Chương 28: Không cam lòng Thẩm Kỳ nhiên

Ban trưa ở thành Kinh Thủy chợ phố từng hàng quán san sát buôn bán ồn ào, tiếng chủ quán hét giá, khách hàng mặc cả vang lên không dứt. Nơi này nhà cửa sạp quán cái nào cái đó cũng hơn trội khu thành núi Thổ, một mình Hoắc Mặc Nhan dung mạo tà mị đã đành nổi trội dòng người, ấy này lại có thêm một mỹ nhân bên cạnh, càng dễ khiến chọc mù nam nhân ghen tỵ đi?

Tiêu Tương mắt hạnh từng trận kinh ngạc nhìn mấy sạp quán bên lề, mấy thứ đồ này nàng căn bản hiếm khi thấy nha, chung quy lại thì nơi kinh thành hoàng tộc nhà nàng cũng không thể so với tu chân tông môn phái lớn.

"Thích sao?" Hoắc Mặc Nhan bên cạnh tay lớn vòng qua eo nhỏ nữ nhân mà cười sủng nịnh, môi mỏng ghé tai nhỏ khẽ cắn, chọc đến Tiêu Tương một mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng gật đầu nhỏ.

"Thích. Ta chưa từng thấy mấy món đồ nào đẹp như vậy."

"Công tử, mau mua trang sức cho phu nhân đi thôi, hàng của lão tuyệt đối không thua đại sư a." Lõa nhân lớn tuổi vui vẻ cười nói chào hàng, đôi mắt già nua híp lại quan sát. Hoắc Mặc Nhan cũng lười để ý lão, chỉ nhếch môi nhàn nhạt cảnh cáo một phen.

"Thích cái nào liền lấy cái đó, nam nhân của nàng không phải không có tiền!" Hắn câu lên nụ cười mà sảng khoái nói, mắt liền liếc tới sạp hàng nhỏ bán trang sức nữ nhân, ánh mắt trực tiếp dừng lại tại một bộ nữ trang xinh đẹp. Chủ đạo lấy lam phỉ thúy làm nền, nhìn qua trông thực hợp với Tiêu Tương a? Vậy...liền lấy!

Hắn vươn bàn tay vuốt qua bộ nữ trang màu lam, liền cầm một bộ cây trâm cài tóc lên đưa cho tiểu thỏ con của mình, thấy nàng đỏ mặt lại càng thêm vui vẻ, quyết định cầm trâm cài lên mái tóc đen mượt kia.

"Thực đẹp, rất hợp với nàng." Lại nói tay tiếp tục lấy lên đôi bông tai cùng bộ đeo lên hai cái tai trắng nõn đang ngại ngùng mà hồng hồng, thực muốn cắn đi. Tiếp tục tới vòng tay lam phỉ thúy lấp lánh đeo vào cổ tay nhỏ nhắn cùng vòng cổ mỹ lệ. Nhìn qua trông xinh đẹp rực rỡ lại thanh thoát bóng dáng mỹ nhân ngư mang trên mình sức sống của đại dương vô tận.

"Phu nhân thực xinh đẹp, công tử vạn phúc, chúc mừng a." Lõa nhân lại mở miệng mà khen, Tiêu Tương mặt đỏ như ớt chín rồi, núp vội vào lồng ngực rắn chắc cơ bắp của Hoắc Mặc Nhan không mở miệng, chỉ lí nhí một câu cảm ơn lão bản quán.

"Phu nhân của ta ái ngại, phiền lão tính giá tiền."

"Nhìn hai vị ân ái như vậy, lão lấy một nguyên tinh trung phẩm mà thôi."

"Cũng không phải đắt đi, của lão." Hoắc Mặc Nhan lấy ra một mảnh nguyên tinh cực phẩm đặt lên bàn quầy hàng. "Lời khen của lão ta nghe rất vui tai, còn có... đừng nghịch bừa trước mặt ta~." Nói liền ôm tiểu thỏ con còn đang ôm chặt hắn rời đi. Lão bản nhìn theo bóng hình nam nhân anh tuấn mà trầm ngâm, khẽ lắc đầu thở dài một hơi rồi tiếp tục chào hàng với khách.

Ngay sau khi hai người Hoắc Mặc Nhan vừa đi, lại xuất hiện thêm năm dáng thiếu nữ xinh đẹp, trong đó có một mỹ nữ lụa đỏ vô cùng thu hút người qua đường. Mỹ nữ áo đỏ nhìn theo hai thân ảnh đi xa kia liền thất thần, tay nàng ta khẽ động, một con bướm đỏ liền bay về hướng ban nãy nàng nhìn.

"Ai nha sư tỷ, nam nhân ban nãy thực đẹp nha? Vậy mà lại ké bên đã có một cái nữ nhân xấu xí, thực chán ghét đi." Một thiếu nữ cất tiếng ghen tỵ mà nói, giọng nói đều mang theo đỏng đảnh. Lại nói thiếu nữ đó đi tới quán sạp lão nhân trang sức đặt xuống một nguyên tinh hạ phẩm mà nói :"Lão bản, nam nhân ban nãy đi cùng với một nữ nhân xấu xí mua của ngươi cái gì trang sức a?"

Lão nhân lười để ý tới cái giọng chanh chua, ngồi tựa ghế thong thả nhắm mắt dưỡng thần, coi như không thấy gì lại khiến thiếu nữ tức giận muốn đập bàn. "Hay cho lão nhân già lão bản, lại không thèm để ý bản cô nương, có muốn sống nữa không hả???" Kiếm liền lộ ra sắc bén kẽ hở nhỏ, ngay lập tức bị một tiếng nói mềm mại ngăn cản.

"Tiểu Du, trở về." "Nhưng... sư....." " Ta nói muội không hiểu?"

"Vâng.... coi như lão tốt số, hừ."

Thiếu nữ lụa đỏ đi tới trước lão nhân chắp tay cúi đầ hướng xin lỗi một câu, không thấy lão giả đáp lại làm nàng có chút ngại ngùng, liền đặt một nguyên tinh thượng phẩm vì đắc tội. Xong nàng cũng không lưu lại mà rời đi, phía sau thiếu nữ tên tiểu Du còn trợn mắt một cái bực bội đi theo sư tỷ nàng.

Nhìn theo hướng ban nãy, thiếu nữ lụa đỏ trực muốn đi tới thì một giọng nói khàn khàn lão giả vang lên trong tâm trí nàng một câu nói nhắc nhở 'chớ trêu chọc nam nhân kia', nàng định cất tiếng hỏi thì phát hiện giọng nói đã biến mất hoàn toàn. Hơi sửng sốt một chút, thiếu nữ mím môi đỏ mặt có chút không cam lòng. Nàng lần đầu tiên thấy được một nam nhân tà mị như vậy, lại hận không thể mà thay thế nữ nhân bên cạnh được nam nhân ôm ấp kia thành bản thân. Tại sao chứ, tại sao nàng không thể có được một nam nhân thuộc riêng về mình? Tại sao lại phải nghe lời kết hôn với tên thiên tài kia chứ, thiên tài như hắn thì đã tính là gì so với thiên hạ rộng lớn mạnh mẽ này, có bao nhiêu nam nhân còn tài giỏi hơn mà nàng lại không thể lựa chọn????

Nội tâm thiếu nữ một hồi dữ dội gào thét tại sao, nhưng nàng rất nhanh bình tâm lại mà suy nghĩ, không thể, nàng sẽ không kết hôn với cái tên Đô Húc kia, nàng muốn một lần theo đuổi nam nhân nàng nhìn trúng. Cho dù người ta đã có nữ nhân bên cạnh thì sao? Nam nhân đại lục này nào có ai chịu chung thủy một nam một nữ? Hoàng đế còn năm thê bảy thiếp, chỉ là một cái nữ nhân bên cạnh hắn, còn không có đẹp bằng nàng, nàng sẽ không đánh mà chịu thua như vậy.

Thẩm Kỳ Nhiên nàng nhất quyết không chịu thua!!!


"Một cái huyết nhỏ bám đuôi a?" Hoắc Mặc Nhan nắm tay Tiêu Tương cười mà nói, xem ra vị mỹ nữ nào đó nhìn trúng hắn rồi đi? Ha ha...

"Tà? Chàng cười trông rất lưu manh." Tiêu Tương nhìn hắn cười mà phán một câu, nhận lại liền một nụ hôn rơi xuống đôi môi đỏ hồng căng mọng nước, thực cmn ngọt a~

"Đi, ta đưa nàng đi tìm tửu lâu dùng bữa, theo ta để nàng chịu khổ không được ăn đủ bữa rồi, nàng xem, cằm cũng nhọn hơn rồi, ta thất trách a."

Tiêu Tương lắc lắc đầu nhỏ hướng hắn ôm một cái tỉ tê :"Chàng đối với ta rất tốt, ta tu luyện không cần ăn uống vẫn là được, chỉ cần chàng cho ta theo bên mình, ta cái gì cũng sống tốt."

Thỏ ngốc, không biết nàng biết hắn có tận thập vị lão bà liền có bình tĩnh nổi hay không đây.

"Tiểu tri kỉ a~ ta thấy phía trước có tửu lâu, xem ra đồ ăn cũng được,đi lấp đầy cái dạ dày của nàng nào, ta còn chưa ăn no đâu?"

"Đáng ghét, chàng lưu manh."

Ha ha

...........................................................................................................

Lúc đi vào tiểu điếm, đám người Hoắc Mặc Nhan khiến cho đám người trong điếm chú ý, ba nam nhân tuấn tú cùng hai mỹ nữ xinh đẹp, tạo ra sự trôi nổi mơ màng tâm thần của đám nam nhân bên trong. Hai nam nhân hắc bào cùng nam nhân huyết bao tạo cho người thường sự áp bách tột cùng, mấy ánh mắt nóng ran liền biết điều mà thu hồi tầm mắt, tiếng rì rầm liền nhỏ đi mà chuyện trò.

"Các vị xin mời ngồi, mời ngồi." Tiểu nhị cúi đầu mời chào, tiếp nhanh nhẹn biết điều mà vui vẻ thăm hỏi gọi món bưng trà rượu lên, cuối cùng cũng lui về phía sau quầy. Mỹ nữ áo đỏ Hỏa Hỏa hihi cười cười ngồi tư thái vắt chân khí chất tựa nam nhân mà nhìn mỹ thực trên bàn.

"Ai nha, tiểu cô nương mau ăn nhiều a~ ăn sạch túi tiền của nam nhân nhà ngươi nha, nhìn coi hắn hành ngươi đến gầy cả người rồi này." Tay nhéo nhéo má nộn nộn hồng của Tiêu Tương mà hung hắng nói, mắt ai oán lườm sáng Hoắc Mặc nhan.

"Bộp." Tay Hỏa Hỏa liền rụt về trừng mắt với hắn, lại sau đó không thèm để ý nữa mà gắp thức ăn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, nhìn thực giống lưu manh, à không, chính là ăn mày bị bỏ đói nhiều năm vậy. Biệt danh 'tiểu ngáo' - thần thú thú sủng Chu Tước ánh nhìn khinh bỉ mà lòng thầm chế nhạo.

"Mau nếm thử đồ ăn nơi Tinh Kiếm Môn, cẩn thận Hỏa Hỏa tranh hết của nàng." Hoắc Mặc Nhan gắp đồ ăn bỏ vào bát Tiêu Tương nhẹ giọng nói, còn lại ánh mắt ra hiệu hai thú sủng của mình ăn đi.

Hai vị thú sủng biết điều lập tực nhận lệnh mà ăn uống, mặc dù thức ăn nhân loại có chút không ngon, nhưng mà cũng là lấp đầy cái bụng rỗng nhiều ngày đi.

Hỏa Hỏa ăn hung mãnh liếc mắt nhìn qua hai tiểu tử ngáo coi thường một cái, bĩu bĩu cái miệng đầy dầu mỡ bóng loáng trông cực kỳ đáng yêu. Chu Tước đang ăn chợt nhìn qua bắt được biểu tình của Hỏa Hỏa, nhịn không được trong lòng gào thét chảy máu mũi đơ mặt kinh hãi. Thế là cả bốn vị còn lại đều quay sang nhìn hắn.

Ha ha ha............ Một trận cười lớn không còn tiết tháo của mỹ nữ Hỏa Hỏa chấn động tiểu điếm, toàn bộ đều nhìn qua chỗ vị mỹ nữ này đang ngửa đầu mà cười, thức ăn trong miệng suýt chút nữa vì vậy mà phun ra.

"Ha hả ha ha... tiểu ngáo a... ha ha....cái con chim nhà ngươi lại nhìn ta mà chảy máu mũi ha..."

Chu Tước câm lặng gục mặt lau máu trên mũi, ngũ quan vì thế mà hắc cả một đoàn méo mó.

Nhìn cái đám hỗn loạn này, Hoắc Mặc Nhan nhíu mày, chăm chú gắp thật nhiều đồ ăn vào bát Tiêu Tương, miệng chạm rãi phun ra từng chữ :"Không ăn thì cút, nhức mắt!"

Lời nói mang theo uy áp tuôn ra, cả tiểu điếm giật mình im re, không dám phát ra âm thanh nào khác, tập trung vào việc ăn uống của mình, bọn họ biết được, nam nhân kia-một vị cường giả không thể chọc.

Hỏa Hỏa, Lang Thiểm cùng Chu Tước mặt than không tiếng động ăn cơm chính quy, một bầu không khí quỷ dị tiểu điếm cứ như thế diễn ra cho đến khi kết thúc.