng hiểu rõ đối nhân xử thế nhất, chúng tỷ muội càng an tâm hơn với vị đại tỷ này, cũng là thành thật tôn kính nàng. Mà Hoắc Mặc Nhan cũng là đối với vị đại phu nhân này tin tưởng tuyệt đối hơn bất cứ ai.


P/s: Dạo này tết nhất xong tui dửng mỡ quá các bác ạ, lười càng thêm lười, chỉ muốn nằm một chỗ cày truyện đâm ra cuộc đời nó nhạt nhẽo quá đi thôi.