Chương 54: Khẩn cầu

Khẩn cầu!


“Tiêu lão đệ, rượu này của ngươi thật không đơn giản, quả thực so Mao Đài còn tốt hơn, hương khí bốn phía, vị ngọt cam thuần, hậu vị mười phần, thật sự là rượu ngon a. Đúng, rượu này tên gọi là gì?” Lâm Chính Thiên uống một ngụm Thái Bạch tiên tửu, nhịn không được liên tục tán thưởng, hỏi.

“Thái Bạch tiên tửu!” Tiêu Phàm cười cười, nói.

“Thái Bạch tiên tửu? Tên rất hay!” Lâm Chính Thiên lại một tiếng tán thưởng nói “Rượu này tuyệt đối có thể xứng được với cái tên này, nói nó là tiên tửu thật sự không quá đáng!”

Tiêu Phàm cười không nói!

“Được rồi, Lâm lão đầu, ngươi trước đừng uống nữa, nhanh đi xem đầu bếp một chút vì sao thức ăn này mang lên chậm như vậy? Còn không nhanh một chút, đợi đến khi đồ ăn mang đến, lão đạo đều nhanh chết đói!” Lão đạo gầy còm hèn mọn bất mãn kêu lên.

“Ngươi gấp cái gì mà gấp?” Lâm Chính Thiên trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói “Thanh Lâm sư phó có thói quen nấu cơm chính là chậm, ngươi nguyện ý chờ liền chờ, không nguyện ý chờ liền tự mình tìm chỗ khác bên ngoài mà ăn đi, chỗ này của ta không chiêu đãi ngươi!”

“Dừng a!”

Lão đạo gầy còm hèn mọn lập tức khịt mũi, nhưng hắn cũng không thể nói được gì, đành phải xẹp xẹp miệng, lầm bầm hai câu, không lên tiếng.

Lâm Chính Thiên lại uống một ngụm Thái Bạch tiên tửu, chép miệng nửa ngày, lúc này mới lưu luyến không rời đem rượu bình buông xuống, sau đó thận trọng cất đi, dự định ngày mai lại tiếp tục uống.

Không có cách nào, Thái Bạch tiên tửu sản lượng quá thấp, Tiêu Phàm lần này mang Thái Bạch tiên tửu tới cho Lâm Chính Thiên Thái Bạch tiên tửu bất quá chỉ có nửa cân [nửa cân bằng nửa lit] mà thôi, đợi đến lần sau lại có thể uống được Thái Bạch tiên tửu chỉ sợ cũng đến ba năm ngày sau đó.

Cho nên, Lâm Chính Thiên cũng chỉ có thể tự khống chế lượng rượu mà bản thân uống, một ngày một chén nhỏ, nếu hiện tại thỏa mãn mà uống hết thì những ngày kế tiếp phải làm thế nào?

“Lâm lão đầu, nhận biết ngươi nhiều năm như vậy, lần thứ nhất phát hiện nguyên lai ngươi cũng nhỏ mọn như vậy a!” Lão đạo sĩ lập tức cười nhạo nói.

“Cút!” Lâm Chính Thiên không muốn trả lời hắn, trực tiếp trừng mắt, mắng.

Lão đạo gầy còm hèn mọn cũng lơ đễnh, cười hắc hắc, lại không nói.

“Tiêu lão đệ, sự việc hôm trước ta thay mặt Hứa lão đầu xin lỗi thêm đến ngươi!” Lâm Chính Thiên đột nhiên thở dài, nhìn Tiêu Phàm đạo nói“Hắn kỳ thật là người không tệ, chính là vì bản tính kiêu ngạo tự phụ một chút, dưới tình huống lúc đó, hắn chỉ là nhất thời không tiếp thụ được mà thôi, cho nên, lời nói của hắn còn mong ngươi đừng quá để trong lòng!”

“Không có việc gì!” Tiêu Phàm cười cười trả lời “Ta nhìn ra được, hắn cũng biết được hắn là người tính tình thế nào, kỳ thật cũng không có cái gì ác ý, còn nữa, hắn ngày đó cũng khiêm tốn, tức giận tất cả cũng đã tiêu tan, yên tâm, hết thảy đều không có chuyện gì!”

“Vậy là tốt rồi!” Lâm Chính Thiên gật gật đầu, nói.

Tiêu Phàm nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà!

“Đúng rồi, Tiêu lão đệ, ngươi còn hiểu cả y thuật sao?” Lâm Chính Thiên đột nhiên nhớ tới hiếu kì hỏi.

“Đúng, ta có hiểu một chút!” Tiêu Phàm cười cười đáp “Giải độc bình thường hoặc xem một chút bệnh gì hẳn là đều không có gì vấn đề quá lớn!”

“Vậy ta đoán chừng… y thuật của Tiêu lão đệ chắc hẳn là không chỉ là hiểu một chút đơn giản như vậy a?” Lâm Chính Thiên có chút hỏi dò, trong mắt lóe ra tia sáng kỳ dị.

“Lâm lão ca muốn nói cái gì?” Tiêu Phàm nghe được có ý tứ dò hỏi của Lâm Chính Thiên bên trong câu hỏi, lập tức cười cười nói “Có phải là gặp phải vấn đề gì, cần ta hỗ trợ?”

Lâm Chính Thiên cười khổ một tiếng, sau đó trầm mặc một chút, nói ra “Đúng, ta xác thực có chuyện gì cần nhờ Tiêu lão đệ hỗ trợ!”

“Lâm lão nói đi, chỉ cần trong khả năng của bản thân, ta nhất định kiệt lực tương trợ!” Tiêu Phàm trịnh trọng nói.

“Là như vậy!” Lâm Chính Thiên nghiêm túc sắp xếp ngôn từ của bản thân sau đó nói “Có một người đối ta rất quan trọng, nhưng bản thân hắn bây giờ bản thân trúng một loại kỳ độc, không biết Tiêu lão đệ ngươi có thể giúp ta nhìn một chút, nhìn xem có thể hay không đem hắn chữa khỏi?”

“Có thể!” Tiêu Phàm không hỏi nhiều chỉ gật đầu nói.

“Thật tốt quá!” Lâm Chính Thiên lập tức có chút kích động lên “Vậy ta trước hết cám ơn Tiêu lão đệ, không nói gạt ngươi, độc tính trên người này ngay đến cả Hứa Đức Hổ lão gia hỏa kia cũng phải bó tay chịu trói không thể giải được, nếu như Tiêu lão đệ ngươi có biện pháp, vậy không gì tốt hơn.”

“Lâm lão ca không cần phải khách khí!” Tiêu Phàm cười cười nói “Mặt khác, trước đó không phải ta đã hứa hẹn thiếu ngài một nhân tình sao, nó vẫn sẽ như cũ, ngài nếu là thật sự gặp được cái gì khó khăn mà không thể giải quyết được, có thể tùy thời hướng ta đưa ra yêu cầu!”

“Ây… Tốt!”

Nghe được Tiêu Phàm nói, Lâm Chính Thiên ngơ ngác một chút, sau đó hắn liền không nhịn được cười lên, lắc đầu, trong miệng nói.

Nói thật, ông đúng là không có đem lời hứa hẹn trước đó của Tiêu Phàm mà xem trọng, to tát, bởi vì ông thấy Tiêu Phàm có lẽ rất có bản lĩnh, nhưng cuối cùng hắn bất quá chỉ là một người bình thường mà thôi, lời hẹn của một người bình thường… thì có thể hỗ trợ cho chuyện gì lớn hay sao?

Hắn nhận tất cả những yêu cầu mà Tiêu Phàm nhờ hỗ trợ, hoàn toàn là bởi vì hắn coi Tiêu Phàm là thành hảo hữu chí giao của mình, đây là sự quan tâm giữa bằng hữu, lúc này mới vì Tiêu Phàm mà chạy trước chạy sau giúp đỡ.

Thật không rõ, Tiêu Phàm vì sao mà một mực chấp nhất về nợ ân tình của ông không buông.

“Con mẹ nó, Lâm lão đầu, ngươi lại được lời hứa hẹn từ đại nhân nhà ta?” Khi nghe đến chuyện này, lão đạo sĩ đứng cạnh một bên ngay lập tức nhảy cẩng lên đầy kích động, hai mắt đỏ bừng tràn ngập ghen ghét nhìn Lâm Chính Thiên hô lớn.

“Thế nào?” Nhìn thấy lão đạo điên đột nhiên kích động, Lâm Chính Thiên cảm giác không hiểu thấy nói.

“Ta...ta, lão đạo ta thật sự là hâm mộ ngươi muốn chết!” Lão đạo sĩ điên gào lên “Ngươi có biết hay không, có biết hay không…!”

“Biết cái gì? Ngươi lại ghen tị ta cái gì?” Lâm Chính Thiên là không hiểu ra sao, càng thêm nghi ngờ nói.

“Được rồi, ta không thể nhiều lời, bởi vì nói ngươi cũng không hiểu!” Lão đạo gầy còm hèn mọn nhìn Tiêu Phàm một chút, lập tức liền xì hơi. Bởi vì Tiêu Phàm không có chủ động mở miệng nói ra ‘Thân phận’ chân chính của bản thân, hắn tự nhiên càng là không dám mở miệng nói lung tung.

“Ngươi nói rõ ràng cho ta, vì cái gì ta không hiểu?” Lâm Chính Thiên nhíu mày.

“Ta... ta.... ta…!” Lão đạo gầy còm hèn mọn cà lăm nửa ngày cũng không biết tìm từ ngữ nào để nói với lão, gấp độ chính mình vò đầu bứt tai, cuối cùng hắn vẫn là nói không nên lời, thần sắc bực bội nói “Ngươi cũng đừng quản tại sao, tóm lại, ngươi nhớ kỹ, trừ phi là gặp phải chuyện lớn ảnh hưởng đến sinh tử tồn vong, nếu không phải tuyệt đối đừng dùng loạn cái hứa hẹn này, bằng không mà nói, sau này chắc chắn ngươi sẽ hối hận!”

“Không hiểu ngươi đang nói gì!” Nghe lão đạo gầy còm hèn mọn kia lập lờ nước đôi, Lâm Chính Thiên là mắt trợn trắng, trong miệng nói lầm bầm.

“Đúng rồi, Lâm lão ca, ngươi tốt nhất mau chóng sắp xếp thời gian cho ta đi cứu trị người kia, bởi vì cuối tuần ta có khả năng rời khỏi thành phố Giang Châu thành một thời gian!” Tiêu Phàm đánh gãy lời của hai người, nói sang chuyện khác nói.

“Rời khỏi Giang Châu?” Lâm Chính Thiên lập tức sững sờ.

“Đúng vậy, ta đi thăm một người bạn cũ!” Tiêu Phàm cười cười nói.

Trương Phi Dương ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười, hôm qua lão tứ gọi điện thoại nói vợ hắn đã sinh, cho nên chậm nhất cuối tuần hắn cùng Tiêu Phàm liền sẽ rời thành phố Giang Châu một thời gian, đi thăm gia đình lão tứ.

“Cái này…!” Lâm Chính Thiên có chút chần chừ, hắn suy nghĩ một chút nói “Như vậy đi, ta trước thông báo hắn một tiếng, xem thử chúng ta lúc nào thuận tiện qua!”

“Được!” Tiêu Phàm từ chối cho ý kiến, gật đầu nói.

Đang khi nói chuyện, đồ ăn rốt cục đi lên.

“Đến, nếm thử món ăn sở trường nhất món ‘thịt kho tàu’ bí truyền của đầu bếp Thanh Lâm, món ăn này mặc dù là đồ ăn thường ngày bình thường, nhưng ở trong tay Thanh Lâm sư phó tuyệt đối là ngon nhất, tất cả mọi người nếm thử!” Lâm Chính Thiên nhiệt tình chào mời nói.

Ba người Tiêu Phàm nhao nhao động đũa, nhâm nhi thưởng thức.

“Không tệ!” Ăn một khối, Tiêu Phàm nhịn không được bởi con sâu thèm ăn trong người, không khỏi tán thán nói.

“Ô ô, Lâm lão đầu, món thịt kho tàu thật không sai, lão đạo ta đã nếm qua món thịt kho tàu ngon nhất, đúng rồi, lại làm một bàn món thịt kho tàu bí truyền này, lại làm một bàn, a không, lại làm ba bàn, cái này một bàn làm sao đủ ăn?” Lão đạo sĩ trong mồm nhét tràn đầy, mơ hồ không rõ nói.

“Ăn cho chết ngươi hay sao!” Lâm Chính Thiên hung hăng trợn mắt nhìn lão đạo gầy còm hèn mọn một chút, hung ác nói.