Chương 5: Ân tình, ta trả lại cho ngươi

Lại một đêm trôi qua!

Bởi vì tên gọi của các chất hóa học ở hai thế giới không giống nhau, nên vào hôm qua khi Tiêu Phàm cầm đến tư liệu mang danh là gửi cho bằng hữu nhưng thực chất là để chính bản thân xem. Trong thời gian hai tiếng đồng hồ để phân biệt tư liệu cũng như tương quan hóa học cùng dược liệu sử dụng trong nghiên cứu mĩ phẩm "Mộng Huyễn Giai Nhân", sau đó hắn chỉ dùng thời gian năm phút đồng hồ để giải quyết vấn đề khó khăn mà Đường Lâm đang gặp phải.

Còn lại thời gian sau đó hắn tìm chỗ giả bộ giống như đi ngủ nghỉ ngơi, đồng thời Đường Lâm dặn nhân viên đúng giờ liền mang cơm lên, Tiêu Phàm nhận lấy ăn sạch không còn một mảnh.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Phàm cả người đứng lên, lắc lắc đầu thở dài lẩm bẩm "Không được, linh khí tại Trái Đất thật sự quá thấp, ta đã tu luyện hai ngày cũng chỉ tu luyện được một ít tia linh khí mỏng manh, đối với thương tích trên thân thể của ta căn bản không làm nên chuyện gì, thật sự giống như lấy muối bỏ biển! Không biết thực lực đến năm tháng nào mới có thể khôi phục lại được!"

"Được rồi, quên đi, từ từ sẽ đến, sẽ có một ngày thực lực khôi phục hoàn toàn trở lại thời điểm đỉnh phong!" Cũng không còn cách nào Tiêu Phàm bất đắc dĩ nói.

"Lạch cạch!"

Lúc này cửa phòng thí nghiệm được mở ra Đường Lâm, Lâm giáo sư cùng các quản lý chi nhánh và toàn bộ nhân viên nghiên cứu đều có mặt tiến vào.

Đường Lâm nhìn tiêu Phàm từ tốn nói "Tiêu Phàm, thế nào rồi người bạn kia cua người đã đưa ngươi kết quả chưa?"

"Đã giải quyết xong rồi!" Tiêu Phàm gật đầu, sau đó hắn đem đáp án bản thân đã giải ra trước đó đưa tới.

Đường Lâm nhận lấy mở ra đặt trên bàn thí nghiệm phía sau dụng cụ thí nghiệm, Lâm giáo sư cùng các nhân viên nghiên cứu vây xung quanh bàn thí nghiệm xem xét cản thận đáp án mà Tiêu Phàm vừa đưa.

Sau khi xem nội dung trên các nhân viên nghiên cứu còn cau mày đau khổ tự hỏi những chú thích trên giấy kia lý giải như thế nào, Lâm giáo sư đứng giữa nhất thời thay đổi sắc mặt!

"Chính xác, chính xác là cái này!"

"Không sai, chính là đáp án này!"

"Hả? Chỗ này sao trước giờ ta chưa từng thấy đến?"

Lâm giáo sư tự mình lẩm bẩm không ngừng sắc mặt ngày càng phấn khởi.

Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm giáo sư nhất thời trong lòng Đường Lâm nhất thời run lên, cô quay đầu nhìn phía Tiêu Phàm đứng bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ không tin được. Bộ dạng này của Lâm giáo sư đã nói lên hết thảy mọi chuyện rõ ràng.

Người bạn kia của Tiêu Phàm vậy mà có thể giải khai được vấn đề đang bế tắc trong thí nghiệm mà tất cả mọi người đang đau đầu tìm phương án.

"Ha ha ha ha thì ra là thế, thì ra là như thế, ta đã hiểu, ta đã hiểu!" Đột nhiên Lâm giáo sư hưng phấn kêu lớn khiến Đường Lâm cùng những nhân viên nghiên cứu giật mình.

"Chàng trai, cậu nhất định phải nói cho ta biết bằng hữu kia của cậu tên gì!" Lâm giáo sư đột nhiên xoay người hướng đến chỗ Tiêu Phàm đang đứng vọt tới, nắm lấy tay hắn kích động nói "Ngươi có biết không, kết quả nghiên cứ kia của hắn vừa bổ khuyết một hạng mục, a không phải một hạng mà phải là ba hạng mục ngành sản xuất hóa học trong nước hiện tại chưa có ai lý giải mà vẫn để trống? Hắn tên là gì? Sống ở đâu? Ta nhất định phải tìm đến hắn!"

Tiêu Phàm nhìn người gọi là Lâm giáo sư mang gương mặt phấn khởi trước mắt, hắn không biết nên nói thế nào cho nên chỉ cười khổ "Xin lỗi Lâm giáo sư, người bạn kia của ta chỉ thích nghiên cứu, ngoài nghiên cứu ra hắn đều không để ý, mà tính cách của hắn cũng rất quái gở..... thật xin lỗi không thể nói cho ngài biết được!"

"Được rồi!" Nghe Tiêu Phàm nói cả người Lâm giáo sư như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, ánh mắt toát lên nồng đậm vẻ thất vọng.

Đường Lâm đứng bên cạnh liếc ánh mắt nhìn Tiêu Phàm, vội vàng nhìn lại Lâm giáo sư ánh mắt đầy hy vọng cũng mang nghi ngờ hỏi "Lâm giáo sư, phương pháp giải này có chính xác chứ?"

"Phải, chính xác một trăn phần trăm!" Lâm giáo sư khẳng định nói "Mọi người cứ theo phương án này tiến hành sản xuất đi, ta cam đoan một chút vấn đề cũng không có!"

"Nếu như vậy thì quá tốt rồi!" Đường Lâm hứng phấn nói, cô cuối cùng cũng triệt để an tâm không còn thấp thỏm lo lắng từng giờ nữa.

"Tôn giáo sư, Hoàng giáo sư, hai người ngay lập tức mang phương pháp này đến phòng nghiên cứu phát minh, để bọn họ dựa trên phương án trên tiến hành thí nghiệm, sau khi ra kết quả lập tức mang đến cho Lâm giáo sư kiểm tra lại!" Đường Lâm hạ lệnh.

"Vâng, Đường Tổng!" Hai người quản lý chi nhánh được gọi lên nhanh chóng mang phương pháp giải quyết vấn đề đi nhanh ra ngoài.

"Chàng trai, đây là danh thiếp của ta nếu sau này có cơ hội ngươi nhất định phải giới thiệu vị bằng hữu kia của ngươi cho ta biết!" Lâm giáo sư lấy ra một tấm danh thiếp màu vàng đưa Tiêu Phàm cười nói.

"Nhất định!" Tiêu Phàm nhận lấy danh thiếp nhìn thoáng qua trên bề mặt viết vài tin tức đơn giản "Lâm Chính Thiên, 136* giáo sư viện hóa học đại học Yến Kinh, hội viên hiệp hội hóa học thành phố Hoa Hạ."

"Đúng rồi chàng trai, cậu có điện thoại hay không?" Lâm Chính Thiên lấy ra điện thoại của mình dự định xin số điện thoại liên lạc của Tiêu Phàm để sau này nếu có cơ hội còn có thể tìm được người bạn kia của cậu.

Tiêu Phàm xấu hổ cười nói "Hiện tại điện thoại của ta vừa bị mất còn chưa kịp mua lại, vậy đi khi nào ta mua lại nhất định sẽ liên lạc với ngài!"

"Được!" Lâm giáo sư không có tức giận với hành động của hắn mà cất lại điện thoại của mình cười nói.

Đường Lâm đột nhiên đi tới, nhẹ giọng nói "Tiêu Phàm, lần này cám ơn ngươi!"

"Ngươi không cần phải khách khí!" Tiêu Phàm lắc đầu nói.

"Ngươi có cần cái gì cứ mở miệng nói, ta nhất định sẽ dốc toàn lực thõa mãn mọi yêu cầu của ngươi!" Đường Lâm bình tĩnh nói.

"Không cần!" Tiêu Phàm nhẹ nhàng trả lời.

"Ngươi cảm thấy không đủ?"

Đường Lâm trầm mặt suy nghĩ một chút liền nói thêm "Chỉ cần về sau ngươi có thể cùng người bạn kia không cắt đứt liên lạc, ngươi mời hắn giúp chúng ta giải quyết vấn đề về nghiên cứu, ta sẽ xin công ty để cho tổng công ty cùng ngươi ký kết hợp đồng, sau này bán đi mỹ phẩm của "Mộng huyễn giai nhân" lợi nhuận chắc chắn theo tỉ lệ chia ngươi hoa hồng hoặc ta sẽ nói rõ tình huống đưa ngươi một phần cổ phần công ty đồng thời để ngươi trở thành quản lý cấp cao, lương một năm...!"

"Ta không phải ý này!" Tiêu phàm cắt đứt lời nói của Đường Lâm, lắc đầu nói "Ta và người bạn kia của ta không có muốn nhiều, chỉ cần ngươi đưa cho ta ba ngàn là được!"

"Ba ngàn đồng tiền?" Đường Lâm sửng sốt nói.

"Phải!" Tiêu Phàm gật đầu khẳng định.

Đường Lâm không nói gì, cô trầm mặt một chút sau đó liền cầm điện thoại di động liên lạc đến phòng tài vụ một cuộc gọi để bên phòng tài vụ lập tức đưa đến một vạn đồng tiền tiền mặt mang tới.

"Cảm ơn, như vậy ta đi trước, cáo từ!" Tiêu Phàm không khách khí thu lấy một vạn đồng tiền sau đó đơn giản nói một tiếng cáo từ, liền nhấc chân đi ra ngoài.

"Tại sao ngươi lại giúp ta?" Đường Lâm nhìn Tiêu Phàm vừa xoay người đi liền cắn môi ánh mắt phức tạp nói.

"Ta chỉ là trả lại ngươi một món nợ ân tính mà thôi, ngày hôm qua thật sự cảm ơn ngươi đã cho ta mượn tiền, cám ơn ngươi!" Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại nhẹ nhàng nói.

"Chỉ là vì trả lại ân tình?" Đường Lâm sửng sốt lần nữa nói.

"Đúng vậy, chỉ là trả lại ân tính, ta hiện tại trả lại cho ngươi ta không còn nợ ngươi điều gì cho nên tạm biệt!" Tiêu Phàm cũng không quay đầu lại mà bước thẳng đi ra ngoài.

Nghe Tiêu Phàm nói những lời này, Đường Lâm đột nhiên cảm giác như chính mình đã đánh mất đi thứ nào nào đó quan trọng vĩnh viễn, trong lòng bỗng dưng một trận khó chịu.

"Haizz!" Lâm Chính Thiên nhìn hai người Đường Lâm và Tiêu Phàm, thở dài lắc đầu.

Có một vài người, một khi bỏ lỡ chính là vĩnh viễn mất đi!

Mà câu nói này đối với Đường Lâm và Tiêu Phàm lúc này mà nói chính là cực kỳ thích hợp.

----

Các đạo hữu A tĩnh đã cố gắng ôm cái điện thoại để dịch, mong được ủng hộ.