Chương 20: Yêu thú thất giai

Càng đi sâu vào trong, không khí bên trong càng lạnh đến sợ, có khe suối nhỏ chảy dọc trên bức tường, từng giọt nước rơi xuống gặp khí lạnh liên lập tức đóng băng trắng, lại vỡ vụn biến mất. Lặp đi lặp lại trình tự như vậy, khiến thần kinh của mỗi người lại căng ra một chút.

Trong mười một người, chỉ có Mạc Lâm là tu vi thấp nhất, ngoại trừ ba người Hoắc Mặc Nhan thì bảy người đều là những trưởng lão của môn phái, hay tán tu cao thủ ẩn danh tu vi cao cấp tam phẩm đến bát phẩm. Đương nhiên, ai là người chịu lạnh kém nhất chắc không cần nói nữa, nam tử phái Điệp Thiết vừa đi vừa run rẩy, có mấy lão già thấy vậy liền lên tiếng nhắc nhở hắn quay về, lại bị hắn từ chối quyết liệt, nhất quyết muốn đi theo vào trong. Bởi hắn có muốn ra cũng đã muộn rồi, chân đã lạnh đến mức muốn đông cứng, chỉ biết bước đều về phía trước, làm sao mà biết xoay người quay lại nữa chứ, đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Ba vị đại nhân, các vị nói xem bên trong động này có gì?" Một lão già tay cầm cây phất trần màu đỏ mang theo ý đồ dò xét mà lên tiếng hỏi, lại nhân được mấy kẻ khác cũng vểnh cao tai mà nghe chuyện, ông ta bực bội lườm nguýt.

"Tới đó không phải sẽ biết ngay sao?" Hoắc Mặc Nhan thong thả cười cười, không trả lười lão ta, mà liếc nhìn lão một cái sắc lạnh khủng bố. Mấy kẻ này chỉ muốn hám lợi ích một mình mà thôi, không cần thiết quan trọng bọn họ sống chết lắm :)) vậy nên....

Thêm một khắc đi tiếp, cái lạnh dần dần tan biến, ấm áp bắt đầu trở lại, thật dễ chịu so với giá rét, nam tử Mạc Lâm vỗ vỗ y phục, cảm nhận hơi ấm thở ra một tiếng thỏa mãn. Hắn lại bắt đầu suy nghĩ tính toán xem tiếp theo nên làm thế nào đây, một mình hắn không thể đấu được với từng này cao thủ a??? Không biết thế nào, một hòn đá nhỏ tự dưng lắn tới chân Mạc Lâm, hắn dứng lại nhìn nhìn khó hiểu. Hòn đá này tự dưng lại lăn ra chắn trước mặt hắn, ý gì đây? Là ai chơi xỏ hắn vậy hả??? Trừng mắt, hắn liền đá viên đá bay vào tường hang động, vang lên một tiếng 'bang' vỡ vụn, truyền đến tai mọi người.

"Ngươi vừa làm gì?" Có người nghi hoắc hỏi Mạc Lâm, thấy hắn mỉm cười trả lười vô cùng tự nhiên thoải mái :"Tại hạ không may đá phải hòn dá, các vị yên tâm đi tiếp." Xong hắn tiếp tục bước đi, vượt lên trên cả ba người Hoắc Mặc Nhan, Ma Nhân cùng Bắc Hải Không.

"Điệp Thiết thực có đệ tử tài giỏi a?" Hoắc Mặc Nhan mỉm cười mà nói, lời hắn vừa nói xong, chỗ Mạc Lâm vừa đi tới liền xuất hiện từng đám dây leo nhọn hoắt lao về phía mọi người. Ai cũng không ngờ tới, người vội thi triển pháp lực đánh trả, người thì bị quấn lấy kéo đi khiến Mạc Lâm nhìn cảnh này hốt hoảng lên, muốn bỏ chạy mà không kịp, bị dây leo quấn chặt hai chân treo ngược lên.

"A... cứu cứu mạng ......aaaa"

"Mau, mau giết chết đám dây này, không tất cả đều chết đó."

....................................

Các người chết hết cũng được mà, đỡ phiền phức. Đây là suy nghĩ trong lòng của nam chính chúng ta, nhưng khi mấy cái dây eo có ý định lao về phía hắn, hắn liền ghét bỏ cái đám này, liếc mắt nhìn thiếu niên Ma Nhân bên cạnh. Chỉ thấy Ma Nhân giơ tay, trên tay xuất hiện một ngọn lửa màu tím, theo ý chủ nhân lao về phía mấy ngọn dây leo bắt đầu thiêu đốt chúng. Dị hỏa của Ma Nhân nổi danh kinh dị, đốt cháy tất cả mọi thứ, bao gồm cả linh hồn con người, người người khiếp sợ khi đánh nhau với hắn. Nhưng mà không ai biết rằng, ngọn lửa đó chỉ đứng thứ hai, trong tay Hoắc Mặc Nhan nắm giữu ngọn lửa đen tuyền, được xung bá là ngọn lửa của địa ngục hoàng tuyền, không gì không đốt, không gì không cháy, không một thứ gì có thể dập tắt, còn có thể đánh tan ngọn lửa tím của Ma Nhân.

Đám dây leo thấy lửa liền rít ra tiếng gió, chúng nó gào thét muốn dập lửa nhưng không thành công, từng chút từng chút đốt cháy, để lại đống tro bụi màu đen nhám. Đám lão già nhanh chóng lui lại từng câu từng câu cảm tạ thiếu niên Ma Nhân, từng câu cung kính mà lễ phép như học trò với thầy giáo vậy. Tuy nhiên, có một người vẫn bị treo ngược lên như cũ, sợ tới mức đái ra quần kêu lên yếu ớt. Một mùi khai khai bốc lên ai cũng chán ghét che mũi lại.

"Đại nhân, cứu mạng a.. xin ngài..."

Ma Nhân hoàn toàn phớt lờ hắn, thuận miệng bỏ lại một câu :"Ở đấy chịu phạt đi!" xong đi thẳng về phía trước. Không có một ai cứu hắn, không ai thèm liếc nhìn hắn một cái, bọn họ không dám trái ý của vị đại nhân kia đâu. Thế nên Mạc Lâm chỉ biết ai oán kêu gào thảm thiết, tiếc là vẫn không có ai cứu mạng hắn cả.

Thế mới biết không nên đắc tội với mấy vị đại nhân này, nếu không chết cũng không biết lúc nào nha~ Đám người phía sau rút ra kinh nghiệm trước, liền ngoan ngoãn mà đi theo phía sau, bỗng chốc tất cả đều rơi vào trầm mặc.

__Kí chủ, ngươi nói xem, cái vật trong đó là gì nha???__ Hệ thông bỗng mở miệng mà hỏi Hoắc Mặc Nhan, làm hắn có chút tò mò. Yêu thú thất giai quả thực là hiếm thấy, nhưng là đó là loại yêu thú gì nha~ lúc ẩn lúc hiện cơ thể lại trong suốt, nghe thì có vẻ kì lạ, nhưng mà quả thực hắn cùng chưa thấy laoij yêu thú như thế bao giờ. Chẳng lẽ là loại yêu thú biến dị gen?

"Ta không biết, lẽ nào hệ thống ngươi biết?"

__Dĩ nhiên nha, vì đây là cốt truyện của hệ thống mà, từ lúc ngươi vào trò chơi này, thì tất cả đều trong sự kiểm soát của hệ thông, kí chủ nha~ ngươi nên cảm thấy thật hãnh diện đi nha!__

"Hãnh diện cái gì? Mấy cái trò của hệ thống ngươi chứ có phải ta đâu mà ta cần hành diện? Ngươi không thấy mọi thứ chuyện của ta đều bị ngươi kiểm soát hay sao?"

Hắn mới không cần sự hãnh diện này đâu.

Cuối cùng thì cũng tưới nơi, trước mặt tất cả đám người hiện hữu ra một ánh sáng màu xanh pha chút đỏ le lói, đám lão già sáng mắt chăm chú nhìn vật quý hiếm kia. Là linh quả nha, đúng cmn rồi, đây là linh quả trong truyền thuyết sắp thành thục nha, tiểu Nam chủ này không ngờ cũng có linh vật của trời đất như vậy.

Có linh quả, tương đương cũng có nguy hiểm, mà nguy hiểm chính là con yêu thú đang nằm bên gốc cây linh quả. Dù có sức hút thế nào thì cũng phải giết được con yêu thú đó đã. Đúng như xà vương nói, là một yêu thú thất giai, mà còn là thất giai bát phẩm nữa, cần khoảng thời gian nữa thôi là lên yêu thú bát giai rồi. Lẽ nào yêu thú này canh giữ ở đây chính là chờ linh quả thành thục, nuốt linh quả tăng vọt lên thẳng bát giai? Nếu là như vậy thì thực lực của yêu thú này không đơn giản, có thể giết chết đám ẩn sĩ trước kia, cũng chỉ là chút kiến hôi mà thôi.

"Ba vị đại nhân, yêu thú đó....chúng ta liệu có đấu được với nó hay không???" Một lão già khác lên tiếng hỏi nhỏ, lão ta sợ đánh thức yêu thú kia tình daayjneen chỉ dám khẽ hỏi nhỏ tiếng. Nhưng lão ta lại càng không biết, với thực lực thất giai của yêu thú, nó có thể dò được hơi thở bọn họ trong bán kính trăm dặm rồi, nó chờ ở đây thực ra là chờ con mồi vào hang mà thôi. Lẽ nào lão ta cũng không thấy, ánh mắt khép hờ của yêu thú kia hơi rung động vài cái?

"Ngươi nói xem?" Hoắc Mặc Nhan nhìn lão ta mà cười nhạt, lão già thấy vậy chột dạ im lặng, mặt đỏ bừng bừng cúi đầu che giấu sự xấu hổ.

"Ma Nhân, thấy sao? Có đánh lại không?" Hoắc Mặc Nhan quay sang hỏi thiếu niên áo đen, lại thấy thiếu niên trầm mặc không nói, chỉ cho hắn một ánh mắt yếu ớt 'Sao ngài lỡ sai ta đánh nó chứ??? T^T' khiến Hoắc Mặc Nhan suýt hộc máu tức chết. Hắn trừng mắt nghiến răng với thiếu niên cảnh cáo.

"Có thể."

"Ừm ừm, vậy con đó ngươi xử đi." Hắn cười khẽ mà nói, bộ dáng bắt đầu muốn thưởng thức hành động đánh nhau của Ma Nhân, còn đi tưới một hòn đá mà ngồi lên. Hoắc Mặc Nhan nhìn về yêu thú đáng nằm, một con vật bốn chân như bò sát, vảy vàng có khắc hoa văn viền đỏ au như máu.Nhìn có vè giống với loài giao long nhưng lại không phải giao long, lại càng không phải long tộc trong truyền thuyết. Nó chắc là loài biến dị đi??? Không phải hắn chê yêu thú kia xấu xí đâu, nhưng mà quả thực nhìn cái con vật kia không nổi lên chút cảm tình nào hết, ngạc nhiên hơn là trên đầu nó có đám lông khác dài , trên trán lộ ra hai cái cục lồi lồi dài dài tựa như sừng. Con này chắc chắn là giống đực, hắn dám khẳng định như vậy, chứ nó mà là giống cái thì Hoắc Mặc Nhan hắn đi làm hòa thượng!!!

Còn đang mải suy diễn về yêu thú thì trong hang động vốn dĩ yên tĩnh lại vang lên một giọng nói khàn khàn hung dữ chỉ trích :"Con người chết tiệt, dám kêu lão nương là giống đực!!!"

Hoắc Mặc Nhan đang ngồi trên đá liền suýt tí nữa ngã chổng vó, hắn trợn mắt nhìn con yêu thú kia.............