Diệp Thiên liền nắm lấy thời cơ, lao nhanh về phía trước, chỉ còn cách Hắc Diệp Thảo chưa đến một trượng.
Bỗng nghe thấy tiếng "vù vù" sau lưng, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sợi dây trước đó bị thanh kiếm chém văng đi, lúc này đang điên cuồng lao đến.
Diệp Thiên ánh mắt lóe lên, tay trái nắm lại thành quyền, kim quang bao phủ, lại lần nữa thi triển Nhất Thủ Bài Sơn đối kháng với Tử Đằng Nhận đang lao tới.
"Ầm" một tiếng.
Tử Đằng Nhận kịch liệt chấn động, rung rẩy mấy cái rồi cũng tan vỡ.
Diệp Thiên sau khi đấm ra một quyền, mắt thấy Tử Đằng Nhận bị đánh tan, xoay mạnh người tiếp tục lao về phía Hắc Diệp Thảo.
Tuy hai sợi Tử Đằng Nhận đã tan vỡ, nhưng Diệp Thiên có thể thấy được, sợi Tử Đằng Nhận đầu tiên bị hắn đánh tan đang được một vầng tử quang bao phủ, từ từ hồi phục, rất nhanh sẽ trở lại như cũ mà thôi.
Đây cũng chính là thời cơ tốt nhất!
Diệp Thiên đưa tay ra nắm lấy Hắc Diệp Thảo, mạnh mẽ kéo lên, "xoẹt" một tiếng, cây Hắc Diệp Thảo đã rời khỏi mặt đất.
Sau khi kéo cây Hắc Diệp Thảo ra khỏi mặt đất, liền cho nó vào túi trữ vật, hắn cũng không chậm lại chút nào mà thuận thế xoay người, phóng nhanh ra khỏi phạm vi năm trượng này.
Sợi Tử Đằng Nhận đầu tiên đã hồi phục như cũ, giống như thấy được Hắc Diệp Thảo đã bị Diệp Thiên lấy đi, nó rung lên dữ dội như đang tức giận, lấy một tốc độ kinh người lao ra.
Sợi thứ hai cũng đã hồi phục, theo sát phía sau.
Diệp Thiên lúc này chỉ còn một trượng là có thể chạy thoát, cảm nhận được sát khí phía sau, hắn xoay người lại, không nói lời nào tung ra một quyền Nhất Thủ Bài Sơn, một luồng sóng khí kim quang đánh vào hai sợi Tử Đằng Nhận, lần này khoảng cách hơi xa nên chỉ khiến cho cả hai văng ngược lại, nhưng với khoảng cách này thì đã không thể uy hiếp hắn được rồi.
Diệp Thiên khóe miệng nhếch lên, đắc ý xoay người rời đi, cứ ngỡ là đã an toàn.
Nhưng ngay khi chỉ còn vài bước chân nữa là có thể ra khỏi phạm vi năm trượng thì bỗng nhiên đôi mắt của Tử Đằng Thụ hiện lên, tử quang trong mắt nó phóng ra, bao phủ phạm vi năm trượng này lại.
Diệp Thiên vẻ mặt khó coi, hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng khó nói nên lời đang bao phủ chính mình, khiến cho bước chân hắn bị đình trệ, nhưng rất may vẫn còn cử động được đôi chút.
Chỉ một chút sự đình trệ này thôi cũng có thể khiến hắn rơi vào nguy hiểm.
Hai sợ Tử Đằng Nhận lúc này nhìn như không bị ảnh hưởng gì, cấp tốc lao tới.
Diệp Thiên vừa rồi đã dùng ba lần Nhất Thủ Bài Sơn, thể lực không còn bao nhiêu, không thể dùng chiêu này thêm lần nào nữa.
Hắn cắn răng một cái, xoay mạnh cổ tay, chĩa mũi kiếm vào hai sợi Tử Đằng Nhận, đem toàn bộ linh lực rót vào đó, trường kiếm loé lên bạch quang từ trong tay hắn bay ra.
Thanh trường kiếm sau khi bay ra liền va chạm cùng lúc với hai sợi Tử Đằng Nhận, "keng" một tiếng, thanh kiếm bị đánh bật ra, cấm vào một thân cây gần đó, nhưng như vậy cũng đủ khiến cho hai sợ Tử Đằng Nhận thế công chậm lại.
Tranh thủ chút thời gian này, hắn dùng toàn bộ sức lực cuối cùng của mình, dồn nén vào chân, giẫm mạnh một cái, thi triển Di Hành Bộ.
Một cái giẫm chân này khiến cho dưới đất xuất hiện một cái lỗ lớn, còn thân ảnh hắn chớp mắt đã phóng ra bên ngoài, đụng vào một thân cây gần đó, uể oải nằm trên mặt đất.
Ngay khi thân ảnh Diệp Thiên biến mất, hai sợ Tử Đằng Thụ cũng vừa kịp lao tới, đánh vào khoảng không.
Tử Đằng Thụ lại lần nữa để Diệp Thiên chạy thoát, lần này còn mất luôn cả Hắc Diệp Thảo, khiến cho nó cực kỳ tức giận, toàn thân rung lên, từ một cây cổ thụ bình thường bây giờ toàn thân đã biến thành màu tím, đôi mắt lộ ra hung quang, như muốn đem Diệp Thiên này xé thành từng mảnh.
Diệp Thiên giờ phút này cũng không thèm để ý đến biến hóa của Tử Đằng Thụ, toàn thân hắn khắp nơi đau nhức, linh lực và thể lực trong cơ thể gần như đã không còn chút nào.
Nếu như bây giờ đột nhiên bị một con yêu thú cấp hai nào đó tấn công, Diệp Thiên chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chứ không có lực hoàn thủ.
Phải qua mấy khắc thời gian, Diệp Thiên mới có thể cử động được, hắn ngồi dậy khoanh chân đã toạ, cố gắng hấp thụ linh khí.
Vì linh lực không còn, không thể nào lấy bình đan dược từ trong túi trữ vật ra được, việc cấp bách bây giờ chính là cần phải nhanh chóng tạo ra linh lực.
Do tư chất hắn là ngũ hành linh căn, khả năng hấp thụ linh khí rất chậm chạm, phải mất một giờ tu luyện mới có thể sinh ra một tia linh lực yếu ớt, nhưng cũng đủ để dùng một lần túi trữ vật.
Diệp Thiên đưa thần thức vào trong, quét qua một lượt, bên trong chỉ có vài khối linh thạch, vài cọng dược thảo, còn lại chủ yếu là các loại đan dược.
Những thứ này cũng chỉ là phổ thông đồ vật, tùy tiện tìm đại một tu sĩ nào đó ở Đông Dược Sơn đều sẽ có.
Ngoài mấy cái đó ra thì một cái pháp khí pháp bảo cũng không tìm thấy, phải nói là nghèo nàn đến cực điểm.
Diệp Thiên lấy từ trong túi trữ vật ra một viên đan dược màu trắng, to bằng đầu ngón tay cái, bên trong tản mát ra dược lực nồng đậm. Hắn cũng không nói nhiều mà ngay lập tức sử dụng.
Đan dược này tên là Linh Thanh Đan, giúp hồi phục linh lực và thể lực ngay lập tức, kể cả chữa thương cũng có tác dụng, có thể nói là công dụng thần kỳ.
Loại này trong túi hắn chỉ có ba viên, phải rất vất vả mới tìm đủ dược tài để luyện chế. Vì vậy, nếu không phải dạng bất đắc dĩ thì sẽ không dùng tới.
Đan dược ngay khi cho vào miệng liền tan ra thành nước. Hắn có thể cảm nhận được một luồng khí mát đang chảy khắp toàn thân, như là thủy long du tẩu, đi qua kỳ kinh bát mạch, đem toàn bộ đau nhức trị khỏi, sau đó ngưng tụ tại đan điền, linh lực và thể lực rất nhanh đã hồi phục như trước.
Sau khi thương thế hồi phục, Diệp Thiên mới cảm thấy yên tâm, đứng dậy đi đến một gốc cây gần đó, trên đó cấm lấy một thanh kiếm, hắn đưa tay ra rút kiếm, giơ lên trước người quan sát.
Trên lưỡi kiếm mắt thấy đã sức mẽ không ít, ở giữa thân kiếm còn có một vết nứt nghiêm trọng, theo đánh giá của hắn thì có lẽ chỉ dùng được một vài lần nữa là thanh kiếm này sẽ hỏng mất.
Thanh kiếm này là pháp khí duy nhất mà hắn có, tuy chỉ là pháp khí hạ phẩm nhưng phải tốn ba mươi linh thạch mới có thể đổi được. Trong lòng không khỏi có chút đau xót a!
Bên kia Tử Đằng Thụ vẫn đang rung rẩy, hung quang trong mắt nó vẫn chưa tiêu tán, nếu như có thể mọc ra đôi chân, nó nhất định sẽ đem tên lâm tặc này đuổi đến chân trời góc bể.
Cây Hắc Diệp Thảo đã được nó chăm sóc mấy chục năm nay, là cái bẫy mà nó ngày đêm canh gác, nếu như gặp tu sĩ hay yêu thú cường đại thì nó sẽ đem cây Hắc Diệp Thảo này giấu đi, một chút cũng không lộ ra ngoài.
Nhưng nếu là yêu thú và tu sĩ cấp thấp hay đi một mình, đó sẽ là miếng mồi ngon cho nó, ít ai có thể cưỡng lại một cây linh thảo mười năm tuổi.
Phải nói là Tử Đằng Thụ này cực kỳ giảo hoạt!
Không biết là có bao nhiêu tu sĩ và yêu thú đã chết dưới tay nó, chỉ biết là mỗi lần ra tay điều sẽ thành công, nếu con mồi sắp chạy ra khỏi phạm vi năm trượng thì nó sẽ dùng yêu thuật trong đôi mắt của mình giữ chân bọn chúng lại.
Dù yêu thuật này phải trải một cái giá rất lớn, đó chính là hơn phân nữa sinh cơ của nó, sau khi dùng còn làm cho chân thân bị hiển lộ, nhưng như vậy cũng là xứng đáng, vì vậy mà trước nay chưa ai biết được vị trí của nó.
Hôm nay gặp phải Diệp Thiên, trời sinh tính cẩn thận, tuy vừa rồi có chút bất ngờ trước yêu thuật của nó nhưng vẫn là nhanh trí ứng phó, may mắn giữ được cái mạng nhỏ.
Diệp Thiên thu hồi trường kiếm, đưa mắt nhìn sang Tử Đằng Thụ, có thể thấy sinh cơ của nó đại giảm, thân cây tiều tụy thấy rõ, trong lòng cũng thầm đoán được tại sao ngay từ đầu nó lại không dùng thứ yêu thuật cổ quái vừa rồi, nhất định là khi sử dụng phải trả một cái giá rất đắt.
Hắn chưa nghe nói là yêu thụ có thể sử dụng được cả thuật pháp thần thông, nên vừa rồi có chút sơ xuất, nhưng nghĩ lại thì hắn chỉ mới bước chân vào con đường tu tiên được vài năm, dù là đã bỏ rất nhiều thời gian, đọc qua rất nhiều điển tịch nhưng vẫn là kiến thức hạn hẹp, làm sao có thể biết hết được mọi thứ trên đời.
"Đúng là càng vào sâu Yêu Lâm chi địa thì càng nguy hiểm! Lần sau phải cẩn thận hơn mới được!"
Diệp Thiên thở phào một hơi, tự nhủ bản thân vài câu rồi rời đi, tránh cho ở đây đêm dài lắm mộng.