Chương 9: Tiêu Phàm cực kỳ tức giận

“Không có việc gì, thật không có việc gì!” Trương Phi Dương tỏ ra vẻ nhẹ nhõm, cười nói, “Lão nhị, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, cánh tay của ta…!”

“Lão đại!” Đột nhiên Tiêu Phàm lớn giọng gọi, thanh âm vô cùng lạnh lẽo, “Ngươi thật không coi ta là huynh đệ? Được, ngươi rất tốt!”

“Ta…!” Trương Phi Dương mở miệng muốn nói gì, trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, đột nhiên ngay sau đó hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức nắm lấy tóc, giọng nói trở nên có chút nghẹn ngào “Lão nhị, thật xin lỗi, ta không phải là không muốn nói, mà là, mà là ta lại ngại sĩ diện, mà lại cũng không muốn để cho ngươi lo lắng, cho nên…!”

“Ta biết!” Tiêu Phàm thở dài ngồi xổm xuống bên cạnh “Ta một mực để ngươi tự nói mà cũng không phải là ép buộc ngươi, mà là ta thật muốn giúp ngươi, ta muốn giúp ngươi giải quyết vấn đề khó khăn mà ngươi đang gặp phải!”

“Giúp ta?” Trên mặt Trương Phi Dương đầy đau thương ngẩng đầu lên cười nói “Lão nhị, trên thế giới này không ai có thể giúp được ta, đây là số mệnh, số mệnh này ta muốn hay không cũng đành nhận mệnh!"

Tiêu Phàm không có trả lời, mà là y nguyên nhìn xem Trương Phi Dương, Trương Phi Dương một bên cười thảm, một bên đem sự việc của bản thân vì sao cánh tay bị cụt nói ra. Nghe Trương Phi Dương kể lại, sắc mặt Tiêu Phàm ngày càng trở thêm âm trầm, càng thêm lạnh băng, cho đến cuối cùng, bên trong hai mắt của hắn đã che kín đầy tơ máu, khí tức trên thân trở nên vô cùng lạnh lẽo tràn ngập sát ý.

Trình Thanh Thanh là nữ hài thuần khiết cùng văn nhã, vừa thấy đã yêu thích, Trương Phi Dương dùng mọi cách để theo đuổi đến tay, đến cuối cùng cũng đồng ý kết hôn cùng Trương Phi Dương, một tuần trước ngày kết hôn, một ngày khiTrần Phi Dương đứng đợi Trình Thanh Thanh tan tầm gặp phải ba thanh niên say rượu bắt gặp thấy khuynh nhan Thanh Thanh liền nổi sắc tâm mà bắt cưỡng ép bắt cóc hai người đến vùng ngoại ô hẻo lánh trói đánh Trương Phi Dương đồng thời xé rách y phục Thanh Thanh luân phiên cường bạo, Trương Phi Dương đau khổ khóc lóc cầu khẩn nhưng không khiến chúng buông tha mà chúng không hề để ý tiếp tục hành vi đồi bại của mình. Mọi chuyện sau đó kết thúc may mắn có người đi ngang nên mới được cứu khỏi.

Sau đó hắn liền đâm đơn khởi kiện tố tụng, người nhà của ba tên thanh tiên trên liên lạc đe dọa yêu cầu Trương Phi Dương rút lại đơn kiện nếu không sẽ khiến hắn nhà tan cửa nát Trương Phi Dương từ chối cũng kiên quyết kiện tới cùng. Ngay sau đó cha của hắn bị tai nạn xe cộ mà chết đi, công ty thì bị nêm phong toàn bộ mang đi đấu giá cùng nhà của và xe cộ của gia đình hắn, riên Trương Phi Dương thì bị đuổi giết, cánh tay cũng bị chém đứt trong lúc đó, bây giờ tìm được công việc phát nhanh viên cũng tìm thuê được một phòng nhỏ gian nan sống qua ngày.

Đây là toàn bộ sự việc mà hắn trải qua cũng tràn ngập thống khổ!

Trương Phi Dương suy sụp rơi lệ một bên si ngốc nói mớ "Lão nhị, ngươi biết không? Năm đó ta là một tên khốn kiếp, từ đầu đến đuôi đều là tên khốn, tính tình thì không tốt năng lực cũng không có, cả ngày chỉ biết loạn uống rượu chơi gái, bạn bè cũng không ít nhưng thật tâm là bằng hữu chỉ có ba người các ngươi!"

"Nhưng gặp được Thanh Thanh tất cả dường như đều thay đổi, nàng tựa như làng gió mát lay tỉnh ta, nàng mỹ lệ, ôn nhu, lương thiện, kiên cường, nàng giống như một đóa sen không nhuốm buội trần. Ban đầu quen biết nàng rất chán ghét ta nhưng ta vì theo đuổi nàng mỗi ngày đều kiên trì đứng đợi nàng dưới công ty làm việc để đưa cơm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, lại theo yêu cầu của nàng mà thay đổi tính tình, ta từng chút thay đổi mọi thứ đủ loại tật xấu từng chút từng chút tiến bộ, để nàng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ta không ngừng cải thiện trở thành người hoàn toàn mới!”

"cuối cùng qua thời gian một năm ta kiên trì nàng rốt cục đáp ứng làm bạn gái của ta! Có biết không? Một khắc khi nàng nói ra nàng nguyện ý ta lập tức phảng phất cảm thấy toàn bộ thế giới đều dừng lại, thế giới của ta tràn đầy xán lạn ánh nắng, thế giới của ta bên trong chỉ có một mình nàng, ha ha ha ha!”

"Kế tiếp đoạn thời gian đó ta giống như là người hạnh phúc nhất thế gian chúng ta cùng một chỗ đọc sách, cùng một chỗ nấu cơm, cùng một chỗ dạo phố, ta cảm thấy ta tựa như đến hoàng tử cũng không hạnh phúc bằng ta. Khiên ta khó quên nhất là thời điểm nàng ngốc ngếch nói mình vẫn còn tấm thân xử nữ, nàng muốn giữ lại đến thời điểm tân hôn nàng sẽ đem tất cả giao cho ta!"

"Những tất cả mọi thứ hết thảy đều không còn, ta đều mất tất cả!" Trương Phi Dương cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt, răng gắt gao cắn môi, nghẹn ngào nói “Ba tên khốn kiếp kia, còn có cha mẹ của bọn hắn, ta... ta nghĩ muốn giết bọn hắn, thật sự nghĩ giết bọn hắn a…!”

"còn có cha ta! Lão nhị ngươi biết không? Ta cùng cha ta kỳ thật qua hệ cũng không tốt, bởi vì từ nhỏ không có mẹ, cha hắn lại bề bộn nhiều công việc rất ít để ý tới ta, cho nên ta thật rất hận hắn, hận hắn không giống một cái khi cha dáng vẻ của một người cha yêu thương ta, hận hắn không biết dạy bảo ta, đến mức để cho ta hiện tại đi lên con đường sai lầm không cách nào lại quay đầu!”

"Nhưng sau khi Thanh Thanh xảy ra chuyện phản ứng của hắn vượt quá dự liệu của ta, hắn giận tím mặt phát động tấ cả chỗ có quan hệ đi tìm ba kẻ say rượu làm càn kia sau đó báo án, tìm luật sư tốt nhất để đem đơn đi kiện, hoàn toàn đem tất cả mọi chuyện công ty ném qua một bên, cả ngày bồi tiếp ta, sợ ta sẽ làm chuyện gì dại dột mà thẳng đến lúc đó, ta mới cảm giác được hắn là thật sự quan tâm yêu thương ta!”

“Thế nhưng khi hắn ở trước mặt ta bị chiếc xe tải lớn đụng bay lên thời điểm cả cơ thể hắn té xuống đât, ta lập tức cảm thấy mọi thứ đều sập đổ, ta chỉ nhớ rõ trong miệng hắn không ngừng tuôn ra máu tươi, nắm chắc tay của ta, trong mắt nhìn ta tràn đầy áy náy!”

“Ta cho tới bây giờ hoàn toàn hiểu rõ trước khi chết hắn nói với ta câu nói sau cùng, hắn nói, co trai, thật xin lỗi, cha không thể giúp ngươi được nữa!” Trương Phi Dương khóc rống lên, nước mắt giống không ngừng rơi xuống cũng không thể ngăn lại được nữa.

“Vì cái gì? Vì cái gì ông trời đối xử với ta tàn nhẫn như vậy, đem những người yêu thương bên cạnh ta từng cái từ bên cạnh ta tàn nhẫn cướp đi, vì cái gì? Vì cái gì?” Trương Phi Dương đột nhiên gào thét, khàn cả giọng.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, nhìn Trương Phi Dương điên cuồng, đáy mắt lộ ra một tia hàn ý từ trên người hắn lan ra, đem nhiệt độ xung quanh trong phạm vi mười thước đều thấp xuống mấy phần.

Bỗng nhiên, Tiêu Phàm rốt cục mở miệng, thanh âm hắn trầm thấp nói: “Lão đại, ngươi yên tâm, chuyện này của ngươi ta nhất định giúp, ta nhất định sẽ làm cho bọn hắn nợ máu trả bằng máu!”

“Nợ máu trả bằng máu?” Trương Phi Dương mờ mịt quay đầu nhìn về phía Tiêu Phàm, sau đó đột nhiên đau thương cười nói, “Ta ngay từ đầu cũng là nghĩ như vậy, nhưng trải qua những việc này, ta cuối cùng cũng minh bạch một cái đạo lý, đó chính là trên thế giới này có một ít người thật sự không chọc nổi, mặc dù rất biệt khuất, mặc dù rất không cam lòng, nhưng một số thời khắc nhất định phải lui lại, bởi vì không lui lại chờ đợi chính là tổn thương lớn hơn.”

“Phải biết, chúng ta đều chẳng qua là sâu kiến, đau khổ giãy dụa có thể bị người tùy tiện một cước liền toàn bộ nghiền chết a!” Trương Phi Dương đột nhiên giống như bị bệnh thần kinh phá lên cười.

“Sâu kiến? Không!” Tiêu Phàm trong mắt lóe lên lạnh lẽo, chém đinh chặt sắt nói, “Chúng ta tuyệt đối không phải sâu kiến, cho là mình trong tay có chút quyền lợi, liền dám tuỳ tiện tổn thương chúng ta, người gây ra những chuyện đó chính là chỉ có con đường… Chết!”

Trương Phi Dương ngơ ngác nhìn về phía Tiêu Phàm, bởi vì hắn hiện tại mới cảm giác được Tiêu Phàm trước mắt cùng hắn đã từng nhận biết Tiêu Phàm của trước đây tựa hồ có khác biệt rất lớn, nhưng cụ thể khác biệt chỗ nào, hắn nói không ra, đó chỉ là một loại cảm giác.

----

Hồ xin lõi mọi người, bệnh một hồi truyện cũng không làm kịp để mọi người theo dõi, hy vọng ủng hộ.

Hồ đang có suy nghĩ có nên đặt Vip hay không @@