Thiên đạo đột nhiên xuất hiện Canh [3]!
Dịch: bachdahanh
Biên: Tĩnh Luân
Nguồn: truyencv.com
Một đạo phong nhận so với vừa rồi còn lớn hơn trong nháy mắt hướng về Tiêu Phàm dũng mãnh lao tới, lập tức, chung quanh cát đá bay loạn, bụi mù bốc lên, bụi đất mù mịt khiến người ta sặc suạ.
Thế nhưng!
Đạo phong nhận này khi cách Tiêu Phàm còn có ba bốn mét liền đột ngột hư không biến mất, chung quanh hình thành gió lốc cùng sương mù cũng theo đó cấp tốc thanh tĩnh trở lại, hết thảy thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
"Cái gì?"
Anh tuấn nam tử trung niên kinh hãi nhìn hết thảy cảnh đó, đột nhiên chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, một tia sợ hãi không cách nào ngăn chặn ở trong lòng không ngừng lan tràn toàn thân.
"Cái này... Đến tột cùng dùng…dùng thủ đoạn gì?"
Một kích toàn lực của mình, thế mà cứ như vậy bị... Hời hợt hoá giải mất?
Cái này, không có khả năng!
Nhưng lúc này, đã dung không được thời gian cho hắn suy nghĩ thêm. Bởi vì, thân thể của hắn không tự chủ được hướng về Tiêu Phàm bay đi. Ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ liền chính xác chộp vào trên đầu hắn.
"Phanh!"
Tiêu Phàm hờ hững vô tình, tay lúc này phát lực, nam tử trung niên anh tuấn còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đầu của hắn trong nháy mắt vỡ ra như dưa hấu, sau đó máu tươi văng khắp nơi. Thi thể không đầu xụi lơ trùng điệp đổ xuống, nằm ở trên mặt đất.
"Thiên... Thượng... Tà... Nhân... Cũng... Chết... !"
Ân Giang Hạo ngốc trệ nhìn thi thể trên mặt đất của trung niên nam tử, toàn thân triệt để ngây người!
Hắn ỷ vào nhất, chính là Thiên Tà thượng nhân. Trong mắt hắn, Thiên Tà thượng nhân thần bí khó lường, cường đại vô song, cơ hồ không có chuyện gì là hắn làm không được.
Mà bây giờ, sự thật lại để cho người ta thực sự khó có thể tin. Thiên Tà thượng nhân thế mà cũng chết trong tay Tiêu Phàm.
Cái này để người ta căn bản không có cách tiếp nhận!
Tiêu phàm hờ hững nhìn về phía Ân Giang Hạo, dưới chân vừa muốn nâng lên, đột nhiên. Hơn mười đạo nhân ảnh liền từ đằng xa nhanh chóng lao đến!
"Thiên Tà, không!"
Hơn mười người này rất nhanh liền đến trước mắt, trong đó, một người phụ nữ trung niên diễm lệ ước chừng bốn mươi nhìn trên thi thể không đầu của Thiên Tà thượng nhân trên mặt đất, lập tức thê lương kêu to.
"Là ngươi giết Thiên Tà trưởng lão?"
Một nam tử áo trắng trẻ tuổi tiến lên một bước, ngoan lệ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm gằn từng chữ một.
"Đúng!" Tiêu phàm hờ hững trả lời!
"Dám cùng dược môn chúng ta đối nghịch? Muốn chết, giết hắn!" Nam tử áo trắng trẻ tuổi lập tức cuồng hống.
"Giết! Giết!"
Trong đám người bỗng nhiên thoát ra hai cái bóng người, thân hình nhanh như thiểm điện, một trái một phải. Đồng thời phóng tới Tiêu Phàm.
"Dược môn?" Tiêu Phàm nhíu mày!
Trong trí nhớ của Mạc Không Phong có được ký ức nói qua về dược môn!
Dược môn, lịch sử lâu đời, có thể truy ngược đến ngàn năm trước đó, nghe nói là Đường Thái Tông Lý Thế Dân lúc tuổi già thiết lập một cái cơ cấu đặc thù. Mục đích vốn là để tìm liều thuốc trường sinh cho mình.
Lúc Lý Thế Dân qua đời về sau, dược môn liền bị giải tán, nhưng về sau lại bị người bí mật triệu hồi gây dựng lại, từ đó ẩn tàng đến chỗ càng sâu, từ đó cũng làm rất ít người để ý.
Nhưng có thể tin chứng cứ chứng minh, dược môn kỳ thật vẫn luôn đang lặng lẽ nắm trong tay lịch triều lịch đại Thái y viện, không ít đời sinh tử Hoàng đế đều khống chế trong tay.
Mà tới được hiện đại, dược môn vẫn một mực nắm trong tay ngành nghề y dược, trong nước rất nhiều tập đoàn chế dược đều là do dược môn chính thức nắm cổ phần khống chế, cùng chưởng khống.
Bởi vì nắm trong tay sinh lão bệnh tử của người khác, rất nhiều người đều không thể không cầu dược môn, cho nên dược môn tương đương cướp lấy đại lượng tài phú cùng quan hệ nhân mạch. Ở trong nước năng lực có thể nói là phi thường kinh người.
Đây là một quái vật khổng lồ không kém gì ngũ đại hào môn.
Mà tại giữa lúc suy tư hồi ức, hai người kia đã vọt tới trước mặt Tiêu Phàm, bọn hắn không có chút gì do dự, hai cái nắm đấm liền một trái một phải hung hăng đánh về phía huyệt thái dương của Tiêu Phàm, dự định một kích trí mạng!
Tiêu Phàm không nhịn được đưa tay, một bàn tay vung ra, trực tiếp đem một người hất ngang ra ngoài. Sau đó hắn va vào sập cả tường vây ầm ầm. Thân thể nằm lẫn trong đống gạch đá, gian nan giật giật, sau đó đầu nghẻo một bên, đã mất đi tất cả hô hấp.
Mà sau khi đập bay người này, Tiêu Phàm biến chưởng thành trảo, tích tắc chụp trên lên đầu tên còn lại, lập tức chỉ nghe được 'Phanh' một tiếng, đầu của người này liền như dưa hấu vỡ ra.
Huyết nhục văng khắp nơi!
Tiêu Phàm thu tay lại, thi thể không đầu lập tức ngã xuống đất, lập tức nằm ở dưới chân của hắn.
"Ân?"
Thấy cảnh này, hai mắt người trẻ tuổi mặc áo trắng lập tức thít chặt, lập tức cứng đờ!
Hai người vừa xuất thủ đều là đệ tử tinh anh của dược môn, dược môn vì bồi dưỡng bọn hắn mà hao tốn đại lực khí, bọn hắn thực lực trong Nhân cấp võ giả, tuyệt đối là vô địch thủ.
Bây giờ, đối phương chỉ tùy ý một bàn tay quăng chết một người, sau đó lại một trảo, liền vồ nát một cái khác.
Thực lực này... Kinh khủng!
"Ngươi tên tiểu súc sinh này, ta muốn giết ngươi!"
Trung niên nữ nhân diễm lệ lúc này bỗng dưng gào lên bén nhọn, thân hình tại không trung lưu lại liên tiếp tàn ảnh, hung tợn lăng không đánh tới Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm trực tiếp đưa tay ra, một tay một trảo, liền đem trung niên nữ nhân bắt trong tay.
"Thả ta ra, thả ta ra ngươi tên tiểu súc sinh này, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!"
Ả nữ nhân này tựa hồ đã hoàn toàn điên cuồng, trong miệng nàng không ngừng hét lớn.
Chỉ là!
"Phanh!"
Giọng của diễm lệ trung niên của nữ nhân im bặt, nàng cả người trực tiếp bạo tạc thành một đoàn huyết vụ trong tay Tiêu Phàm.
"Chậc, lằng nhà lằng nhằng đợi các ngươi lâu như vậy, kết quả một người ra hồn cũng không có!" Lúc này, thân hình Tiêu Phàm chậm rãi bay lên cao hơn, vầng trán của hắn tràn ngập lăng liệt sát ý “Sự tình hôm nay cũng nên qua giai đoạn khác, Huyết Linh trảm hồn đao, giết!
Huyết Linh trảm hồn đao trong tay Tiêu Phàm lần nữa ngưng tụ thành hình, sau đó hắn hướng phía dưới chém một đao vào hư không, hơn mười đạo hồng tuyến liền lập tức bắn ra, hướng về đám người dưới mặt đất kích xạ mà đi!
"Phốc phốc! Phốc phốc! Phốc phốc!"
Trên đất hơn mười dược môn đệ tử liền cơ hội kêu thảm cũng không có, thân thể của bọn hắn liền bị hơn mười đạo hồng tuyến này cắt chém thành từng đoạn.
Đệ tử áo trắng trẻ tuổi mặt lộ vẻ hoảng sợ, hắn nhìn hai đạo dây đỏ đang đi tới không ngừng điên cuồng lui lại, đồng thời trong miệng hoảng sợ hét lớn "Ta là dược môn hạch tâm đệ tử Bạch Hạo, ngươi nếu giết ta, dược môn tất sẽ không bỏ qua ngươi, ta...!"
Thanh âm của hắn cũng im bặt, bởi vì thân thể của hắn từ phần bụng đến cái cổ hai nơi đứt gãy ra, biến thành ba khối thịt rơi xuống trên mặt đất.
Mà lúc này, trên mặt đất rốt cục chỉ còn lại Ân Giang Hạo cùng Ân Y Vũ hai người.
Tiêu Phàm hai con ngươi lạnh lẽo, hắn khoát tay, liền đem Ân Giang Hạo trực tiếp bắt lên, sau đó 'Phanh' một tiếng Ân Giang Hạo liền biến thành một đoàn huyết vụ.
"Ân Y Vũ, cũng nên tiễn ngươi lên đường!"
Tiêu Phàm đem Ân Y Vũ trên đất bắt lên, hai con ngươi băng lãnh nhìn nàng, tay trực tiếp bóp trên cổ tuyết trắng.
Ân Y Vũ liên tục cười khổ, tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Nhưng ngay lúc này!
Bốn phía thời gian cùng không gian phảng phất lập tức đứng im, đồng thời, một thanh âm hùng dũng bỗng dưng vang lên bên tai Tiêu Phàm "Ma Đế, người này đối với ta rất trọng yếu, bỏ qua cho nàng đi!"
"Thiên đạo của Thế giới Địa Cầu, ngươi rốt cục chịu chủ động tới gặp ta!" Tiêu Phàm lãnh đạm nói.( Chưa xong còn tiếp..)
( ps: Ngồi một ngày mới viết xong ba chương, buổi sáng ngày mai đứng lên tiếp tục viết!_