Chương 67: Sóng ngầm cuồn cuộn

Sóng ngầm cuồn cuộn!

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com

“Tiêu huynh đệ, ngươi trở về rồi?” Nhìn thấy Tiêu Phàm từ bên ngoài đi vào, Mộ Dung Hùng lập tức đứng dậy, cười nói “Mấy ngày trước không thể rút ra thời gian rảnh, hôm nay cuối cùng có thời gian rảnh cho nên mới tới cố ý đến gặp Tiêu huynh đệ một chút, đa tạ ngươi ngày đó cứu mạng Kha Kha nhà chúng ta!”

“Không cần khách khí chuyện gì!” Tiêu Phàm cười cười nói.

Lúc này, mấy người Lâm Chính Thiên nghe được thanh âm cũng từ trong thư phòng đi ra.

Nhìn thấy Tiêu Phàm, thần sắc Lâm Chính Thiên nhiều hơn mấy phần dị sắc, nhưng vẫn như cũ bình thường, đối Tiêu Phàm cười nói “Tiêu lão đệ, đi, ăn cơm trước đi!”

“Đi đi đi, Tiêu huynh đệ, đều đã giữa trưa hết rồi, cơm đã sớm làm xong, chỉ chờ một mình ngươi!” Mộ Dung Hùng cũng cười nói, hơn nữa lôi kéo Tiêu Phàm hướng về phòng ăn đi đến “Chúng ta trên bàn trò chuyện, trên bàn trò chuyện!”

“Được!” Tiêu Phàm mỉm cười, đi thẳng về phía trước.

Một đám người đi đến trong nhà ăn, nhao nhao ngồi xuống.

Lâm Nguyệt Như cùng Mộ Dung Kha Kha cũng từ trong phòng đi ra, Lâm Nguyệt Như bất mãn nhìn thấy Tiêu Phàm phía sau một cái, hướng về phía hắn lật ra một cái lườm nguýt.

Đơn giản hàn huyên hai câu, mọi người liền bắt đầu động đũa ăn, bởi vì chờ Tiêu Phàm chờ tới bây giờ đã sớm đói bụng.

“Tiêu huynh đệ, ngươi yên tâm, cái tên Chu Hải Sơn ta đã đem hắn triệt bỏ, ta cam đoan hắn sẽ không đến trêu chọc Tiêu huynh đệ ngươi!” Mộ Dung Hùng ăn vài miếng, liền để đũa xuống, cười nói.

“Làm phiền Mộ Dung cục trưởng!” Tiêu Phàm gật đầu.

“Tiêu huynh đệ khách khí, ngươi đã cứu mạng Kha Kha nhà chúng ta, đối với cả nhà chúng ta giống như ân tái tạo, đây chỉ là một chút chuyện nhỏ, về sau Tiêu huynh đệ nếu có phiền toái gì, cứ mở miệng, Mộ Dung Hùng ta tuyệt đối sẽ không chối từ!” Mộ Dung Hùng cười nói.

Tiêu Phàm nhìn Mộ Dung Hùng một chút, chỉ là cười cười, không có mở miệng.

Mộ Dung Hùng người này tuyệt đối không thể đem hắn so cùng Lâm Chính Thiên và Hứa Đức Hổ đến so sánh, Lâm Chính Thiên tự nhiên không cần nhiều lời, Hứa Đức Hổ mặc dù tính tình có thời điểm nóng nảy, nhưng đồng dạng cũng là người đi thẳng về thẳng [tính cách thẳng thắn không quanh co], có sao nói vậy, sẽ không che giấu.

Nhưng Mộ Dung Hùng thì không giống, hắn sở dĩ hiện tại đối với mình khách khí như thế, không chỉ có riêng vì chính mình đơn giản cứu được tính mạng Mộ Dung Kha Kha như vậy, chỉ sợ hắn là coi trọng chính là y thuật của mình, cảm thấy mình đối với tương lai hắn chắc chắn có tác dụng lớn, cho nên mới có tư thái như hiện tại.

Kẻ làm quan, tâm nhãn đều nhiều, cùng những người này quan hệ, cũng thật mệt mỏi!

“Tiêu huynh đệ có y thuật giỏi như thế, có từng nghĩ tới… Lên trên thêm một chút?” Mộ Dung Hùng đột nhiên hỏi dò.

“Không hứng thú!” Tiêu Phàm lắc đầu, hắn biết ý tứ của Mộ Dung Hùng, mỉm cười trả lời “Tính tình của ta vốn độc lai độc vãng, không hứng thú làm bác sĩ tư nhân cố định của một người! Mà lại, chỉ sợ cũng không ai đủ tư cách kia!”

Tiêu Phàm bưng chén rượu lên, rót một ly uống cạn, cười nhạt.

“Ồ?” Ánh mắt Mộ Dung Hùng lộ ra một vòng tinh quang, hắn không có trực tiếp phản đối, chỉ là mỉm cười nói “Tiêu huynh đệ y thuật trình độ như vậy thật đúng là chút ngạo khí kia là tự nhiên, nhưng có lẽ Tiêu huynh đệ không biết người ta đề cử là ai a? Hắn nhưng chính là…!”

“Bất luận là ai ta đều không có hứng thú!” Tiêu Phàm đánh gãy lời Mộ Dung Hùng, lắc đầu nói.

“Thật có lỗi, là ta đường đột, còn xin Tiêu huynh đệ rộng lòng tha thứ, ở đây ta cho ngươi chịu tội, uống trước rồi nói!” Nhìn thấy Tiêu Phàm không chút do dự cự tuyệt, Mộ Dung Hùng cũng không có chút nào vẻ xấu hổ, chỉ nhìn hắn cười to một tiếng, sau đó bưng lên chén rượu trên bàn, một hơi uống cạn sạch.

Trên bàn bầu không khí hơi có chút xấu hổ!

“Mộ cục trưởng, cái người hạ độc điều tra như thế nào rồi?” Lâm Chính Thiên thử nói sang chuyện khác, cười nói.

“Không có tra được manh mối gì!” Mộ Dung Hùng lắc đầu, trên mặt có một tia vẻ bất đắc dĩ nói.

“Tìm không thấy người?” Hứa Đức Hổ hiếu kỳ nói.

“Tìm được, nhưng người kia đã chết, đồng thời từ trên người hắn cũng tìm không đến bất luận đầu mối hữu dụng gì!” Đáy mắt Mộ Dung Hùng có một tia sáng kỳ dị chớp động, nhưng y nguyên mỉm cười như bình thường nói.

“Vậy thật sự là không có biện pháp!” Lâm Chính Thiên lắc đầu nói.

“Về sau sẽ tra được!” Mộ Dung Hùng cười nói “Tóm lại, vẫn là phải cảm tạ Tiêu huynh đệ ra tay trợ giúp!”

Tiêu Phàm chỉ là cười cười!

“Tới tới tới, Mộ cục trưởng, chúng ta cạn một cái!” Hứa Đức Hổ cười to, bưng chén rượu lên!

“Được!” Mộ Dung Hùng cũng bưng chén rượu lên, cười to đáp lại.

Trên bàn rượu bầu không khí một lần nữa trở nên nhiệt liệt lên.

Cùng lúc đó, tại Yên Kinh, bên trong một căn tứ hợp viện bình thường.

Một tên trên mặt có vết sẹo đang khom người trước mặt nữ nhân tràn ngập đầy vẻ tà dị lãnh diễm, ở nơi đó có lão giả đang chăm sóc hoa cỏ lạnh như băng nói “Số 77 đã thanh trừ, số 78 cùng số 79 còn tại thành phố Giang Châu, tùy thời chờ lệnh!”

Lão giả giống như là không có nghe được lời nói của nữ nhân lãnh diễm, vẫn ở nơi đó vui vẻ chăm sóc hoa cỏ.

Mà nữ nhân lãnh diễm cũng y nguyên đứng thẳng ở sau lưng của ông lão, không nói một lời, thần sắc lạnh lùng.

Thật lâu!

Lão giả mới ưỡn thẳng lưng, lúc này, trên mặt hắn thần sắc vui vẻ chậm rãi biến mất, thay vào đó là một vòng vẻ lạnh lùng.

“Lệnh cho số 60, số 61, số 62 ba người toàn bộ tiến về thành phố Giang Châu, trong thời gian mười ngày, đem đồ vật trong tay Mộ Dung Hùng trong tay cầm về. Số 78 cùng số 79 về căn cứ trước, một lần nữa tiếp nhận huấn luyện!”

“Vâng!” Lãnh diễm nữ nhân lạnh như băng nói.

“Mặt khác, cái tên thanh niên - người mà giải được độc Thất Trùng Thất thảo trên người của Mộ Dung Kha Kha điều tra như thế nào rồi?” Lão giả ngồi ở trên mặt ghế bên cạnh một cái dây leo, nâng chén trà lên, nhẹ uống một ngụm, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.

“Tiêu Phàm, là người ở Hoa Hải, cha hắn tên là Tiêu Phong, mẫu thân hắn là Trình Khinh Tuyết, em trai Tiêu Vấn, gia đình hắn địa chỉ vì…!” Lãnh diễm nữ nhân một năm một mười toàn bộ nói.

Lão giả lẳng lặng nghe, sắc mặt bình tĩnh như nước.

“Nhưng, trở lên tư liệu toàn bộ đều là tin tức của năm năm trướ!” Lãnh diễm nữ nhân nói đến đây, dừng một chút, tiếp tục nói “Năm năm trước, hắn đột nhiên ly kỳ mất tích, cũng không còn cách nào tìm được, cho nên hắn bị hắn người nhà cùng cảnh sát nhận định tử vong, gạch bỏ hắn hộ khẩu.”

“Vậy bây giờ thế nào?” Lão giả nhắm mắt lại, hỏi.

“Thời gian quá ngắn, bây giờ còn chưa có điều tra tới hắn quá nhiều tin tức, còn cần tiếp tục điều tra, bất quá duy nhất biết đến là Tiêu Dao Tử cùng với hắn một chỗ!” Lãnh diễm thanh âm nữ nhân lạnh như băng nói.

“Tiêu Dao Tử?” Lão giả lại mở mắt, lông mày nhướn lên, nói “Hắn vì sao lại cùng với Tiêu Phàm?”

“Không biết!” Lãnh diễm nữ nhân lắc đầu nói.

Lão giả không nói gì thêm, chỉ là rơi vào trong trầm tư.

“Người này trước tiên tạm thời để ở một bên, không cần để ý tới!” Lão giả đột nhiên mở miệng, nói, “Trước mắt chúng ta cần tập trug tinh lực cho sự kiện kia, nhất định phải tập trung tất cả lực lượng, không thể có nửa điểm sơ sẩy.”

“Thông tri các bộ, tăng thêm tốc độ, tất cả vật phẩm nhất định phải nhanh thu thập hoàn tất, trong thời gian quy định kẻ nào chưa hoàn thành nhiệm vụ… Xoá bỏ!”

Trong ánh mắt Lão giả lạnh lẽo như đao.

“Đã rõ!” Lãnh diễm nữ nhân nói.

“Đi thôi!” Lão giả thản nhiên nói.

Lãnh diễm nữ nhân không nói một lời, quay người rời đi.

“Tiêu Phàm?”

“Lần thứ nhất gặp phải có người còn có thể giải được chất độc mà Độc vương tự tay điều phối Thất Trùng Thất Thảo, không sai, có chút ý tứ, có chút ý tứ!”

“Chỉ tiếc, kế hoạch Chân Long sắp khởi động, không thể bị dở dang, bằng không ta còn thực sự muốn tận mắt nhìn xem cái người tên Tiêu Phàm trẻ tuổi có chỗ nào đặc biệt, có hay không đủ tư cách trở thành quân cờ trên tay ta.”

“Mất tích năm năm?”

“Đến tột cùng là cái địa phương nào có thể trong thời gian ngắn ngủi năm năm có thể biến một người bình thường không gì bình thường hơn trở thành một cao thủ lợi hại so với Độc vương còn lợi hại hơn trong giải độc?”

Lão giả nhắm mắt lại, chìm trong trầm tư.

(Ps ta bù chương đây, vì nhầm nên dịch nhầm chương dẫn đến chậm trễ)